Edit: Mướp
Thẩm Dung Dữ chưa từng cảm thấy cuối tuần nào lại dài như vậy, buổi trưa thủ dâm với Khúc Úy xong, buổi chiều về đến nhà chỉ muốn chợp mắt một lát mà trằn trọc mãi không ngủ được.
Cứ thế lăn lộn đến lúc chạng vạng tối.
Bởi vì không có việc gì để làm, Thẩm Dung Dữ quyết định đi đến công ty của Khúc Úy, hôm qua cô có nói sẽ về nhà lúc 7 giờ nên anh đến đón cô.
Nghĩ đến đây, anh liền xoay người đứng dậy khỏi giường.
Lúc đến trước cửa công ty Khúc Úy còn chưa đến 6 giờ, vốn dĩ anh tính gọi điện cho cô hỏi thăm nhưng Thẩm Dung Dữ lại muốn nhìn thấy vẻ mặt của Khúc Úy hơn, vì vậy anh lặng lẽ ngồi trong xe chờ đợi.
Hoàng hôn mùa thu cực kỳ đẹp, bầu trời dần chuyển từ màu xanh hồng sang màu đỏ cam nóng bỏng, những tia nắng cuối cùng dần dần lặn về phía tây. Thẩm Dung Dữ chở nửa tiếng cuối cùng cũng nhìn thấy một chiếc xe buýt đang chạy đến lối ra vào của văn phòng, mấy cậu trai trẻ tuổi xuống xe trước. Thẩm Dung Dữ không khỏi cau mày, gì đây? Công ty này có nhiều đàn ông như vậy sao? Anh hơi không thích công việc này của Khúc Úy...
Sau mấy cậu trai còn mấy người nữa xuống xe, cuối cùng anh cũng nhìn thấy Khúc Úy, biểu cảm của Thẩm Dung Dữ bất giác dịu đi, anh giơ tay lên định bấm còi để thu hút sự chú ý của cô nhưng sau đó anh lại nhìn người đi phía sau Khúc Úy, là một người đàn ông.
Người đàn ông này lịch lãm, vẻ đẹp của anh ta được phụ nữ khá yêu thích, chỉ là đây không phải là vấn đề quan trọng, vấn đề chính là anh ta chính là người đàn ông đã uống rượu cùng với Khúc Úy ngày hôm đó. Anh vốn tưởng rằng chỉ là một gã đàn ông ất ơ tình cờ xuất hiện trong quán bar mà thôi nhưng không ngờ người ta đã thò móng vuốt vào trong bát cơm của anh, anh có cảm giác như đang bị uy hiếp vậy.
Bàn tay Thẩm Dung Dừ dừng lại trên vô lăng, đôi mắt nheo lại nhìn.
Anh trầm ngâm một lát sau đó đẩy cửa bước xuống xe, bóng dáng anh ngả dài dưới ánh hoàng hôn, Thẩm Dung Dữ bước từng bước về phía chiếc xe buýt.
Khúc Úy đang định nói lời chào tạm biệt với đồng nghiệp, nhưng không ngờ sau khi quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Dung Dữ, cô sững sờ hỏi anh: "Sao anh lại ở đây?"
Ánh mắt của Thẩm Dung Dữ lướt qua Khúc Úy rồi nhìn chằm chằm vào Chung Từ cách đó không xa, "Không muốn anh tới sao?"
"Cũng đúng." Thẩm Dung Dữ tươi cười, "Sợ anh làm trễ nải chuyện tốt của em, trách không được hôm đó không cần anh đưa đi."
Con người Thẩm Dung Dữ bình thường lười nhác, giống như không hề quan tâm bất cứ chuyện gì, tình tình lúc nào cũng ga lăng nhưng giây phút này Khúc Úy nghe rõ ràng trong lời của anh như đem theo cả mưa gió bão giông, vô cùng nguy hiểm.
Lúc này Chung Cảnh bước đến bên cạnh: "Ấy, chẳng phải anh là...?"
"Xin chào, cô Chung." Thẩm Dung Dữ lên tiếng ngắt lời Chung Cảnh.
Anh nắm chặt tay Khúc Úy, ánh mắt như lơ đãng nhìn Chung Từ đang đứng phía sau Chung Cảnh, "Vị này nhìn quen ghê, Úy Úy, em không định giới thiệu chút à?"
Mặt mày Khúc Úy nhăn lại, cảnh tượng trước mắt này không giống như trong kế hoạch của cô, thậm chí cô còn không biết nên phản ứng như thế nào.
Nói cách khác, cô phản ứng thế nào cũng không quan trọng, cô có lý do để tin rằng Thẩm Dung Dữ đã tưởng tượng ra toàn bộ sự việc trong đầu của mình, và hiển nhiên anh tin chắc vào những gì mình đã tưởng tượng ra.
Chung Từ dường như cảm nhận được tình thế tiến thoái lưỡng nan của Khúc Úy, hắn tiến lên phía trước cười nhẹ: "Xin chào, tôi là Chung Từ, cấp trên của Khúc Úy."
Thẩm Dung Dữ nhướng mày, vẫn tươi cười: "Hóa ra là giám đốc Chung, thất kính rồi."
Nói xong, anh ôm lấy vòng eo của Khúc Úy như để tuyên bố chủ quyền, "Cảm ơn vì đã chăm sóc cho Khúc Úy nhà tôi, cô ấy thường nhắc đến anh với tôi lắm."
Ánh hoàng hôn dịu nhẹ chiếu xuống nhưng Khúc Úy vẫn có thể nhìn thấy rõ sắc mặt của Chung Từ ngay lập tức tái nhợt.
Chung Cảnh vừa muốn lên tiếng nói gì đó nhưng bị ánh mắt của Chung Từ ngăn lại.
Chung Từ im lặng nhìn về phía cánh tay đang ôm eo Khúc Úy của Thẩm Dung Dữ.
Bầu không khí trầm lắng đi đôi chút, bốn người đều có suy nghĩ riêng.
Khúc Úy không thể chịu đựng được bầu không khí kỳ lạ này, nhưng cô nên nói gì đây? Có nên rũ sạch quan hệ với Thẩm Dung Dữ không? Tại sao anh lại nói hết mọi chuyện trước mặt Chung Từ? Vả lại...cô cũng không thể nói rõ ràng được.
Vì sự thật là cô đã chủ động bò lên giường của Thẩm Dung Dữ chỉ vì tiền thuê nhà.
Có người đã từng nói sự thật thường khiến người ta khó xử.
Cho dù cô không có bất kỳ tình cảm ái muội nào đối với Chung Từ nhưng cô vẫn còn tôn nghiêm và hy vọng duy trì sự sĩ diện tối thiểu nhất trước mặt người khác.
Khúc Úy cố gắng né tránh vòng tay của Thẩm Dung Dữ, nhưng cô càng né tránh thì Thẩm Dung Dữ càng ôm chặt, anh không mảy may thương tiếc một chút nào mà dùng sức lực lớn đến mức Khúc Úy cảm thấy xương cốt của mình gần như gãy vụn.
Cho dù anh đang tức giận nhưng trên gương mặt không hề biểu hiện điều đó.
"Đi thôi, chúng ta về nhà." Thẩm Dung Dữ cười nói.
"Giám đốc Chung, cô Chung, chúng tôi đi trước nhé."
Nói xong anh dùng sức lực không thể nghi ngờ kéo Khúc Úy về phía xe.
Khúc Úy vừa đi vừa không nhịn được quay đầu nhìn một cái, ánh mắt nặng nề của Chung Từ vẫn nhìn về cô như cũ, mà Chung Cảnh đứng ở bên cạnh hắn biểu cảm khó hiểu, có u oán, còn có rất nhiều cảm xúc mà Khúc Úy không thể hiểu được.
——
Thẩm Dung Dữ gần như là tức giận đẩy Khúc Úy vào ghế phú, sau đó anh đóng cửa thật mạnh, chiếc xe lung lay theo động tác thô bạo của anh.
"Thẩm Dung Dữ, anh nổi điên cái gì?" Khúc Úy cảm thấy suy sụp cực kỳ.
"Tại sao em phải trốn tránh anh?" Thẩm Dung Dữ đối diện với đôi mắt của Khúc Úy, cặp mắt xinh đẹp lóe lên ánh sáng sắc lẹm, "Em với tên Chung Từ đó rốt cuộc có quan hệ bất chính gì?"
"Trốn tránh anh? Thẩm Dung Dữ anh đề cao bản thân quá rồi, là do tự bản thân anh không hỏi, tại sao em phải nói?"
"Được, Khúc Úy, em chơi chữ giỏi đấy." Anh giận đến mức bật cười.
Thẩm Dung Dữ đạp chân ga, chiếc xe lao thẳng trên đường lớn.
Cửa sổ xe chưa được đóng hết, gió phần phần thổi từ khe cửa vào trong đến mức mặt mày đau rát.
Khúc Úy quay đầu nhìn Thẩm Dung Dữ, nét mặt anh lạnh băng, đôi môi mím chặt thành một đường giống y như nét mặt ở quán bar lần trước.
Xe lao về nhà với tốc độ cực nhanh, Khúc Úy đoán rằng có lẽ suốt con đường về nhà này anh đã phải nhận rất nhiều khoản tiền phạt.
Hai người dây dưa lôi kéo nhau vào phòng, Thẩm Dung Dữ đóng cửa lại, ép Khúc úy dựa vào tường.
Lần này Khúc Úy mơ hồ hiểu được tại sao Thẩm Dung Dữ lại tức giận như vậy, nhưng cô lại cảm thấy buồn cười một cách khó hiểu, Thẩm Dung Dữ thật sự sẽ ghen tuông và đố kỵ như vậy sao?
Cô nhếch môi khiêu khích nói: "Rốt cuộc vì sao anh lại để ý nhiều như vậy?"
Thẩm Dung Dữ bước từng bước một tới gần, bàn tay chống trên vách tường, nở một nụ cười cợt nhả: "Sao, muốn cạy miệng ta để nghe gì?"
Anh càng ngày càng dựa gần hơn, dùng ngón tay trỏ giữ cằm của cô: "Em muốn nghe gì? Muốn nghe ông đây nói thích em, quan tâm em?"
Khúc Úy bị ép ngửa đầu, sức lực của người đàn ông mạnh kinh người, dường như muốn bóp nát cằm của cô.
Thẩm Dung Dữ chợt cười khẩy, "Em ngây thơ quá rồi, ông đây chỉ cảm thấy nằm với em thì ngủ ngon, chơi em thấy thoải mái, ông đây chơi em chưa đủ cho nên không người đàn ông nào khác có thể chiếm lấy em được."
Thẩm Dung Dữ tóm láy cổ Khúc Úy rồi ném cô lên giường, sau đó cơ thể cao lớn của anh nhanh chóng cưỡi lên người cô.
Một tay anh siết chặt, giữ lấy cằm của Khúc Úy, tay kia thô bạo cởi thắt lưng ra, động tác của anh cực nhanh, chỉ hai động tác đã cởi hết những thứ vướng víu trên người, dương v*t thô dài tuột ra, không biết nó đã cương cứng từ khi nào, những đường gân xanh bao quanh chằng chịt, sau khi hoàn toàn phóng thích, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng thấy nó vẫn càng ngày càng to hơn.
Khúc Úy bị Thẩm Dung Dữ nắm cằm, miệng bị ép mở ra, một giây sau khi anh cười lạnh lùng một cái thì ngay lập tức ưỡn hông nhét dương v*t thô to vào cái miệng thơm tho của cô.
Ngay lập tức, hơi thở trong miệng nháy mắt tràn ngập mùi vị đặc trưng của đàn ông.
"Ưm..."
"Chẳng phải hôm qua nói nay về sẽ buscu cho ông đây sao, ông đây sẽ chơi nát cái miệng này của em..."
Kích cỡ của anh quá lớn, miệng của Khúc Úy bị kéo căng đau đớn, bình thường rốt cuộc cô làm cách nào để mút hết concu này của anh vậy?
Thẩm Dung Dữ nâng cao eo, dương v*t không lưu tình chút nào đâm sâu vào khoang miệng của cô.
Khúc Úy chỉ cảm thấy dường như anh đã cắm đến tận cuống họng, cô ho kịch liệt nhìn anh, vì miệng không thể khép lại cho nên nước miếng cứ thế chảy xuống theo khóe miệng.
Đôi môi hồng hào của cô trái ngược hẳn với màu đỏ tím trên cây hàng của anh, làm cho dục vọng của người ta càng tăng lên nhiều hơn.
Anh muốn không cần để ý tới bất cứ thứ gì, làm bẩn toàn bộ vẻ đẹp trên cơ thể của cô. Thẩm Dung Dữ nhìn cô đau khổ nhưng vẫn phải nuốt cây hàng của mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy thỏa mãn.
Anh nhặt điện thoại ở trên giường lên bật camera, trên mặt hiện lên vẻ khát máu điên cuồng: "Lát nữa cho em xem cảnh em buscu cho anh như thế nào!"
Khúc Úy: "Ưm..ah..."
Khoang miệng của Khúc Úy bị nhét đầy không thể nói ra lời, chỉ có thể nức nở phát ra tiếng rên rỉ vụn vặt.
Trái lại, Thẩm Dung Dữ túm lấy tóc của cô, nhìn cô mút dương v*t cho mình, "Concu của anh ăn có ngon không?"
Mặt Khúc Úy đỏ bừng, nước bọt chảy đầy xuống cổ, cực kỳ thê thảm. Nhưng càng như vậy Thẩm Dung Dữ càng hưng phấn, đó như một loại hứng tình đặc biệt.
"Em nên cảm thấy may mắn, em vừa có gương mặt xinh đẹp như vậy, lại còn có cả cơ thể quyến rũ, ông đây thích đ* em chính là vinh hạnh của em, vậy mà em còn dám làm mình làm mẩy bên ngoài."
"Đừng nói với ông đây hai người không có gì, đều là đàn ông, chỉ cần nhìn cách thằng đó nhìn em là anh đi guốc trong bụng nó ngay."
Thẩm Dung Dữ đâm vào miệng cô hết lần này đến lần khác, miệng thì vẫn cứ tiếp tục nói: "Còn nhớ lần trước anh đã nói gì không, Khúc Úy, để anh dạy em một khóa, đàn ông chính là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, dù có muốn hay không thì mục đích cuối cùng vẫn là lên giường với phụ nữ. Đ* chán chê rồi thì tình yêu cũng hết, cuối cùng em sẽ bị người ta vứt bỏ như chiếc giày rách mà thôi."
Khúc Úy bị Thẩm Dung Dữ tra tấn không có cách nào trả lời, khoang miệng bị dương v*t của người đàn ông đâm liên tiếp căng đầy, khóe môi rỉ ra một ít tinh dịch lẫn hương vị tanh nồng...
"Ưm...Cái miệng trên này của em khiến anh vô cùng dễ chịu, chi bằng lần sau anh chơi lỗ nhị của em một chút...hoặc dùng ngực để kẹp cho anh bắn cũng được..." nói xong anh lại lướt qua bộ ngực mềm mại của cô, "Chậc, không được, ngực chưa đủ lớn, chắc là phải quan hệ bằng ngực với người phụ nữ khác thôi."
Khúc Úy bị rên rỉ vì bị cắm, chỉ có thể dùng chút lí trí sót lại trừng mắt nhìn Thẩm Dung Dữ.
Thẩm Dung Dữ nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt của cô: "Em nhìn anh bằng ánh mắt này khiến anh đ* càng thoải mái hơn, Khúc Úy, em lại không hài lòng sao, hay là muốn rang rộng đùi ra, mặc anh làm gì thì làm?"
Anh thúc eo, phát ra vài tiếng rên rỉ sáng khoái, dần dần tăng cường độ: "Đừng có vội...CHờ cái miệng trên này của em ăn đủ rồi thì anh sẽ cho cái miệng dâm đãng phía dưới của em ăn, không cần lo nó quá rảnh..."
Có cảm giác sắp bắn tinh, Thẩm Dung Dữ tăng tiết tấu rút ra đút vào, mỗi lần đâm vào là muốn đâm đến tận họng, hai túi tinh hoàn theo tiết tấu của anh mà đập dữ dội vào môi và cằm của Khúc Úy, khiến môi của cô tê cứng.
Anh không hề dịu dàng chút nào chỉ biết chơi cô một cách thô bạo.
Cuối cùng Khúc Úy cảm nhận được dương v*t của anh căng cứng hơn rồi một dòng chất lỏng ấm áp bắn vào trong miệng và cổ họng...Sau đó mùi tanh nồng lan tỏa trong khoang miệng.
Thẩm Dung Dữ dùng như phá, sau khi bắn được hơn nửa thì rút dương v*t ra bắn phần còn lại lên đôi môi mềm mại của cô, màu trắng ngà của tinh dịch dính đầy trên miệng, chất lỏng dâm mỹ chảy theo khóe miệng xuống kết hợp với nét mặt của Khúc Úy quả thực rất giống như bị đàn ông cưỡng dâm.
Thẩm Dung Dữ liếm môi, dương v*t vừa mới bắn mềm nhũn xong lại cương cứng.
Cưỡng dâm...cảm giác hình như rất thú vị.
Danh Sách Chương: