Edit: Mướp
"Em cho phép thì mới được làm."
Thẩm Dung Dữ nhìn chằm chằm vào Khúc Úy, cố gắng tìm kiếm nét đùa giỡn trên mặt cô nhưng nét mặt của Khúc Úy vô cùng chân thật.
Anh chịu đựng cơn dục vọng như cuồng phong trong cơ thể mình, tủi thân hỏi: "Vậy lúc nào mới được làm?"
Khúc Úy ngồi dậy hất tóc: "Muốn em tha thứ cho anh mà ngay cả chuyện này cũng không nhịn được?"
Thực ra Khúc Úy đã mềm lòng rồi nhưng làm sao cô có thể bỏ qua cho Thẩm DUng Dữ dễ dàng như vậy được, cái nết này của anh nếu không để cho anh thua thiệt một chút thì không nhớ được lâu, như vậy lần tiếp theo bọn họ lại giẫm lên vết xe đổ nữa.
Thẩm Dung Dữ cụp mắt, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng đành khẽ cắn môi: "Anh nghe em hết."
Khúc Úy nhìn dáng vẻ ăn quả đắng của anh, trong lòng không khỏi mừng thầm nhưng trên mặt vẫn giữ nét lạnh lùng như cũ: "Còn nữa, em vẫn sẽ dọn đi, trước ngày 17 thì em trả phòng, anh nên thu xếp sớm sớm."
Thẩm Dung Dữ ngồi bật dậy, có hơi kích động hỏi: "Sao em phải dọn đi, anh biết sai rồi mà, anh sẽ sửa..." Anh hạ giọng năn nỉ: "Em đừng đi được không?"
Con người của Khúc Úy thực ra rất cố chấp, việc mà cô quyết định rồi thì sẽ không thay đổi.
Cô nhìn chằm chằm vào Thẩm Dung Dữ thật lâu rồi nói: "Mới nãy không phải anh đã nói nếu cuối cùng em vẫn quyết định ra đi thì anh không ngăn cản em."
Thẩm Dung Dữ: "..."
——
Bất kể chuyện gì đi chăng nữa, Khúc Úy vẫn dọn đi.
Ngày chuyển nhà là chủ nhật, Thẩm Dung Dữ nhìn bác tài bê từng thùng đồ của Khúc Úy đi, nhìn căn phòng trống rỗng mà lòng anh cũng cảm thấy trống vắng theo.
Nhưng nói gì thì nói thì tất cả đều phải nghe theo Khúc Úy, Thẩm Dung Dữ cảm thấy bây giờ anh như một phạm nhân đang bị hoãn thi hành án, biểu hiện tốt một chút còn có thể kéo dài hơi tàn, còn không thì sẽ bị xử quyết ngay lập tức, cho nên trên cơ bản anh không dám hành động hấp tấp.
Cả đời này anh chưa từng sợ như vậy.
khúc Úy cảm thấy chỉ cần cô vẫn ở chung cư Tây Cảnh thì quan hệ của cô và Thẩm Dung Dữ sẽ không bao giờ ổn thỏa được, anh không chịu thu tiền nhà của cô mà cô thì không muốn nợ nần anh mãi.
Chuyển ra ngoài như thế này có lẽ sẽ vất vả đôi chút nhưng cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhưng nào biết chuyển ra được mấy ngày thì bên chung cư Tây Cảnh lại xảy ra chuyện.
Hôm đó là ngày hiếm hoi mà cô tan ca đúng giờ, đương lúc say ngủ trên xe buýt thì điện thoại chợt reo lên.
Khúc Úy nhận điện thoại, chưa kịp nói alo đã nghe thấy giọng nữ vô cùng lo lắng nói: "Khúc Úy, chị mau đến đây đi, anh trai của chị đánh nhau với Thẩm Dung Dữ."
Não của Khúc Úy đột nhiên nổ tung, cơn buồn ngủ biến mất không dấu vết, hai người họ làm sao có thể đánh nhau được?
Cô vội vàng đứng dậy, đi đến cửa sau của xe buýt để xuống xe, cô vừa đi vừa hỏi: "Hiện tại họ đang ở đâu?"
"Họ đang ở chung cư Tây Cảnh, chị tới nhanh đi!"
Sau khi cúp điện thoại xong cô mới nhớ ra là quên mất hỏi người gọi là ai. Chỉ là nghĩ đi nghĩ lại thì người có khả năng gọi điện nhất chính là cô gái bên cạnh Khúc Gia.
Vội vã chạy đến được chung cư Tây Cảnh đã là một tiếng sau, tầng 17 yên tĩnh, một bóng người cũng không có nhưng trên nền gạch có thể nhìn thấy một ít vết máu, dưới ngọn đèn mờ ảo trông thật giật mình, Khúc Úy hoảng loạn trong lòng, cô nhíu chặt lông mày lại.
Khúc Úy lo lắng gõ cửa nhà Thẩm Dung Dữ nhưng không có động tĩnh, lỗ tai cô dán lên cửa cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào bên trong.
Không có ai ở nhà, anh đi đâu?
Lẽ nào anh ấy đã vào bệnh viện?
Lúc này cánh cửa phòng 1709 đột nhiên mở ra, Lâm Lâm rất lâu chưa gặp ló đầu ra khỏi cửa, nhìn thấy là Khúc Úy, sắc mặt cô ấy hiểu chuyện hỏi: "Chị tìm chủ nhà ạ? Vừa nãy có người đánh nhau với anh ấy, chắc giờ đang ở đồn cảnh sát rồi."
Trời ạ, sao bọn họ lại ồn ào đến tận đồn cảnh sát?
Nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn vì không phải là đến bệnh viện, hẳn là anh không bị sao cả.
Khúc Úy cảm ơn Lâm Lâm rồi chạy thẳng đến đồn cảnh sát.
Lúc này cuối cùng cô cũng nhìn thấy Thẩm Dung Dữ và Khúc Gia, trên mặt hai người đều có vết thương, Khúc Gia thì nghiêm trọng hơn một chút, một bên mắt tím bầm, sưng đến nỗi không mở mắt ra được, trên mặt đủ màu sắc giống như cái bảng màu, nhìn có hơi buồn cười.
Thẩm Dung Dữ không biết làm sao, dù sao trên mặt anh chỉ bị thương ở khóe môi.
Hai đồng chí cảnh sát mắng họ rất nặng, Khúc Gia im lặng ngồi đó, còn Thẩm Dung Dữ gác chân rõ ràng nước đổ đầu vịt, bộ dạng hoàn toàn không thèm quan tâm.
Cuối cùng sau khi nộp tiền bảo lãnh xong thì trời cũng đã khuya, bầu không khí im lặng thất thường.
Khúc Úy và Thẩm Dung Dữ bước ra cửa trước, còn chưa đi được mấy bước thì đã nghe tiếng Khúc Gia nói đằng sau: "Thẩm Dung Dữ, đừng cho là mày có gì đặc biệt hơn người, có em gái tao rồi còn ve vãn xung quanh nữa!"
"Tao cảnh cáo mày, tránh xa Cận Dĩnh chút!"
Cận Dĩnh là ai? Khúc Úy hơi mơ hồ.
Thẩm Dung Dữ lười biếng quay người lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tôi nói cho anh biết, anh nực cười quá đi mất," anh hơi dừng một chút, sau đó ôm eo Khúc Úy, nét mặt kiêu ngạo: "Ông đây có một người đẹp bên cạnh như thế này rồi còn cần phải hèn hạ đến mức cướp gái của anh à?"
Thẩm Dung Dữ nói xong không thèm dây dưa nữa, kéo Khúc Úy rời khỏi luôn.
——
"Oái...Nhẹ chút, anh đau đấy biết không?"
"Biết đau mà còn đánh nhau." Khúc Úy nghiêm mặt, động tác bôi thuốc vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Ông đây mới mở cửa ra là hứng trọn một đấm, nếu anh có phòng bị thì sao mà để anh ta đánh được?" Thẩm Dung Dữ nhìn khinh thường.
Khúc Úy bôi cồn sát khuẩn lên khóe môi của anh hỏi: "Rồi sao mà đánh nhau?"
Thẩm Dung Dữ hừ nhẹ một tiếng, "Cận Dĩnh, cái cô mà đi bên cạnh anh trai em đến tìm anh, sau đó chắc anh ta biết được, cho là anh và cô ta lén lút qua lại với nhau thế là đến hưng sư vấn tội."
"Sao cô ta lại đến tìm anh?"
Thẩm Dung Dữ nhíu mày, hơi bối rối, "Cô ta gọi điện cho anh, nói có chuyện muốn nói với anh, anh tưởng là Khúc Gia định đòi tiền nữa, anh sợ anh ta lại tìm đến em cho nên anh mới đi, kết quả là lúc anh đến điểm hẹn thì có mỗi mình cô ta. Sau đó cô ta bán thảm, xin lỗi thay Khúc Gia, rồi cái tự nhiên bật khóc, anh không rõ ý định của cô ta làm gì chỉ cảm thấy rằng cô ta chẳng đơn thuần như bề ngoài."
Khúc Úy thậm chí còn không biết cả tên của cô gái đó chứ chưa nói đến tính cách của người ta như thế nào, nghĩ nửa ngày cũng không ra nguyên nhân nên chỉ có thể gật đầu qua loa.
Thẩm Dung Dữ không muốn Khúc Úy suy nghĩ nhiều, bọn họ đã mấy ngày không gặp, anh không muốn lãng phí thời gian vào chuyện của người khác thế là quay lại cười ranh mãnh: "Em hôm nay...có phải lo lắng cho anh đúng không?"
"Anh nghĩ nhiều rồi." Khúc Úy mặt không thay đổi, ném bông tăm đã dùng vào thùng rác sau đó cất thuốc vào hộp.
Không ngờ Thẩm Dung Dữ lưu loát giành lại hộp thuốc từ trong tay cô, tùy tiện ném lên bàn trà sau đó quay lại đè lên người Khúc Úy, đôi môi anh cong lên, khẽ chớp mắt nói: "Nói dối, rõ ràng em có..."
Khúc Úy bị anh nhìn đến mất tự nhiên, bầu không khí đột nhiên trở nên ái muội.
Bốn mắt giao nhau, ngay cả không khí cũng trở nên vô cùng yên tĩnh, vài giây sau Thẩm DUng Dữ cúi người hôn cô...
Hai người đè nhau nằm trên ghế sô pha, anh nắm lấy cằm của cô, cọ xát vào cánh môi trơn nhẵn, cây hàng phía dưới cứng ngắc, mơ hồ cọ xát vào nơi mềm mại của cô...
Anh thật sự rất muốn chen vào nơi chặt chẽ ẩm ướt đó...muốn cái miệng nhỏ ướt át đó mút chặt lấy cây hàng của anh, muốn nghiền nát âm hộ mềm mại, chinh phạt đến tận sâu trong tử cung của cô, muốn nghe tiếng rên phóng đãng, loại cảm giác đó chỉ cần nghĩ thôi đã cực kỳ ngây ngất rồi...
Thẩm Dung Dữ cảm thấy không thể nhịn được, bàn tay to lớn mò vào trong vạt áo của Khúc Úy, càn rỡ xoa bầu vú tròn trịa của cô, có lẽ do khát vọng quá lâu, cũng có lẽ do cảm xúc mềm mại nơi đầu tay khiến anh si mê quyến luyến, cường độ nhào nặn của anh dần dần không khống chế được.
Khúc Úy cảm nhận được nụ hôn tràn ngập dục vọng của anh, tinh thần lẫn thể xác dường như có một cảm giác rung động và khao khát đã lâu, nhưng tay anh thực sự không dịu dàng chút nào...
"Ưm..." Khúc Úy nhẹ nhàng đẩy anh ra, oán trách nói: "Anh làm em đau."
Hai gò má của cô ửng hồng, đôi mắt ngập nước, như muốn câu mất bảy hồn của Thẩm Dung Dữ.
Anh thở hổn hển rời khỏi môi Khúc Úy, chóp mũi của anh chạm vào chóp mũi cô.
"Úy Úy, cho anh được không, anh rất muốn em..."
Đã lâu rồi họ chưa làm, chưa kể cô đang ở dưới thân anh lúc này, trong mấy ngày nay, ngay cả trong mơ anh cũng thấy cô. Buổi sáng vừa mở mắt ra, nhìn căn phòng trống rỗng rồi nhớ lại những đêm triền miên quấn lấy nhau là anh có thể cứng nguyên buổi sáng.
Những nụ hôn dày đặc của Thẩm DUng Dữ bắt đầu rơi xuống, quần áo đã xộc xệch từ lâu, trong không gian tràn ngập hương vị tình ái.
"Có thể không... Có thể không?"
Thẩm Dung Dữ mê loạn hỏi, một tay không thành thật tiến vào bên trong quần lót của cô, muốn trêu chọc hành lang mẫn cảm nhưng mà tay lại chạm phải thứ không nên chạm.
Khúc Úy thở hổn hển, trong mắt lập tức hiện lên nét tỉnh táo: "Em...em đến ngày..."
Đúng là kẻ giết chết bầu không khí.
Thực ra cô cũng bị anh trêu chọc đến mức n*ng nừng nưng...cô cũng rất muốn.
Thẩm Dung Dữ rút lui với vẻ mặt xấu hổ, anh dựa vào ghế thở hồng hộc, cây hàng dựng thành một chiếc lều giữa hai chân, nó có kích thước rất ấn tượng, khiến ai nhìn vào cũng đỏ mặt, tim đập thình thịch.
Một lúc sau, dục vọng dần lắng xuống một chút, Thẩm Dung Dữ lại nghiêng người: "Cuối tuần dành cho anh được không?"
Thấy anh nhìn mình như vậy, Khúc Úy mất bình tĩnh, thật lâu sau cũng khó xử ừ một tiếng.
Danh Sách Chương: