Chu Tuấn cùng Triệu Cảnh Ngọc thực sự là tức điên, song song đứng yên tại chỗ, thân thể bởi vì phẫn nộ mà run rẩy không ngừng.
Bọn họ thật sự không có cách nào để bình tĩnh, tin tức này có chút lớn, làm bọn họ quá khiếp sợ, không khác gì sấm sét giữa trời quang.
Tạ Văn Húc là một người cực kì sĩ diện, cũng rất biết che giấu bản thân. Tuy bây giờ hắn đã không còn yêu Phương Tử Dương nữa, nhưng vì duy trì mặt nạ tao nhã hoàn mỹ, hắn không muốn là người giải trừ hôn ước trước, nếu không người khác sẽ cho rằng hắn là một kẻ đê tiện.
Đặc biệt hắn còn là người thừa kế của Tạ gia, rất nhiều người nhòm ngó vị trí của hắn, vì để bảo vệ thân phận, Tạ Văn Húc làm bất cứ chuyện gì cũng đều rất cẩn thận, không để lộ ra nhược điểm.
Tựa như quỹ tích đời trước vậy, rõ ràng là đối phương phản bội trước, đến cuối cùng lại là người bị hại, mà Phương Tử Dương cậu lại trở thành kẻ đê tiện không biết xấu hổ. Cho nên trong ấn tượng của mọi người, Tạ Văn Húc chính là một vị hôn phu thâm tình ôn nhu.
Cũng bởi vậy cho nên Chu Tuấn cùng Triệu Cảnh Ngọc mới khiếp sợ đến thế, bởi vì hắn ta quá tương phản, quá biết che giấu.
Tạ Văn Húc sao có thể như vậy, ban đầu rõ ràng chính là đối phương mặt dày mày dạn thâm tình theo đuổi Phương Tử Dương, bây giờ lại âm thầm bắt cá hai tay, khi dễ bọn họ à? Gọi là đến không thích là đuổi đi?
"Tử Dương, cậu định làm như thế nào?" Hít sâu một hơi, hai người cố gắng kiềm chế phẫn nộ trong lòng, bọn họ cũng không hỏi Phương Tử Dương từ đâu biết được tin này, cũng không có đi xác minh chuyện này có phải thật hay không, bọn họ chỉ hỏi một câu tỏ tõ thái độ của mình.
Đối với bạn tốt chơi đùa từ nhỏ đến lớn, bọn họ vẫn luôn tin tưởng vô điều kiện, ủng hộ vô điều kiện.
Đây chính là hai người bạn bị cậu liên lụy ở đời trước, nhưng vẫn âm thầm trợ giúp cậu ở trong bóng tối. Mặc dù có nhiều người đối xử không tốt với cậu, nhiều người phản bội cậu, nhưng vẫn có người nguyện ý đứng bên cạnh cậu.
Trên con đường đầy gai nhọn, nhưng cậu không bước đi một mình.
Phương Tử Dương lộ ra nụ cười, trong nụ cười ánh lên nước mắt, "Không sao, nếu hắn đã không còn tình cảm với tôi, tôi sẽ tác thành cho hắn. Một kẻ xảo trá vô tình như vậy, hà tất gì tôi phải chú ý đến hắn. Chỉ là người giải trừ hôn ước không thể là tôi."
"Tử Dương, ý của cậu là?"
"Hai người kia đã tình chàng ý thiếp, không bằng chúng ta giúp sức một chút." Phương Tử Dương cười nhạt một tiếng.
Kéo hai người bạn tốt đến gần, lặng lẽ nói vài câu, sau đó mới lôi kéo hai người đang nhất thời phấn khởi tiến vào trong club.
...
Lúc ba người Phương Tử Dương tìm tới ghế lô của Vương Kiều Kiều, Phương Khiêm Hạo cùng Nghiêm Đồng tạm thời còn chưa tới.
Kỳ thực ngày mai mới là sinh nhật của Vương Kiều Kiều, nhưng ở nhà Vương Kiều Kiều rất được sủng ái, vì muốn con gái có sinh nhật vui vẻ, Vương gia liền cố ý đặt một chỗ tại Crown, để cho con gái mời bạn bè đến vui đùa.
Bởi vì ngày mai Vương gia cũng tổ chức tiệc sinh nhật cho con gái, dựa theo thói quen của giới thượng lưu, bữa tiệc rượu đều là người làm ăn đến giao tiếp với nhau, người trẻ tuổi khó mà vui vẻ sảng khoái được.
Tuy rằng địa vị của Vương gia cùng Phương gia ở Giang thị không phân cao thấp, nhưng bàn luận đến gốc gác thì Phương gia không sánh được với Vương gia.
Vương gia ở Giang thị chính là bàng chi của hào môn tại Kinh đô, chỗ dựa rất cứng rắn. Vì thế cho nên sinh nhật của Vương Kiều Kiều mới có thể đặt được tại Crown.
Bất quá Phương Khiêm Hạo cùng Nghiêm Đồng còn chưa tới, mà Tạ Văn Húc đã sớm có mặt.
Bây giờ Tạ Văn Húc cùng Nghiêm Đồng vẫn còn là quan hệ ám muội, mà Tạ Văn Húc vẫn còn hôn ước, cho nên hắn không thể giống như Phương Khiêm Hạo, trắng trợn theo đuổi tỏ tình.
Dựa theo định luật trong truyện, phàm là người yêu thích Nghiêm Đồng sẽ không trách khỏi đầu óc mê muội, dù Tạ Văn Húc có cực kỳ ưu tú cũng không khỏi vì Nghiêm Đồng mà làm ra chuyện ngu xuẩn.
Ví như hôm nay, khi biết Phương Khiêm Hạo muốn mang Nghiêm Đồng đến đây tham gia tụ hội của Vương Kiều Kiều, bệnh ngu của hắn liền tái phát.
Hắn lo lắng Nghiêm Đông bởi vì thân phận thấp mà bị bắt nạt, cho nên tùy tiện tìm cái cớ "Vì giao tiếp cần thiết cho gia tộc, mới miễn cưỡng tham gia tụ hội", chờ thời khắc mấu chốt dũng cảm đứng ra bảo vệ người mà hắn yêu.
Đối với việc này, Vương Kiều Kiều cũng không biết chuyện.
Tạ Văn Húc có thể đến buổi sinh nhật của nàng, nàng vô cùng kinh hỉ, không chỉ bởi vì Tạ Văn Húc là người thừa kế của Tạ gia, càng bởi vì nàng cũng ái mộ Tạ Văn Húc. Đây cũng chính là nguyên nhân chính khiến nàng và Phương Tử Dương không hợp nhau.
Khi Tạ Văn Húc lại đây, lòng ái mộ của Vương Kiều Kiều rất là thỏa mãn, nàng tự nhiên có cảm giác thắng được đối thủ một mất một còn.
Cho nên khi nhìn thấy Phương Tử Dương mang người đến, bộ dáng muốn bắt gian, biểu tình của Vương Kiều Kiều không khỏi có chút đắc ý. Một chút cũng không cảm thấy chột dạ khi làm tiểu tam cướp bạn trai người ta là có gì không đúng.
"Ai nha, Phương Tử Dương a, cậu xảy ra chuyện lớn như vậy sao không nghỉ ngơi ở nhà cho tốt đi, còn cố ý đến đây chúc mừng sinh nhật tôi? Thực sự là quá khách khí, nhưng mà không cần lắm đâu. Mấy ngày nay cậu thảm như vậy, tôi cũng không phải người hẹp hòi, cho nên không so đo với cậu..."
Vương Kiều Kiều cố ý nói những lời này, còn giả vờ e thẹn, "Vừa nãy anh Văn Húc đã giải thích giúp cậu, tôi tin tưởng lời của anh Văn Húc, cũng biết rằng cậu không phải cố ý ghét bỏ tôi."
Nàng cố ý làm ra bộ dáng này, cho dù biết Tạ Văn Húc không hề yêu thích mình, nhưng chỉ cần khiến cho đối thủ một mất một còn này ngột ngạt là nàng đã thỏa mãn lòng ghen tỵ.
Tạ Văn Húc nghe vậy thì nhíu nhíu mày, hiển nhiên hắn rất không thích hành động này của Vương Kiều Kiều. Loại nữ nhân ngốc nghếch ngớ ngẫn này, hắn chính là không vừa mắt.
Nhưng nghĩ đến chuyện muốn giải trừ hôn ước với Phương Tử Dương, hắn cũng nhịn xuống không đi ngăn cản hành vi của Vương Kiều Kiều, sau khi cau mày lại lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, dạy dỗ, "Vương Kiều Kiều, Tử Dương là vị hôn phu của tôi, cô có thể hay không đừng có bắt nạt cậu ấy? Cô còn như vậy nữa, cho dù là Vương gia ở Kinh đô có quan hệ thân thiết với Tạ gia thì tôi cũng không khách khí đâu."
Mặc dù là lời giáo huấn, nhưng giọng điệu của Tạ Văn Húc cũng không có nghiêm khắc. Phối hợp với cử chỉ tao nhã ngày thường của hắn, nhìn như là đang giáo huấn, thực chất cũng không có chút uy hiếp nào.
Cho nên Vương Kiều Kiều căn bản là không có sợ sệt, trái lại còn sinh ra cảm giác muốn làm nũng. Mà động tác của nàng cũng đã làm như vậy rồi.
Nàng không nhịn được le lưỡi, làm ra biểu tình nhận sai đáng yêu, "Em biết rồi anh Văn Húc, chính là em chỉ đùa giỡn với Tử Dương một tí thôi, em nào có bắt nạt cậu ta, một chút kích thích ấy còn không chịu được, về sau làm sao có thể chống đỡ với ong bướm bên ngoài? Anh Văn Húc ưu tú như vậy, mọi người nói có đúng hay không a?"
Bộ dáng giống như Vương Kiều Kiều có mối quan hệ rất tốt với Tạ Văn Húc.
Trong ghế lô ngày hôm nay có không ít người muốn tạo mối quan hệ với Vương Kiều Kiều, tự nhiên là dồn dập phụ họa đáp lại, ánh mắt Vương Kiều Kiều nhìn về phía Phương Tử Dương đắc ý không thôi.
"..."
Nếu là Phương Tử Dương của lúc trước, tự nhiên là cậu sẽ không chịu được tình cảnh như vậy mà mất đi lý trí. Nhưng bây giờ cậu đối với cái loại thấp kém này một chút tức giận cũng không có.
Cậu chỉ có chút khinh bỉ bản thân, sao IQ cao như vậy mà thích chơi trò ấu trĩ giành tình nhân chi vậy? Thực sự là quá ngu...
Nhưng đôi lúc ấu trĩ cũng không phải chuyện xấu, diễn kịch mà thôi, ai không biết?
Phương Tử Dương liếc mắt nhìn Vương Kiều Kiều đang dương dương tự đắc, biểu hiện như thường ngày mà lập tức ngồi xuống bên cạnh Tạ Văn Húc, biểu hiện quyền sở hữu.
Thân mật ôm lấy cánh tay của Tạ Văn Húc, "Tạ Văn Húc, em rất nhớ anh. Mấy ngày nay em tắt điện thoại có hù đến anh hay không? Xin lỗi, em chỉ muốn tự mình xử lý đám người xấu xa kia thôi, hiện tại thì tốt rồi nha. Anh đến chúc mừng sinh nhật Vương Kiều Kiều sao có thể thiếu em được, tuy rằng em không thích lắm, dù sao cô ấy cũng là người thân mười tám đời của anh mà, em cũng không thể vắng mặt được, nếu không chú Tạ lại nói em không có quy củ..."
Lời này của Phương Tử Dương có thể coi như là càng thêm khiêu khích. Không phải nàng ta thích giả vờ e thẹn thân thiết sao, cũng không so sánh được cái khoác tay này của cậu, hay một câu xưng hô chú Tạ.
Ai thân ai sơ liền sáng tỏ, ngay cả ý tứ ghen tuông Phương Tử Dương còn không có, chỉ đang nói đến sự thực về một vai hề thích nhảy nhót mà thôi.
Khốn nạn!
Vương Kiều Kiều tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Không sao, ba là người biết đạo lý, sẽ không trách cậu. Chuyện về video hot search quan trọng hơn, ngày hôm nay cậu không đến cũng không sao cả." Ngược lại Tạ Văn Húc cũng không có biến hóa gì, chỉ sủng nịch nở nụ cười, nhìn qua không khác gì bộ dáng ôn nhu trước đây.
Chỉ có điều hắn thuận thế rút tay lại, lấy một ly nước đưa cho Phương Tử Dương. Bởi vì Phương Tử Dương không có nổi giận ghen tuông làm hắn không vui mấy, một vị hôn phu quá mức hiểu chuyện thì không có cách nào để giải trừ hôn ước, Phương Tử Dương không có phạm sai lầm, Tạ gia cũng sẽ không cho mối hôn sự này trở thành trò đùa.
Nhưng hiện tại hắn thật sự không muốn kết hôn cùng Phương Tử Dương, quyết định đính hôn lúc trước đúng là do ma quỷ ám ảnh.
Phương Tử Dương tất nhiên là hiểu hắn ta đang nghĩ gì, cậu thuận thế tiếp nhận chén nước, thu lại cánh tay đang ôm Tạ Văn Húc, lộ ra nụ cười vui vẻ khi được người quan tâm. Sau đó dư quang liếc về phía Vương Kiều Kiều, khoe khoang ngược lại.
Vương Kiều Kiều lại tức đến siết chặt tay.
Vương Kiều Kiều tâm lý không phục, đang định tiếp tục mở miệng nói chuyện.
Chu Tuấn cùng Triệu Cảnh Ngọc vừa nãy theo Phương Tử Dương đi vào bỗng nhiên a lên một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Chỉ thấy cửa phòng khách bỗng nhiên bị đẩy ra, tất cả mọi người đều nhìn thấy bóng người quen thuộc xuất hiện.
Không chờ mọi người nói chuyện. Chu Tuấn cùng Triệu Cảnh Ngọc sắc mặt không tốt mở miệng, "Phương Khiêm Hạo, anh mang cái tên họ Nghiêm này đến đây làm gì?"
Phương Tử Dương thì lại lộ ra biểu tình thập phần cảnh giác. Sau đó lại ôm lấy cánh tay của Tạ Văn Húc, nhìn chằm chằm người đến, bộ dáng như đang căng thẳng phòng bị cái gì.
Mà biểu tình của Tạ Văn Húc cũng thay đổi, lưng không tự chủ được thẳng lại, ánh mắt cực nóng rơi vào trên người thiếu niên thanh thuần đang đứng ở cửa.
Những người khác đều bị âm thanh của hai người Chu Tuấn thu hút. Chỉ có Vương Kiều Kiều bởi vì tức giận đố kỵ, sự chú ý vẫn luôn đặt lên người Phương Tử Dương cùng Tạ Văn Húc, cho nên mới thấy được rõ ràng phản ứng không giống bình thường của hai người họ.
...