• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mướp+Táo
Cơm nước xong xuôi, Khúc Úy nhét cho Thẩm Dung Dữ một viên thuốc hạ sốt, đến khi thuốc phát huy tác dụng đã miên man ngủ thiếp đi, khi ấy Khúc Úy mới trở về phòng mình.
Tối hôm qua, Thẩm Dung Dữ luôn sốt cao không thuyên giảm, cô sợ xảy ra chuyện gì nên không dám chợp mắt.
Giờ phút này khi thả mình trên giường, cô chỉ cảm thấy cơn mệt nhoài ập đến, chưa được một lát thì mí mắt đã nặng nề đóng lại.
Giấc ngủ sâu khác thường, đến khi tỉnh lại, Khúc Úy mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ có ánh sáng mờ mới phát hiện ra trời đã chạng vạng tối.
Cô bật dậy mặc thêm áo choàng, đang chuẩn bị sang phòng sát vách xem tình hình Thẩm Dung Dữ sao, lại vừa hay nghe thấy ngoài cửa có tiếng gõ cửa êm tai.
Khúc Úy nghe động tĩnh tiếng gõ cửa này, có chút ngờ vực mở cửa, hóa ra lại là Chung Cảnh đang đứng ngoài cửa.
Cô xách hai túi hoa quả nhét vào trong tay Khúc Úy, cười hì hì: "Đã làm phiền rồi, nghe anh tôi nói cô đổ bệnh nên tôi ghé thăm cô một chút."
"Cảm ơn!" Khúc Úy từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép cho Chung Cảnh.
Chung Cảnh mang dép, nhìn căn phòng một lượt, mừng thầm hình như không có dấu vết gì của đàn ông lưu lại, sau đó hỏi: "Cô thế nào, ổn chứ?"
Khúc Úy nhẹ nhàng lắc đầu: "Không sao, ngủ được một giấc đã đỡ hơn rồi!"
Chung Cảnh tròn mắt dò xét nhìn Khúc Úy một lát, sau đó lắc đầu thở dài: "Anh tôi bắt tăng ca cả ngày, người này thật không biết thương hoa tiếc ngọc mà."
"Nào đến mức quá lên như thế."
"Có là có!" Sắc mặt Chung Cảnh trở nên nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: "Tôi phê bình Chung Từ, hắn không muốn sống thì hắn tăng ca, không thể lần nào cũng kéo cô vào được."
Khúc Úy cảm thấy Chung Cảnh giống như trẻ con, chẳng qua cô thích cá tính của Chung Cảnh, có như vậy mới được người nhà yêu thương chiều chuộng hết phần, biết rằng mỗi người rồi đều sẽ phải trưởng thành.
Khúc Úy rót cho Chung Cảnh ly nước.
Chung Cảnh nhấp một ngụm, sau đó nói: "Gần đây, đúng là hơi một chút, nhưng có lẽ trong tuần này phần hạng mục này có thể hoàn thành, công ty sẽ tổ chức một buổi dã ngoại ở ngoại ô, để mọi người có thời gian nghỉ ngơi, tất cả mọi người đều sẽ đi, vậy nên Khúc Úy, cô cũng đi cùng nhé?"
Khúc Úy ngẩn người ra, thực ra cô không thích nơi ồn ào, những kiểu hoạt động tập thể này nên tránh được cô đều tìm cách từ chối.
Chung Cảnh thấy vẻ mặt do dự của Khúc Úy, cho nên đành kéo tay cô thuyết phục: "Cũng không xa lắm, bên Đình An ấy, vừa hay thời tiết còn chưa lạnh có thể đi ngắm biển, tôi cố ý đặt cho cô một phòng có view biển, vậy nên cô đi cùng đi mà..."
Chung Cảnh làm nũng đến cực khổ còn chỉ ra tên những người sẽ đi, Khúc Úy trong nhất thời cũng không nghĩ ra được lý do gì để từ chối, đành ngậm ngùi gật đầu: "Thôi được, tôi sẽ đi."
Chung Cảnh nghe xong vui mừng hớn hở: "Có cô đi cùng anh tôi nhất định sẽ rất vui!"
Nói xong mới ý thức được mình lỡ lời, đành cười ha hả: "A...Chuyện này, trong công ty, gái ít mà, cả nhóm đàn ông đi chơi thì còn gì thú vị nữa, hí hí..."
Hai người hàn huyên dây cà ra dây muống một lúc, Chung Cảnh vội đứng dậy muốn rời đi.
Khúc Úy chuẩn bị đưa Chung Cảnh ra giữa thang máy thì không ngờ vừa mở cửa ra ẫ trong thấy Thẩm Dung Dữ đứng sừng sững ngoài cửa, một tay còn ở trên không, đoán chừng đang chuẩn bị gõ cửa.
...
Không khí yên lặng ba giây, vẫn là Chung Cảnh mở miệng đầu tiên: "Vị này là..?"
Khúc Úy thực sự không biết giải thích sao về mối quan hệ với Thẩm Dung Dữ, thế là lời nói thì ý mà ý nghĩa thì nhiều: "Chủ nhà của tôi."
Khóe miệng Thẩm Dung Dữ hơi giật giật.
Chung Cảnh nghe vậy hào phóng đưa tau ra: "Xin chào, tôi là đồng nghiệp của Khúc Úy, gọi tôi là Chung Cảnh."
Thẩm Dung Dữ cười như không cười nhìn Chung Cảnh, sau đó nhẹ nhàng bắt tay nàng: "Thẩm Dung Dữ."
Sợ anh ấy nói ra lời gì khiến người ta lúng túng, Khúc Uý dời câu chuyện sang nội dung khác: "Tiền thuê nhà, lát nữa chúng ta bàn sau."
Sau đó, cô kéo Chung Cảnh rời đi khỏi tầm nhìn của Thẩm Dung Dữ.
Đi xa một đoạn, Chung Cảnh vẫn còn ngoái đầu lại nhìn: "Trời ơi, chủ nhà của Khúc Úy lại là một soái ca."
Khúc Úy: "..."
"Không phải là bạn trai giấu đi không nói cho tôi biết chứ?" Chung Cảnh nheo mắt chọc ghẹo.
"Thật, không phải là..."
Thẩm Dung Dữ ôm cánh tay đứng ở góc cua hành lang, nghe hai cô xì xào bàn tán, lại nghe được câu kia "Thật không phải là...", anh vô thức cắn răng.
Thân, không phải anh ta đã làm qua tám trăm lần, cô còn có thể không đỏ mặt. tim không đập mà nói anh là chủ nhà?
Khúc Úy đưa Chung Cảnh trở ra, vừa đi qua hành lang đã thấy Thẩm Dung Dữ đứng bên trong, trời đã tối, trong hành lang một chút ánh sáng mờ cũng không có, nhìn không được rõ mặt anh, chỉ nghe anh mở miệng chế giễu: "Em chuẩn bị bàn lại chuyện thuê nhà với anh sao?"
Âm cuối hơi ngân lên còn một một chút mờ ám cùng trêu ghẹo.
Không biết từ khi nào, tiền thuê nhà mà anh nói lại mang ý nghĩa khác...
"Anh khỏi bệnh rồi?" Khúc Úy không để ý gì đến những lời khiêu khích của anh.
"Em có muốn thử một chút xem anh đã khỏe hay chưa không?" Thẩm Dung Dữ vừa dứt lời thì tay đã chặn Khúc Úy đi vào phòng trong.
Giọng nói gảy nhẹ lại mang chút mờ ám.
Tất nhiên, Khúc Úy hiểu rõ anh muốn làm gì, cô giãy dụa trong tay anh, hạ thấp giọng nói: "Anh có thể đừng như thế..."
"Không thể". Anh đáp quả quyết.
Khúc Úy dựa vào chút ánh sáng len lỏi từ đèn đường xuyên qua khung cửa nhìn thấy rõ nét mặt anh, anh nhướng mày, khóe miệng hơi cong lên, như thể không thể kiềm chế nổi.
Một giây sau, anh ta buông lỏng tay ra, nhưng lại ngang ngược vác Khúc Úy trên vai.
"Này... Anh thả em ra đã." Khúc Úy đạp chân, dùng cùi trỏ phản kháng.
Thẩm Dung Dữ không hề để tâm, sải bước đi về phòng anh ta.
Sau khi vào nhà, Thẩm Dung Dữ dùng chân đá lên cửa, chỉ mấy bước đã ném Khúc Úy lên trên giường.
Khúc Úy rớt xuống giường chỗ nào chỗ nấy nảy lên mấy lần, còn chưa kịp giãy dụa bò lên thì người đàn ông đã từ phía sau lưng che kín người, một đôi bàn tay lớn từ phía sau ve vuốt bầu ngực nàng, môi lướt sau cổ khiến da thịt trần trụi không ngừng run rẩy.
"Nói... anh là gì của em?" Anh ta thấp giọng mở miệng, giọng nói hơi khàn.
Khúc Úy: "..."
Thấy cô không nói lời nào, Thẩm Dung Dữ tỏ ý trừng phạt, giống như há mồm căn svaof vành tai cô.
"Hừ a..." Chỗ nào luôn luôn là chỗ cực kỳ mẫn cảm, Khúc Úy vô thức khẽ rên một tiếng.
"Nói..." Anh ta dùng giọng mũi nỉ non bên tai, kích thích toàn thân Khúc Úy đều tê dại.
Thẩm Dung Dữ trêu đùa cơ thể cô, một tay linh hoạt luồn vào bên trong quần lót, không nói gì dùng tay ấn vào cô bé.
"A... Anh... Buông ra..."
Trong âm đ*o lúc này vẫn còn khô cạn, anh ta dùng hai ngón tay đưa vào từ từ, sau đó lại từ từ nhích lên.
"Nói anh là người đàn ông của em..." Thẩm Dung Dữ dùng lưỡi liếm qua đôi má ửng hồng của cô.
"Anh... Có bệnh."
Lời còn chưa dứt, Khúc Úy đã cảm thấy bên hai ngón tay bên trong càng lúc càng sâu, ngón tay chạm vào thành âm đ*o không ngừng khuấy động, lực không nặng không nhẹ khiến cơ thể cô chỉ biết run rẩy.
"Nói anh là người đàn ông của em." Anh ta lặp lại một lần, lời nói không có phép người khác cự tuyệt.
"Em sợ không phải quên...." Thẩm Dung Dữ dùng ngón tay tăng tần suất lên "Nơi này của em là ai khám phá? Còn nữa mấy ngày trước ai nằm sâps trong cái này, còn chổng mông lên để lộ ra nói thích anh đâm e? Còn có... ai ngậm dương v*t của tôi?"
"Anh đừng nói nữa..." Khúc Úy đạp chân muốn giãy giụa, nhưng sức của nam và nữ căn bản khác xa nhau, cho nên cô mảy may không rung chuyển được Thẩm Dung Dữ.
Cái người này sao lúc bị bệnh phải tỏ vẻ đáng yêu chứ...
"Được, " Thẩm Dung Dữ cong môi cười: "Anh không nói, vậy em nói cho anh nghe."
Khúc Úy thở dốc nhìn, sau đó lúng túng: "Anh là người đàn ông của em..."
Nào hay lời còn chưa dứt, Thẩm Dung Dữ lại thô bạo thêm ngón tay thứ ba vào, đầu ngón tay anh có hơi uốn lượn, chạm vào điểm nhạy cảm lên đỉnh của cô.
"Hừ a... Anh..." Khúc Úy nhíu lông mày lên, đôi mắt xinh đẹp long lanh, dường như quay đầu lại lên án Thẩm Dung Dữ.
Thẩm Dung Dữ liếm môi, dù bận nhưng vẫn ung dung ở trên người cô làm loạn: "Nói lớn lên, anh chưa nghe thấy."
Bị người đàn ông dùng tay tấn công, thân dưới đã ướt đẫm, nước theo cửa mình thấm ra bên ngoài...
Tần suất tay kia càng lúc càng nhanh, Khúc Úy cảm thấy cơ thể hơi cơ rút, âm đ*o cũng không ngừng co thắt.
"Ép chặt...Nay cả ngón tay mà cũng kích thích thế..."
Thẩm Dung Dữ liên tục khuấy động cả một ao nước xuân, âm đ*o bị anh ta quấy âỏ không ngừng phát ra tiếng nước "Òm ọp òm ọp".
Hình như vẫn còn cảm thấy chưa đủ, tay kia của anh ta dừng lại trước ngực cô, hai ngón tay ép chặt lên hai đầu ngực như cố gắng nặn sữa non, sau đó dùng tay bóp lấy, chầm chậm dùng lực, còn ngón tay kia chầm chậm đi vào trong âm hộ.
"Nói.. Nói đi anh sẽ bỏ qua cho em."
Dạng kích thích này, khiến Khúc Úy gần như sụp đổ, cô từng lúc từng lúc thở hổn hển, giọng nói đều toát ra sự nghẹn ngào: "Anh là người đàn ông..."
"Nói lại. Còn chưa đủ ý..." Thẩm Dung Dữ nheo mắt lại, mở miệng yếu ớt.
"Anh là người đàn ông của em...!" Khúc Úy lớn tiếng hô lên.
Có vẻ như đã khiến Thẩm Dung Dữ hài lòng, khóe môi cong lên, rút ngón tay trong huyệt đạo ra, trên đầu ngón tay dính d*m thủy từ cửa huyệt đã kéo thành tơ bạc, giống như nơi đó không muốn ngón tay kia rời đi..
Khúc Úy còn chưa kịp thả lòng người, đã nghe anh ta nói: "Tiếp tục, đừng ngừng".
Khúc Úy cứ lẩm bẩm những lời này trong đầu còn động tác của Thẩm Dung Dữ cũng không ngừng lại, còn thô bạo kéo kéo quần xuống tận đùi, sau đó nắm eo cô, hung hăng tiến vào trong.
"Hừ a..."
Âm đạo bị Thẩm Dung Dữ đùa cợt đến trơn ướt, thứ to dài kia thật dễ dàng như trở bàn tay thọt tới tận tử cung.
Thẩm Dung Dữ hạ giọng, thở hổn hển: "Nhớ kỹ những lời em vừa nói, khi ở bên người khác cũng phải nói vậy!"
"Anh điên rồi... Đi!..." Khúc Úy cảm thấy cơ thể như từng đợt thủy triều dâng chật vật mãi mới mở được miệng.
Anh ta xoa hai mảnh khe mông, thẳng lưng tiến vào sâu bên trong.
"Tôi không đùa với em... Lần sau em mà còn nói bậy..."
Anh ta có hơi dừng lại, lấy trớn đủ căng tiến vào tử cung: "Để ông đây đổ tinh vào tận tử cung em, để em mang thai ông đây trồng!"
Khúc Úy lúc này chỉ biết hạ mình chống đỡ, không ngừng lắc lư cơ thể..
Những thứ hạ lưu này như vô tình tăng thêm khoái cảm yêu.
Cô vừa rên vừa thở hổn hển, nghênh đón những cú thúc mạnh bạo của người đàn ông.
Thẩm Dung Dữ ở trên, mỗi lần làm tình với Khúc Úy, anh luôn cảm thấy bản thân như mới khai trai vậy.
Anh nắm lấy eo cô, tựa như ngựa hoang đứt cương hung ác cắm mạnh vào, dương v*t cùng trứng dái liên tiếp đập vào âm hộ của cô, tạo thành những âm thanh dâm đãng 'bạch, bạch, bạch' vang mãi bên tai không dứt.
Khúc Úy rên rỉ dâm đãng, cơ thể bị dương v*t của người đàn ông lấp đầy, lại cảm thấy thoải mái vô cùng.
Mỗi lần bắt đầu là anh đều có cách để khiến cô đắm chìm trong nhục dục.
Làm một hồi, Thẩm DUng Dữ ôm Khúc Úy lên để cô ngồi lên người anh.
Còn cây hàng thì vẫn cắm ở một chỗ, Khúc Úy đang trong cơn say tình nghe thấy Thẩm Dung Dữ nhỏ giọng nói: "Tự di chuyển..."
Kinh nghiệm tình dục của cô đều từ anh mà ra, bọn họ chưa từng thử qua tư thế này.
"Em...Sẽ không...A..." Khúc Úy mê loạn nói.
Thẩm DUng Dữ vịn eo cô: "Nhấp mông...Ừm, đừng để cây hàng trượt ra."
Khúc Úy làm theo.
"Tốt lắm..." Thẩm Dung Dữ hướng dẫn từng bước: "Lại ngồi xuống..."
"Đúng rồi...cứ vậy mà ăn hết cây hàng của anh đi."
Tiết tấu Khúc Úy làm chậm chạp, cơ thể lên lên xuống xuống, ăn dương v*t từng chút một cho đến khi tận gốc.
Thẩm Dung Dữ phát ra tiếng thở dốc, môi anh lướt từ chiếc cổ thon dài của cô xuống, lưu luyến tấm lưng trắng mịn của cô...
Cơ thể cô như ánh trăng trong sáng, nội y màu trắng bị anh kéo thành một mớ hỗn độn, treo hờ hững ở khuỷu tay của cô.
Cô có vẻ đẹp thuần khiết nhưng lại tràn đầy dục vọng.
Đây chính là người phụ nữ của anh...
Thẩm DUng Dữ nghĩ vậy, dục vọng trên cơ thể càng tăng, anh tập trung siết chặt lấy eo cô, cơ thể đẩy mạnh, vừa đúng lúc Khúc Úy ngồi xuống, cả hai đồng thời di chuyển, dương v*t to dài như muốn đâm rách cơ thể Khúc Úy.
"A..." Cũng không biết do đau hay do sướng mà Khúc Úy rên rỉ vô cùng mãnh liệt.
Thuận thế, Thẩm Dung Dữ đẩy ngã cô xuống giường, đôi tay ôm lấy bầu ngực, dưới thân vẫn tiếp tục đâm vào cơ thể cô.
Tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc, âm thanh giao hợp hòa vào nhau.
Thẩm Dung Dữ như phát điên, đẩy dương v*t vào tận cùng tử cung của cô, đâm mấy chục lần khiến nó càng trướng to hơn, đến khi eo run lên anh mới quả tuyết rút dương v*t ra, nắm tay Khúc Úy sục mấy lớn mới bắn tinh dịch đặc quánh ra.
——
Sau khi làm tình xong, Khúc Úy nằm trên giường co người quay lưng về phía Thẩm Dung Dữ.
Anh duỗi tay ôm Khúc Úy vào trong lồng ngực.
Thẩm Dung Dữ đã hạ sốt, nhiệt độ cơ thể ổn định khiến Khúc Úy không tự chủ được mà muốn gần gũi.
Nhưng trong lòng cô lại hơn giận dỗi, anh không nói lời nào đã kéo cô vào giường muốn làm gì thì làm, nghĩ đến khi sáng thấy thái độ dịu dàng của anh mà cô suýt mềm lòng, thế mà đến tối anh lại chứng nào tật nấy khiến mọi thứ rối tung lên...
"Thẩm Dung Dữ..."
"Ừm?" Sau khi thỏa mãn rồi, giọng nói của Thẩm Dung Dữ đặc biệt ấm áp.
"Có ai nói với anh là anh hai mặt chưa?"
"Có à?" Thẩm Dung Dữ cười tủm tỉm xích lại gần hơn chút nữa, "Vậy em thích mặt nào của anh?"
"..."
Thấy Khúc Úy im lặng, nụ cười của Thẩm Dung Dữ càng tươi hơn, anh nhỏm dậy, hôn chụt một cái lên khóe môi cô: "Có phải em thích nhất dáng vẻ anh làm tình với em không?"
Khúc Úy cạn lời, gò má bắt đầu nóng ran, cô kéo chăn lên che kín đầu, tức giận nói: "Đồ trơ trẽn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK