❀ Ngoại truyện 1/5/2024 ❀
Tháng 5 vui vẻ.
Vào ngày cuối cùng của tháng 4, số tơ liễu ở Bắc Kinh đột nhiên tăng lên chóng mặt. Tơ liễu tụ thành từng nhúm trắng phau trải khắp lề đường, trong không khí cũng bay đầy bọn phiền nhiễu này.
Vốn dĩ Hướng Sơ đã sắp bình yên đi qua mùa xuân này rồi, chưa lần nào bị dị ứng, kết quả trên đường tan làm về nhà hôm nay vẫn không may mắn thoát kiếp.
Nhờ có khẩu trang nên mũi và họng vẫn còn ổn không có phản ứng gì, chỉ có mắt đỏ lên rất rõ ràng, vành mắt vừa nhức vừa ngứa làm cậu cứ luôn muốn dụi.
Thành thử lúc Tạ Thời Quân tan làm về nhà thì thấy Hướng Sơ ngồi ôm đầu gối trên xô pha, đôi mắt đỏ hoe còn sụt sịt hít mũi.
“Em uống thuốc chưa?” Anh đi tới, nhẹ nhàng nhấc cằm Hướng Sơ lên, “Để anh xem nào.”
Lúc nãy đi trên đường anh đã dự đoán được hôm nay Hướng Sơ có thể sẽ không khoẻ, bèn ghé vào tiệm thuốc trước chung cư mua sẵn thuốc nhỏ mắt.
Mắt của Hướng Sơ rất nhạy cảm, lần nào nhỏ thuốc nhỏ mắt cũng rất cực. Tạ Thời Quân bảo cậu ngồi nhích lên trước, còn mình ngồi sau lưng cậu, lồ ng ngực kề vào xương bả vai cậu. Anh nắm cằm cậu không cho cậu tránh.
“Ưm…” Khó khăn lắm mới nhỏ được vào. Hướng Sơ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lẫn với thuốc nhỏ mắt trào xuống từ khoé mắt rồi lăn dọc theo má xuống cằm. Nốt ruồi lệ nọ bỗng chốc nom rất ư đáng thương.
Tạ Thời Quân nhìn cậu nhăn mặt nhíu mày mà bật cười: “Bảo bối, sao trông cứ như anh đang bắt nạt em thế.”
“Đúng thế còn gì…” Hướng Sơ ghét thuốc nhỏ mắt.
“Cố chịu một chút.” Anh khẽ bẹo má Hướng Sơ, sau đó nhỏ cho cậu thêm lần nữa.
Lần này rốt cuộc đã thành công. Hướng Sơ thở phào một hơi, toan với lấy kính mắt gác bên cạnh mang vào thì bị Tạ Thời Quân giữ cổ tay và bất chợt hôn lấy… Anh đã nhịn lâu lắm rồi.
Vị mặn của nước mắt còn vương trên môi đều đã bị thay thế thành ngọt ngào. Lông mi Hướng Sơ khẽ rung, cậu chủ động đáp lại nụ hôn này.
Lúc hai người cùng nhau làm bữa tối, Hướng Sơ hồi tưởng lại phản ứng ban nãy của Tạ Thời Quân, bèn ôm lấy eo anh từ phía sau, kề vào tai anh thủ thỉ: “Thầy Tạ cũng có lúc không nhịn được ư?”
Tạ Thời Quân đang vướng cả hai tay, chỉ bèn nghiêng đầu để cậu có thể vịn lên vai mình. Anh thơm má cậu, cười rằng: “Em đoán xem?”
Lời tác giả: Tháng 5 vui vẻ.