Từ trước đến nay, sự kiêu ngạo của Phương Tử Dương luôn được xây dựng trên đánh giá rõ ràng về khả năng của bản thân. Sau khi trọng sinh, mỗi bước đi của cậu đều được tính toán cẩn thận. Phải nắm rõ yếu tố thành bại cậu mới có thể làm.
Sau khi đăng tin lên Weibo, ngày hôm sau, trường học cũng đến ngày thứ sáu nghỉ ngơi.
Khi Phương Tử Dương dọn đồ về tiểu trang viên của Tạ Tranh, trong trang viên có rất nhiều công nhân ra vào tấp nập.
Cậu có chút tò mò, "Chú Vương, dì Phân, nhà mình đang sửa sang hay tổ chức tiệc tùng gì sao? Sao lại nhộn nhịp thế này?"
Mặc dù luôn cảm thấy ở trong nhà Tạ Tranh có gì đó không thoải mái, nhưng cũng đã đến ở rồi, Phương Tử Dương cũng không khách sáo nữa, nhanh chóng quen thuộc, chưa đến mấy ngày đã có mối quan hệ với chú Vương và dì Phân rất tốt.
Thấy cậu trở về, chú Vương và dì Phân cũng rất cao hứng, vội vàng giúp thiếu gia nhà mình tranh công, "Là đang sửa lại. Ngày hôm qua không phải tiểu thiếu gia muốn khiêu chiến đàn dương cầm trên livestream sao, đại thiếu gia đã đặc biệt dặn dò chúng tôi sắp xếp một căn phòng có đàn dương cầm. Còn có chiếc dương cầm đặt làm từ nước ngoài mới chuyển về, đều đã chuẩn bị xong rồi, thiếu gia Tử Dương muốn xem ngay bây giờ luôn không? Vật liệu xây dựng và dương cầm đều do đại thiếu gia tự mình lựa chọn."
Đại thiếu gia hiếm khi tìm được một người như ý, bọn họ phải giúp đỡ, nếu không thì chẳng biết khi nào bọn họ mới có thể thấy tiểu thiếu gia.
"Anh ấy đích thân chọn..." Nghe vậy, Phương Tử Dương không khỏi thở dài trong lòng.
Trong lòng cậu tất nhiên là vui, bởi vì cảm giác được quan tâm thực sự rất tốt.
Nhưng cậu và Tạ Tranh vốn thuộc hai thế giới khác nhau. Bây giờ Tạ Tranh đối xử tốt với cậu bao nhiêu, sau này khi biết bộ mặt thật của cậu chắc chắn sẽ thất vọng bấy nhiêu. Hơn nữa cậu cũng không thể thoải mái hưởng thụ những điều này. Cậu thật sự không muốn sau này Tạ Tranh ghét bỏ cậu, nhưng rõ ràng Tạ Tranh đã có tình cảm với cậu.
Vấn đề là, hiện tại Tạ Tranh thích... không phải là con người thật của cậu.
Có vẻ như cậu nên nghĩ ra cách giải quyết tình cảm của Tạ Tranh đối với mình, nếu để kéo dài nữa thì sẽ không tốt cho cả hai.
Hít sâu một hơi, Phương Tử Dương nhìn dì Phân, cười ngọt ngào, "Gu thẩm mỹ của Tạ đại ca rất tốt, những gì anh ấy chọn tôi chắc chắn sẽ rất thích. Bây giờ dì Phân có bận không? Nếu không thì có thể giúp tôi mua ít thịt bò được không? Hôm nay anh trai và Thuỵ Khắc cũng sẽ về, hôm nay tôi sẽ nấu ăn."
"Không bận, không bận, dì Phân sẽ đi mua ngay. Không ngờ thiếu gia Tử Dương còn biết nấu ăn, thật là tốt quá, thiếu gia Tử Dương còn biết làm món gì khác không? Đại thiếu gia nhà chúng ta thích ăn thịt cừu nhất, thiếu gia Tử Dương có thể làm chút không?"
Dì Phân vui vẻ ra mặt, tự động xem nhẹ những người khác trong lời nói của Phương Tử Dương, hiểu nhầm thiếu gia Tử Dương muốn đích thân nấu ăn cho đại thiếu gia nhà bọn họ.
Vừa đẹp trai, học giỏi, lại còn biết nấu ăn, việc nhà cũng không tệ. Đại thiếu gia nhà bà quả là có mắt nhìn!
"Dì Phân cứ tự nhiên, mấy món ăn gia đình thường ngày tôi đều biết."
Không nỡ từ chối dì, Phương Tử Dương cười gượng gật gật đầu.
Có được sự đồng ý của cậu, dì Phân vui vẻ đi chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tối.
Chú Vương thì vừa cười tủm tỉm, vừa sắp xếp cho người giúp việc dọn dẹp phòng dương cầm mới sửa sang xong, lấy điện thoại ra gọi cho đại thiếu gia nhà bọn họ.
"Alo, cậu ấy đã về nhà chưa?"
Bên kia, Tạ Tranh bắt máy rất nhanh, vừa nghe điện thoại đã hỏi ngay, rõ ràng là đã chờ cuộc gọi báo cáo này từ lâu.
Chú Vương cũng thật cao hứng, "Thiếu gia Tử Dương đã về rồi, rất thích sắp xếp của đại thiếu gia. Vừa nãy thiếu gia Tử Dương còn nói muốn đích thân nấu ăn cho cậu nữa, hôm nay đại thiếu gia nhớ về sớm nhé..."
Tạ Tranh nghe vậy thì sửng sốt, rồi không nhịn được ngồi thẳng dậy, "Cậu ấy thật sự muốn đích thân nấu ăn cho tôi?"
"Tất nhiên là thật, đại thiếu gia quả là có mắt nhìn."
Chú Vương rất hài lòng, rồi tiếp tục nói, "Nhưng tôi thấy trước đây thiếu gia Tử Dương chưa từng phải chịu khổ, nếu món ăn không hợp khẩu vị, đại thiếu gia đừng biểu hiện ra, không thì sẽ đả kích lòng tự tin của thiếu gia Tử Dương mất."
"Ừ." Đầu dây bên kia, giọng của Tạ Tranh mang theo niềm vui nói không nên lời.
Chú Vương cúp máy. Trên mặt cũng là nụ cười rạng rỡ.
Phương Tử Dương vẫn chưa vào phòng, nhìn thấy hành động của chú Vương, tâm trạng càng thêm nặng nề.
Im lặng hồi lâu.
Cậu đưa ra một quyết định.
Trở về phòng lấy nhật ký ra, bắt đầu viết...
Những chuyện không có kết quả, tốt hơn hết là đừng để ai hy vọng gì.
Cậu thật sự không muốn trở nên xấu xa hơn nữa, không muốn.
***
Bên này, Phương Tử Dương không hề lo lắng về cuộc chiến trên livestream, vẫn còn thời gian để suy nghĩ về những chuyện khác.
Nhưng bên ngoài, trên internet lại náo nhiệt vì bài đăng trên Weibo của cậu.
Trong nửa năm qua, tên của Phương Tử Dương luôn nóng hổi, mỗi lần cậu xuất hiện, chắc chắn sẽ xảy ra sự kiện lớn trên internet, điều này gần như đã trở thành một quy luật.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Bài đăng "Không phục thì đến chiến" của Phương Tử Dương thật sự rất kiêu ngạo, rõ ràng là muốn gây chuyện, bởi vì định dạng quen thuộc này, công thức quen thuộc này, chẳng phải là lời tuyên bố vả mặt mà Phương Tử Dương từng sử dụng hay sao!
Nhìn vào bức ảnh đính kèm, liên tưởng đến những tin đồn vừa lan truyền trên mạng, ai còn không hiểu đây là phản ứng của Phương Tử Dương đối với vụ lùm xùm về danh sách biểu diễn của Thanh Đại.
Mặc dù mọi người không rõ trình độ dương cầm của Phương Tử Dương như thế nào, nhưng thấy thái độ của cậu dứt khoác như vậy, bọn họ bị chấn động một lúc.
Những người trước đây từng hoài nghi không khỏi dao động, "Thái độ của Phương Tử Dương dứt khoác như vậy, chẳng lẽ thật sự có năng lực?"
"Nhưng video chơi dương cầm trước đây của Phương Tử Dương thật sự chỉ ở mức trung bình, có phải là đang doạ người khác hay không, chơi trò nói không thành có?"
"Nếu là doạ người khác thì nguy hiểm quá, dễ bị phát hiện lắm."
"Tôi thấy rất kỳ quái, tại sao mọi người luôn nghi ngờ Phương Tử Dương? Người ta sao không thể vừa học giỏi vừa có năng lực chứ. Những video trên mạng có khi là người ta giấu tài đấy? Chuyện gia đình của Phương Tử Dương trước đây mọi người cũng nên biết, nếu cậu ấy biểu hiện quá xuất sắc, chẳng phải sẽ bị người cha tồi tệ kia của cậu ấy nhai đến không còn miếng xương luôn hay sao?"
"Đúng vậy, không cho phép người ta tài giỏi toàn diện sao?"
"Nói nhiều làm gì, không hài lòng thì đến thách đấu với tiểu thiếu gia nhà chúng tôi đi, toàn là những người chỉ biết nói bậy!"
Phương Tử Dương bị hắc nhiều lần ở trên mạng, nhưng trên mạng vẫn có rất nhiều người thông minh, đã sớm nhận ra điều bất thường.
Những người này sau một thời gian dài không khỏi cảm thấy đồng cảm với Phương Tử Dương, cũng rất phẫn nộ với những kẻ luôn gây chuyện làm cho internet trở nên hỗn loạn, tự nhiên trái tim của mọi người bắt đầu nghiêng về phía Phương Tử Dương.
Nói thật, bây giờ Phương Tử Dương đã trực tiếp tuyên bố ai hoài nghi thì đến khiêu chiến, việc này chẳng lẽ không nói lên điều gì sao? Mấy người nói bậy trên mạng cái cục cớt á!
Tất nhiên, không phải ai hoài nghi Phương Tử Dương cũng chỉ biết nói bậy, cũng có người đã thực hiện hành động thực tế, thực sự chuẩn bị thứ bảy này livestream khiêu chiến với Phương Tử Dương.
Trong đó có một số người đơn giản là tò mò về trình độ dương cầm của Phương Tử Dương.
Cũng có một số người thấy sự kiện này ồn ào, muốn nhân cơ hội xuất hiện trước mặt cư dân mạng để kiếm nhiệt độ.
Vương Dương thuộc loại sau.
Hắn là sinh viên năm ba của Học viện Âm nhạc Kinh thị, chuyên ngành dương cầm, trình độ rất tốt, đã giành được nhiều giải thưởng ở các cuộc thi dương cầm trong nước, cũng là nhân vật nổi tiếng của trường.
Nhưng người học nghệ thuật sau khi tốt nghiệp có rất nhiều hạn chế về công việc, muốn phát triển không dễ dàng. Không có bối cảnh, không có tài chính, dù có năng lực tốt cũng không nhất định có thể nổi bật, mỗi năm trường học có biết bao hoa khôi, tài tử, thật sự nổi bật có thể đếm trên đầu ngón tay.
Năm sau đã tốt nghiệp, hắn rất lo lắng cho tương lai của mình.
Nhưng hôm qua, hắn bỗng nhận được một cuộc điện thoại bí ẩn.
Người bên kia điện thoại nói rằng chỉ cần hắn đi livestream khiêu chiến với Phương Tử Dương, chỉ cần thắng, sẽ cho hắn năm trăm vạn và một suất du học tại Học viện Âm nhạc của Tajikistan. Dù thua, hắn cũng sẽ nhận được một trăm vạn an ủi.
Mặc dù có chút kỳ quái.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, hắn vẫn quyết định đồng ý.
Nếu có thể thắng khiêu chiến trên livestream, hắn vừa sẽ có danh tiếng, lợi cả đôi đường, dù có thua, hắn cũng sẽ nhận được một trăm vạn an ủi, còn có thể thể hiện trình độ dương cầm của mình trước rất nhiều người, nghĩ thế nào cũng không lỗ.
Vì vậy, sau khi cúp điện thoại, hắn lập tức chạy đến tuyên bố thách đấu trên livestream, sau đó nhắn tin riêng cho Phương Tử Dương.
Vì nhiều lý do, cuối cùng số người tuyên bố khiêu chiến với Phương Tử Dương rất đông, điều này làm cho những lời nói Phương Tử Dương giả vờ hù người tự nhiên sụp đổ.
Nhưng có quá nhiều người nhắn tin khiêu chiến, Phương Tử Dương không thể chấp nhận hết tất cả.
Vì vậy, cậu trực tiếp công khai danh sách những người gửi tin nhắn khiêu chiến cho mình, sau đó để cư dân mạng bình chọn. Tránh đến lúc đó cậu tự chọn người lại bị nói là thao túng, phiền phức.
Cư dân mạng thích náo nhiệt, rất hài lòng, cũng rất tích cực tham gia.
Hầu hết những người trong danh sách đều ít nhiều có chút danh tiếng, chỉ cần tìm tên họ trên Baidu đều sẽ có thông tin, mặc dù không hiểu về dương cầm, cư dân mạng cũng có thể dựa vào thông tin trên Baidu để bình chọn.
Dù sao cũng là khiêu chiến trên livestream, không có chút bản lĩnh thì ai dám ra mặt.
Cuối cùng, dưới sự tham gia tích cực của cư dân mạng, chưa đầy một đêm đã có kết quả bình chọn.
Tổng cộng có ba người, hai người là thiên tài dương cầm nổi tiếng trên mạng, một người là Vương Dương, giáo thảo của Học viện Âm nhạc. Tuổi tác tương đương với Phương Tử Dương, còn có thể xem như là công bằng.
Sáng thứ bảy thức dậy, Phương Tử Dương thấy cư dân mạng đã chọn người xong, cũng không nói nhiều, trực tiếp đăng thông tin khiêu chiến lên phòng livestream.
Sau đó, cậu đi chạy bộ buổi sáng, điều chỉnh trạng thái, chuẩn bị cho cuộc chiến trên livestream vào buổi tối.
Buổi chiều, Lý Kiêu, Chu Tuấn và Triệu Cảnh Ngọc chạy đến.
Chu Tuấn và Triệu Cảnh Ngọc không học ở Thanh Đại, cả hai đều học tại Nam Đại, bây giờ ngoài những ngày cuối tuần có thể gặp nhau, ngày thường chỉ có thể liên lạc qua internet và điện thoại.
Lần này hai người đến không chỉ để cổ vũ cho cậu, mà còn để xem cậu trực tiếp tuyên truyền.
Đúng vậy, là tuyên truyền.
Sản phẩm mới của công ty chế dược Sanh Đông đã được sản xuất và đóng gói xong, bây giờ chỉ còn chờ bán ra.
Ban đầu công ty còn đang suy nghĩ chiến lược tuyên truyền, giờ gặp được cơ hội livestream trước toàn bộ khán giả trên mạng, Phương Tử Dương tất nhiên phải nắm lấy, đây cũng là một trong những kế hoạch của cậu.
***
Tối thứ bảy lúc tám giờ.
Phương Tử Dương đăng nhập vào nền tảng livestream Quả Quýt.
Đầu tiên cậu nhìn vào số lượng khán giả trong phòng livestream, năm trăm vạn, con số vẫn còn đang tăng lên.
Dung lượng của phòng livestream cũng được nền tảng Quả Quýt điều chỉnh lên mức tối đa, rõ ràng sau sự cố livestream đảo ngược tình thế lần trước, suýt chút nữa làm sập máy chủ của nền tảng, lần này Quả Quýt đã sẵn sàng cho cuộc chiến.
Bọn họ rất tin tưởng vào khả năng gây sự của Phương Tử Dương.
Phương Tử Dương vừa lên sóng, đón chào cậu là những fan thường xuyên theo dõi cậu.
"Ôi trời, tiểu thiếu gia cuối cùng cũng online lại rồi? Cậu cứ ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới như vậy, cậu thật sự không thấy áy náy sao!"
"Mấy ngày không gặp, cục cưng vẫn đẹp trai như vậy, không hiểu sao lại có người luôn chỉ trích cục cưng của tôi, cục cưng đừng sợ, fan mẹ yêu thương cậu, moah moah~"
"Bà xã, bà xã, anh đến ủng hộ em đây."
"Trên kia lùi lại, ai là bà xã của cậu, rõ ràng là chồng của tôi! Tôi muốn xem chồng tôi biểu diễn."
"Những kẻ phàm nhân này, tiểu thiếu gia nhà tôi là người mà các người có thể thèm muốn sao? Tất cả lùi lại, bình luận quá nhiều không nhìn thấy mặt tiểu thiếu gia của tôi..."
Mặc dù cư dân mạng dễ bị xúi giục, nhưng một khi trở thành fan cứng của ai đó, bọn họ thực sự rất dễ thương.
Cả kiếp trước và kiếp này, lần đầu tiên có người ngoài bảo vệ cậu như vậy.
Phương Tử Dương nhìn những bình luận này, một lúc không nói nên lời, không biết cảm xúc ra sao, trong một khoảnh khắc nào đó cậu suy nghĩ về rất nhiều thứ.
Nhưng cũng chỉ là khoảnh khắc mất tập trung, rất nhanh cậu lấy lại tinh thần, nở nụ cười, "Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, không ngờ lại bị chỉ trích nữa, thời gian không nhiều, không nói nhiều nữa, bắt đầu luôn nhé, lấy thực lực mà nói chuyện."
Nhưng Phương Tử Dương không biết rằng, khoảnh khắc nhỏ nhoi cậu mất tập trung này lại bị một số khán giả chú ý đến, sau khi livestream xong bọn họ đã chụp màn hình rồi đăng lên mạng, gây ra một cuộc thảo luận náo nhiệt.
Mà hiện tại, sau khi chào hỏi đơn giản, Phương Tử Dương đi thẳng vào chủ đề chính, lập tức kết nối với người khiêu chiến đầu tiên.
Đối phương cũng đã sẵn sàng, kết nối ngay lập tức, rất nhanh phòng livestream được chia làm hai, bên kia video xuất hiện một cô gái mặc trang phục và biểu cảm rất phong cách.
Cô gái này Phương Tử Dương có nghe nói đến, dù sao cậu cũng học dương cầm, đối với những người cùng tuổi có tài trong giới này tất nhiên cũng có chút hiểu biết.
Hơn nữa, cô gái này còn rất thân với vương tử âm nhạc đã thua cậu trong cuộc thi giành suất biểu diễn, tên cô là Vương Gia Gia, ba đời trong nhà đều học âm nhạc, xuất thân từ gia đình âm nhạc, hiện đang học ở Nam Đại, là hoa khôi cao lãnh nổi tiếng của trường.
Lần này cô đến khiêu chiến, Vương Gia Gia thuần túy là vì tò mò.
Cô và vương tử âm nhạc là bạn thanh mai trúc mã, cô rất hiểu trình độ dương cầm của người kia, có thể nói là khá xuất sắc trong giới thiếu niên Hoa Quốc. Đối phương không chỉ thua suất biểu diễn, mà khi cô đi hỏi thăm, đối phương còn đánh giá rất cao về Phương Tử Dương.
Những người chơi nghệ thuật như bọn họ gặp tình huống này khó tránh khỏi muốn so tài, dù sao trong giới dương cầm Phương Tử Dương không có chút tiếng tăm nào.
Vương Gia Gia là một người rất thẳng thắn, video vừa kết nối cũng không lòng vòng, nói thẳng, "Tôi và Lưu Dục là bạn, Lưu Dục là vương tử âm nhạc đã thua cậu trong vụ danh sách biểu diễn, anh ấy rất đề cao trình độ dương cầm của cậu, tôi rất ít khi nghe anh ấy khen ai trong lĩnh vực này, tôi và anh ấy có trình độ tương đương, nên tôi cũng muốn thử sức với cậu."
""To Conrad", đây là bản dương cầm tôi giỏi nhất, tôi sẽ dốc toàn lực, nên cũng mong cậu không làm tôi thất vọng."
Dù giọng điệu lạnh lùng, nhưng thái độ của Vương Gia Gia rất tôn trọng.
Nói xong, cô điều chỉnh camera, ngồi xuống trước đàn dương cầm, mười giây chuẩn bị, bắt đầu chơi.
Danh hiệu hoa khôi cao lãnh của Nam Đại không phải là giả, ở bên ngoài Vương Gia Gia hầu như không bao giờ cười, là một ngự tỷ lãnh khốc.
Khi âm thanh dương cầm của cô vang lên, Phương Tử Dương biết ngay cô cũng là một thiên tài, thiên tài về âm nhạc.
"To Conrad" tuy không phải là một trong mười bản nhạc nổi tiếng nhất thế giới, nhưng danh khí cũng không nhỏ.
Thậm chí ở một mức độ nào đó, độ khó của bản dương cầm này còn khó hơn mười bản nhạc nổi tiếng trên thế giới, vì muốn chơi tốt "To Conrad" cần kinh nghiệm tình yêu rất phong phú, người trẻ tuổi thiếu trải nghiệm thì cũng sẽ khó chơi tốt.
Nói vậy có thể mọi người không hiểu rõ, vậy hãy nói về bối cảnh sáng tác của "To Conrad" để mọi người hiểu rõ hơn.
Tác giả sáng tác bản dương cầm này là một nữ nghệ sĩ dương cầm thế kỷ 19, "To Conrad" là bản nhạc cô ấy viết cho người đàn ông cô ấy yêu nhất, cũng là sáng tác cuối cùng trước khi cô ấy qua đời.
Tình cảm của nữ nghệ sĩ dương cầm này rất sóng gió, cô ấy có bốn người bạn trai.
Người đầu tiên là bạn học của cô ấy, hai người yêu nhau nhiều năm, nhưng cuối cùng người đàn ông lại phản bội cô ấy, cùng với người bạn thân nhất của cô ấy. Bạn trai và bạn thân đều phản bội cô.
Vì lý do này, nữ nghệ sĩ dương cầm bắt đầu có chút bài xích tình yêu, nhưng cuối cùng vẫn bị sự kiên trì của bạn trai thứ hai làm cảm động, hai người yêu nhau và kết hôn.
Nhưng ai biết người đàn ông thứ hai thực ra là một kẻ lợi dụng, theo đuổi cô ấy chỉ vì tiền, sau khi có được tài sản của gia đình cô thì lập tức bỏ rơi cô.
Từ đó, nữ nghệ sĩ dương cầm hoàn toàn thất vọng với tình yêu, sau đó bắt đầu cuộc sống sa sút, tiếp tục gặp người đàn ông thứ ba. Tưởng rằng lần này sẽ được cứu rỗi, ai ngờ lại là bi kịch, cô ấy lại bị lừa, lại bị tổn thương.
Đến khi gặp người đàn ông thứ tư, nữ nghệ sĩ dương cầm đã hắc hoá, nảy sinh oán hận và cực kỳ ghê tởm đối với đàn ông.
Nhưng mà người đàn ông thứ tư lại thật lòng yêu cô, luôn theo đuổi cô, dù cho không nhận được hồi đáp, cho đến khi anh lên chiến trường vì chiến tranh, cuối cùng để lại một đống di vật và tro cốt.
Chiến hữu của anh nói với nữ nghệ sĩ dương cầm rằng, lời cuối cùng của anh là anh yêu cô...
Tin tức này khiến cho nữ nghệ sĩ dương cầm sụp đổ ngay lập tức.
Thực ra cô ấy cũng yêu Conrad, chỉ là cô ấy sợ sẽ thất vọng thêm một lần nữa.
Cuộc đời cô ấy như một vở kịch hoang đường, cô ấy như quân cờ bị trời cao trêu đùa, vô tận tuyệt vọng, bi thương, oán hận, yêu thương, tiếc nuối, hối hận... mọi cảm xúc đan xen, cuối cùng sáng tác ra "To Conrad".
Conrad.
Là tên của người đàn ông thứ tư.
Sau khi viết và chơi xong bản dương cầm này, nữ nghệ sĩ dương cầm đã tự tử ngay tại nhà.
Vì vậy, nếu không có trải nghiệm sâu sắc về tình yêu, rất khó để chơi tốt "To Conrad", cơ bản những người chơi tốt bản này đều đã trải qua tổn thương tình cảm nghiêm trọng.
Do đó trong giới dương cầm, bản này còn được gọi là bản nhạc không ai muốn chơi.
Tuy nhiên, một cô gái chưa đến hai mươi như Vương Gia Gia lại có thể chơi "To Conrad" rất tốt.
Ngay cả những fan cứng của Phương Tử Dương trong phòng livestream lúc này cũng phải thừa nhận bản nhạc của đối phương rất hay, rất cảm động.
Thực ra, những người thực sự biết thưởng thức âm nhạc không phải là những bậc thầy hay chuyên gia, mà là những người hoàn toàn không hiểu về kỹ thuật âm nhạc, vì bọn họ không biết kỹ thuật, cảm nhận trực tiếp sau khi nghe nhạc chính là đánh giá chân thực nhất về chất lượng âm nhạc.
"Dù tôi không hiểu âm nhạc, nhưng cô gái này chơi đàn làm tôi muốn khóc, nhớ đến tên khốn đã bỏ rơi tôi! Lại nhớ đến sự dịu dàng khi bạn trai giúp tôi buộc dây giày..."
"Vừa tra trên mạng về bối cảnh và độ khó của bản "To Conrad", cô gái này có thể chơi tốt như vậy, thật quá giỏi!"
"Hu hu, cô gái này có phải từng bị tổn thương tình cảm không? Nếu không tại sao lại chơi nhạc bằng cảm xúc như vậy hu hu..."
Khán giả trong phòng livestream đều đồng loạt khen ngợi kỹ năng dương cầm của Vương Gia Gia.
Đây chắc chắn là trình độ có thể tổ chức buổi hòa nhạc.
Khi Vương Gia Gia thoát khỏi cảm xúc âm nhạc, Phương Tử Dương không tiếc lời khen ngợi, cười chân thành, "Trình độ của cô rất cao, bản nhạc này tôi không chơi được."
"Đây là bản tôi giỏi nhất."
Vương Gia Gia không hề khiêm tốn nhận lời khen, khẽ gật đầu, rồi chờ đợi lời tiếp theo của cậu.
"Nhưng bản nhạc tôi chơi, cô cũng không chơi được."
Phương Tử Dương mỉm cười, không nói thêm.
Cậu cũng điều chỉnh lại camera livestream, sau đó ngồi vào trước đàn dương cầm, mở nắp đàn.
Chỉ một động tác đơn giản như vậy, khí chất của Phương Tử Dương trong khoảnh khắc này đột ngột thay đổi lớn.
Rõ ràng cậu vẫn là cậu, nhưng khán giả trong phòng livestream dường như nhìn thấy một người khác, thiếu niên ấm áp mỉm cười trong video lập tức trở nên tang thương.
"Tôi sẽ chơi bản dương cầm tên là "Vực sâu", trước hôm nay chưa ai nghe qua, mọi người là những người nghe đầu tiên..."
Giọng nói của Phương Tử Dương từ từ vang lên.
Giọng điệu bình thường nhưng dường như chứa đựng vô số cảm xúc, rõ ràng là chất giọng trẻ trung trong trẻo, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy một nỗi đau thương.
"🎶!"
Khi nốt nhạc đầu tiên vang lên.
Tất cả mọi người trong phòng livestream đều bị chấn động, tâm thần dường như bị thứ gì đó rút đi.
Sắc mặt lạnh lùng của Vương Gia Gia cũng lập tức thay đổi.
Bản "Vực sâu" mà Phương Tử Dương chọn không phải là một bản nhạc nổi tiếng thế giới, như cậu vừa nói, khán giả trong phòng livestream là những người nghe đầu tiên, vì bản nhạc này do cậu tự sáng tác.
Giống như tên của bản nhạc, nguồn cảm hứng sáng tác của bản dương cầm này đến từ những trải nghiệm đau đớn ở kiếp trước của cậu.
Cậu không tự cao nghĩ rằng trình độ sáng tác của mình có thể sánh với các nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, cậu chỉ tôn trọng Vương Gia Gia. Vương Gia Gia đã dùng bản nhạc giỏi nhất của mình để khiêu chiến, cậu tất nhiên cũng phải dùng bản nhạc thể hiện trình độ của mình tốt nhất.
Mà bản nhạc nào thể hiện tốt hơn bản nhạc do cậu tự viết và dồn hết cảm xúc vào?
Âm nhạc chính là cách thể hiện cảm xúc, chơi được bản nhạc cảm động lòng người mới là trình độ cao.
_______________