Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thuỵ Khắc kéo Tạ Tranh ra ngoài đặt cơm.

Phương Tử Dương và Đường Huân gặp nhau nhưng không nói ngay về vấn đề chip nhận dạng, mà là nói những chuyện gần đây.

Vì lý do bảo mật của phòng nghiên cứu, ngay cả Đường Huân khi vào đây cũng không được mang theo bất kỳ công cụ liên lạc nào. Hơn nữa, tất cả các dự án mới được thành lập ở phòng nghiên cứu này đều không thể thiếu Đường Huân, nên hầu như y ăn ngủ cũng ở trong phòng nghiên cứu.

Hai anh em chỉ liên lạc với nhau vào thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày, nhưng do thời gian có hạn nên mỗi lần cũng không thể nói chuyện quá lâu.

Hiếm khi gặp mặt, so với những chuyện khác, Đường Huân quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của em trai hơn. Mặc dù hai anh em chỉ cách nhau một tuổi, nhưng Đường Huân hoàn toàn có tâm lý của một người cha già.

Phương Tử Dương cũng không giấu giếm, kể hết về cuộc sống hàng ngày và vấn đề tình cảm với Tạ Tranh cho Đường Huân nghe. Cậu rất thích cảm giác có người để dựa dẫm như vậy.

"Xem ra Thuỵ Khắc nói không sai, em và ông chủ thực sự rất hợp nhau."

Đường Huân nghe xong rất vui mừng, trước đây em trai phải chịu quá nhiều ủy khuất, y thực sự không muốn em trai phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.

Phương Tử Dương nhếch khóe miệng, không giấu được niềm vui trong lòng, nở một nụ cười rạng rỡ.

Đường Huân đưa tay xoa xoa đỉnh đầu em trai, mặc dù không muốn phá vỡ bầu không khí ấm áp như vậy, nhưng có một số điều anh vẫn muốn hỏi, "Tử Dương, anh hy vọng em có thể sống một cuộc sống vui vẻ, nhưng anh phát hiện em có rất nhiều bí mật. Những bí mật này anh không yêu cầu em phải nói ra, nhưng anh vẫn muốn biết kế hoạch của em trong tương lai. Chúng ta bây giờ là người thân duy nhất của nhau, anh hy vọng có thể cùng em gánh vác, em hiểu không?"

Vụ cướp trước đây mặc dù y không thể điều tra hết mọi chuyện, nhưng y mơ hồ cảm nhận được mọi chuyện không đơn giản như vậy, có lẽ em trai đã giấu y làm không ít chuyện.

Y không giận vì em trai đã giấu diếm, y chỉ lo lắng về vấn đề tâm lý của em trai. Mỗi khi nhớ đến, y đều căm ghét bản thân vì sao không sớm phát hiện vấn đề, để em trai lớn lên trong ổ sói.

Phương Tử Dương không nói gì, hơi cụp mắt.

Cậu biết hành động của mình không có khả năng giấu diếm được anh trai, nhưng cậu vẫn chưa nghĩ ra cách để nói với Đường Huân. Cậu hiểu tình cảm và sự quan tâm của anh trai dành cho mình, nhưng đồng thời, cậu cũng hy vọng Đường Huân có thể vui vẻ.

Có một số việc chỉ cần một mình cậu gánh vác là đủ rồi. Huống chi bây giờ cậu đã rất hạnh phúc, so với sự tuyệt vọng và quyết tuyệt khi mới trọng sinh, bây giờ cậu cảm thấy tương lai tràn ngập hy vọng.

Phương Tử Dương nở nụ cười, "Anh yên tâm, em biết mình đang làm gì. Có những chuyện em chưa biết phải nói với anh thế nào, nhưng em có thể đảm bảo với anh mọi chuyện em làm đều có lý do, không điều gì đi ngược lại lương tâm. Anh mong em được hạnh phúc, em cũng mong anh sống vui vẻ. Trước đây đều là anh âm thầm bảo vệ em, bây giờ hãy để em bảo vệ anh, được không?"

Đường Huân bất đắc dĩ, "Làm gì có chuyện anh trai lại trốn sau lưng em trai chứ."

"Bây giờ thì có rồi đấy." Phương Tử Dương ôm lấy cánh tay Đường Huân, cười híp mắt: "Anh thật sự không cần phải lo lắng cho em, kế hoạch của em rất đơn giản. Đánh bại kẻ thù! Kiếm tiền! Sau đó kết hôn với Tạ Tranh!"

"Em đã nghĩ đến chuyện kết hôn với ông chủ rồi sao?" Đường Huân ngạc nhiên, rõ ràng không ngờ rằng em trai nghĩ xa đến vậy.

Dựa vào thông tin trước đây về em trai, Đường Huân biết Phương Tử Dương rất bảo thủ và cẩn trọng trong chuyện tình cảm, cho dù lúc trước đã sớm định hôn với Tạ Văn Húc, nhưng hai người bọn họ cũng chưa chắc đã thân mật như các cặp đôi khác.

Nhưng mà hiện tại với Tạ Tranh thì khác hoàn toàn, vừa mới xác định quan hệ đã thân thiết đến mức có thể hôn nhau trong thang máy, bây giờ lại nói đến chuyện kết hôn với Tạ Tranh như thể đó là điều đương nhiên.

Đường Huân không khỏi có cái nhìn mới về ông chủ kiêm bạn tốt yêu đương ngu ngốc của mình, không nghĩ tới boss giấu đến vậy, nhanh chóng lừa em trai y tới tay!

"Đúng vậy. Vì vậy, anh phải nhanh chân lên, nếu không em sẽ kết hôn trước anh đó."

Phương Tử Dương nháy mắt mấy cái.

Đường Huân lập tức hiểu em trai đang nói về Thuỵ Khắc, khuôn mặt không khỏi đỏ lên, "Chuyện đó không vội, em còn lo lắng cho anh nữa sao. Không nói chuyện này nữa, không phải em muốn hỏi về chip nhận dạng sao? Đi thôi, anh sẽ dẫn em đi xem, sản phẩm đã hoàn thành và được thử nghiệm xong rồi..."

Làm anh mà lại để em trai quan tâm đến chuyện tình cảm của mình, thật là xấu hổ quá.

Mặc dù Đường Huân trông có vẻ chín chắn, nhưng y cũng chỉ mới hai mươi tuổi, da mặt rất mỏng.

Phương Tử Dương cười híp mắt, biết anh trai mình ngại ngùng nên không tiếp tục trêu chọc, thay đổi chủ đề là được rồi.

Kết thúc cuộc trò chuyện, cậu đứng dậy cùng Đường Huân đi vào phòng thí nghiệm.

***

Lần này chip nhận dạng được phát triển cùng với chính phủ.

Cho nên trong phòng nghiên cứu không chỉ có người của công ty công nghệ Tân Thế Giới mà còn có hơn mười mấy nghiên cứu viên từ phía chính phủ.

Tuy Phương Tử Dương không quen những nghiên cứu viên tham gia vào dự án chip nhận dạng, nhưng trước khi Dịch Mỹ Nhan của công ty chế dược Sanh Đông ra mắt, cậu đã tiếp xúc với chính phủ và cho phép bọn họ cử mấy vị giáo sư đến công ty tham gia nghiên cứu các phương thuốc. Vòng tròn của mấy vị giáo sư lớn như vậy, cho nên nghiên cứu viên ở đây cũng đã từng nghe nói về cậu.

Hơn nữa thiên phú của cậu trong lĩnh vực máy tính cũng không tầm thường, mọi người nhìn thấy cậu đều rất cao hứng.

"Xin chào bạn học Phương, nghe danh đã lâu... Nghe Đường Huân nói, em cũng tham gia vào nghiên cứu chip nhận dạng lần này? Bản thiết kế ban đầu là do em cung cấp?"

Mấy vị giáo sư lớn tuổi đi lên phía trước, không có một chút xa lạ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, thái độ cực kỳ tự nhiên thân thiết.

Điều này phần lớn là do tính cách tốt của mấy vị giáo sư, nhưng cũng phải cảm ơn những lời khen ngợi mà Đường Huân đã dành cho em trai mình. Mấy vị giáo sư thường rất yêu mến những hậu bối có thiên phú, đặc biệt khi dự án chip nhận dạng lần này có ý nghĩa quan trọng.

Phương Tử Dương cũng không khiêm tốn, gật đầu, "Đúng là tôi đã cung cấp, nhưng cũng phải nhờ đến linh cảm và phương hướng mà ông ngoại và tổ tiên của tôi để lại..."

Đây là điều cậu đã bàn bạc trước với Đường Huân, thông tin trong bàn tay vàng đều được giải thích bằng các bản thảo mà ông ngoại và tổ tiên để lại.

Mà huyết mạch gia tộc ông ngoại đặc thù nên cậu không đề cập đến, vì ai biết được liệu những người nắm quyền hiện tại có lòng tốt bảo vệ bọn họ, nhưng ai biết trong tương lai những kẻ nắm quyền khác phát hiện ra gen người ngoài hành tinh của bọn họ mà nhất thời động não lệch tâm tư hay không? Đây không phải là mang đến tai ương ngập đầu cho hậu nhân sao.

Tất nhiên, công lao cung cấp bản thiết kế cậu cũng không nhận vơ. Bởi vì những tài liệu trong bàn tay vàng không chỉ cần được dịch, mà còn phải xem xét và điều chỉnh theo các vật liệu hiện có trên Trái Đất, không thể trực tiếp sao chép từ bản thiết kế từ thời đại tinh tế, điều này tốn rất nhiều công sức và tế bào não.

Thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh của cậu làm cho mọi người trong phòng nghiên cứu rất có thiện cảm.

Những người quá kiêu ngạo thì không ai thích, nhưng nếu quá khiêm tốn cũng sẽ có vẻ rất giả dối, thái độ tự tin nhưng không quá kiêu ngạo như vậy là tốt nhất.

Mấy vị giáo sư lớn tuổi vô cùng vui mừng, cười tươi như hoa cúc, "Đứa nhỏ ngoan, không hổ là cháu ngoại của Lục Viễn, Lục gia rất tốt..."

Lục gia nổi tiếng là thiên tài nghiên cứu khoa học trong giới. Mặc dù thế hệ của mẹ Lục và cậu Lục đã bị gián đoạn, nhưng ai mà ngờ rằng hai anh em Đường Huân lại tiếp tục nối gót, quả không hổ danh là một thế gia nghiên cứu khoa học.

"Được rồi lão Trần, đừng nói nhảm nữa, mau cho bạn học Phương xem thành quả của chúng ta, xem có cần cải tiến gì không."

Sau khi trò chuyện một lúc, một giáo sư có tính cách nóng nảy nhịn không được thúc giục, vẻ mặt hưng phấn.

Mọi người đã làm việc vất vả suốt mấy tháng, thật không thể đợi được trình diễn cho người ngoài xem.

Những người khác cũng rất mong đợi, trong giai đoạn thử nghiệm chỉ có những nhân viên chủ yếu tham gia, những người còn lại cũng sốt ruột không kém.

"Được, mọi người chờ một chút, tôi đi lấy đồ."

Giáo sư Trần thấy vậy, cũng không dong dài nữa, gật đầu lập tức đi dọn đồ.

Vài phút sau, giáo sư Trần quay lại.

Vừa mở két sắt trên bàn vừa giải thích, "Chip nhận dạng này như tên gọi của nó, cuối cùng là một con chip nhỏ cỡ ngón tay cái, nhưng con chip này khác rất nhiều so với những gì chúng ta biết trước đây. Sau khi được đưa vào cơ thể, nó sẽ nhanh chóng gắn kết chặt chẽ với hộp sọ của chúng ta, tạo ra hiệu ứng vô hình. Vì vậy, ngay cả khi người ta chết, cũng không thể lấy nó ra được, độ an toàn rất cao..."

Cùng với lời giải thích của giáo sư Trần, bên cạnh ông còn có hai người một nam một nữ, đây là tình nguyện viên tham gia thí nghiệm lâm sàng cuối cùng.

Tình trạng của hai tình nguyện viên vô cùng tốt, vẻ mặt cũng vô cùng vui vẻ, phối hợp với lời nói của giáo sư Trần tiến hành biểu diễn thực tế cho mọi người xem.

Thông qua nỗ lực của mọi người, sản phẩm cuối cùng của chip nhận dạng đã đạt được tất cả các chức năng như mong muốn trong tài liệu thử nghiệm mà Phương Tử Dương cung cấp, thậm chí còn vượt trội hơn.

"Một khi chip nhận dạng được phổ biến, chúng ta sẽ bước vào kỷ nguyên dữ liệu lớn thực sự, điều này sẽ nâng cao đáng kể khả năng quản lý của đất nước, việc truy bắt tội phạm cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn... Đây sẽ là sự hỗ trợ rất lớn cho an ninh thông tin, phòng vệ cơ mật và phát triển công nghệ của đất nước ta trong tương lai..."

"Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, đây là nền tảng cơ bản nhất cho thời đại trí não sắp tới!"

Giáo sư Trần nói dõng dạc, phấn chấn không thôi.

"Đừng nghĩ đây chỉ là một con chip nhận dạng nho nhỏ, nó hoàn toàn là một cột mốc để mở ra một kỷ nguyên mới!"

Nhìn hai tình nguyện viên trình diễn công nghệ cao, đừng nói những người khác ở đây, ngay cả Phương Tử Dương cũng nhìn đến nhiệt huyết sôi trào.

Thời đại công nghệ cao, một thời đại công nghệ chân chính sắp đến.

Chờ giáo sư Trần kể xong, Phương Tử Dương lại đi lên cẩn thận kiểm tra thí nghiệm một phen, đảm bảo rằng chip nhận dạng không có bất kỳ vấn đề gì, lúc này mới cười gật đầu, đồng ý tiến hành bước tiếp theo là thay thế căn cước cho toàn dân.

Mấy vị giáo sư vui vẻ gật đầu, "Phía trên đã xác định, ngoài việc thay thế căn cước cho toàn dân trong nước, lần này chính phủ còn quyết định phát hành một loại thẻ có tên là "Chứng nhận Hoa Quốc hải ngoại" cho người Hoa ở nước ngoài sử dụng như căn cước thứ hai."

"Sau này, nếu người nước ngoài muốn mua các sản phẩm công nghệ và y dược mới của chúng ta, bọn họ phải thông qua "Chứng nhận Hoa Quốc hải ngoại". Khi đó, tình hình an ninh thông tin hiện tại của chúng ta sẽ hoàn toàn thay đổi!"

Tác dụng của chip nhận dạng thực sự rất lớn.

Lần này, việc Dịch Mỹ Nhan của công ty chế dược Sanh Đông khiến cho người nước ngoài điên cuồng mua hộ, chính là cơ hội tốt nhất để phát hành "Chứng nhận Hoa Quốc hải ngoại".

Phương Tử Dương mỉm cười, "Rất hợp ý tôi."

Sau khi trò chuyện với các vị nghiên cứu viên trong phòng thí nghiệm khoảng một giờ.

Thư ký Lý cùng Thụy Khắc và Tạ Tranh vừa đi đặt món, đã đẩy xe thức ăn trở về.

Đối với thức ăn của nhân viên, công nghệ Tân Thế Giới luôn rất hào phóng, đặc biệt là ở bộ phận nghiên cứu. Để đảm bảo sức khỏe của mọi người, bọn họ còn trang bị một căn tin dinh dưỡng nghiêm ngặt hơn. Đôi khi đặt món từ bên ngoài cũng đều là từ những nhà hàng chuyên về ẩm thực dưỡng sinh.

Bởi vì có vài việc riêng cần bàn, bốn người Phương Tử Dương không ăn cùng mọi người mà ăn riêng trong một phòng khác.

Thụy Khắc vừa mới bị "nụ hôn qua wechat" của Tạ Tranh bạo kích, lúc này hâm mộ đố kỵ!

Cho nên hắn ngồi bên cạnh Đường Huân, ôm tâm tư nhỏ nhen, không còn sợ ánh mắt sắc bén của Đường Huân nữa, vui vẻ gắp thức ăn cho y.

Đường Huân nhìn chằm chằm đống thức ăn trước mặt, mặt đỏ bừng, không ngừng trừng Thụy Khắc.

Kết quả Thụy Khắc vui vẻ như không nhìn thấy, vừa gắp thức ăn vừa hất cằm về phía Tạ Tranh, ánh mắt sáng ngời tỏ vẻ: Nhìn xem, đừng tưởng chỉ mình anh có vợ, tôi cũng có, hừ hừ!

Nhưng Tạ Tranh là người dễ dàng nhận thua sao?

Tất nhiên là không.

Cho nên ngay sau đó, Tạ Tranh gắp một đũa thức ăn trực tiếp đút vào miệng Phương Tử Dương, nghiêm trang nói, "Ăn nhiều một chút, em gầy quá rồi, vừa nãy ôm chẳng có chút thịt nào."

Nói xong, anh cúi xuống hôn lên trán Phương Tử Dương một cái.

Thôi nào, anh em, cùng tổn thương nhau đi.

Thụy Khắc:...

Cái này đủ tàn nhẫn!

Đường Huân da mặt mỏng, hắn cũng không dám ở bên ngoài hôn nhẹ, nếu không sẽ bị đánh bầm dập mất.

Áu, lại muốn chết một lần nữa.

***

Thụy Khắc gần như sắp bị cặp mắt ghen tị của mình làm cho phát điên.

Phương Tử Dương không thể chịu nổi tật xấu thích khoe khoang của người đàn ông trong nhà, mở miệng giải vây, cười hỏi: "Anh Thụy Khắc, quen biết anh lâu rồi, mà em vẫn chưa biết anh và anh trai em quen nhau thế nào nhỉ?"

Nói đến chuyện này.

Ánh mắt Thụy Khắc sáng lên, vô cùng hưng trí bừng bừng, cuối cùng ưỡn thẳng ngực, "Chuyện này nói ra chính là một chuyện vô cùng lãng mạn. Nếu em muốn nghe như vậy, vậy anh sẽ kể cho em nghe, ngày ấy..."

"Bốp!"

Kết quả còn chưa nói xong, Thụy Khắc đã bị Đường Huân đá một cái.

"Ngày ấy cái gì mà ngày ấy, có gì hay ho đâu, chỉ là gặp nhau trong một buổi tiệc rượu rất bình thường thôi." Đường Huân đỏ mặt đến mức gần như rỉ máu, nhìn về phía em trai, "Tử Dương, đừng nghe hắn, miệng hắn mười câu thì hết chín câu đều là mê sảng, không đáng tin."

Lúc này Thụy Khắc thật sự cảm thấy ủy khuất, "Đường Đường, anh thề, từ sau khi quen biết em anh chưa bao giờ nói dối nữa! Sao em lại không tin anh chứ? Chúng ta đâu chỉ là gặp nhau bình thường, rõ ràng là cuộc gặp gỡ lãng mạn nhất thế giới..."

"Đường Đường, em có biết là ngày ấy em say rượu, coi anh là lưu manh còn đánh anh một trận, từ đó trái tim anh bị em đánh cắp mất rồi, thế mà đến giờ em vẫn không muốn thừa nhận, em đúng là bảo bối nhẫn tâm!"

Nói xong, hắn ôm ngực, bộ dáng u oán siêu cấp đau lòng.

"Sau đó, anh tìm em, em lại say rượu, rồi chúng ta..."

Mặt Đường Huân đỏ bừng cắt lời, "Không được nói nữa!"

Phương Tử Dương:...

Bị coi là lưu manh đánh một trận rồi yêu, hóa ra anh Thụy Khắc là một người thích bị ngược, thất kính thất kính.

Khoan đã.

Moore quen biết Nghiêm Đồng hình như cũng là không đánh không quen.

Cho nên nói, phải chăng M thâm tình là truyền thống của gia tộc James?

Phương Tử Dương không nhịn được mà cắt ngang hai người liếc mắt đưa tình, tò mò hỏi, "Anh Thụy Khắc, anh có thể kể cho em nghe về gia tộc James của anh không? Trước đây em có nghe nói, cuộc cạnh tranh giành quyền thừa kế trong gia tộc các anh vô cùng tàn khốc, thế hệ của anh có năm người tham gia, anh có khả năng chiến thắng không? Có cần em giúp không?"

Nhắc đến gia tộc.

Nụ cười trên mặt Thụy Khắc lập tức giảm đi đôi chút.

Đường Huân và Tạ Tranh cũng nghiêm túc hơn. Hai người nhìn nhau, rồi nhìn về phía Thụy Khắc, "Nói đi, dù sao Tử Dương tốt nghiệp xong chắc chắn cũng sẽ đến phòng nghiên cứu của chúng ta."

Em trai am hiểu nghiên cứu khoa học máy tính, tương lai chắc chắn sẽ gia nhập công nghệ Tân Thế Giới.

Thụy Khắc hít sâu một hơi, "Thật ra cũng không có gì khó nói, em sớm muộn gì cũng sẽ biết, giờ anh nói sơ qua cho em nghe, để em chuẩn bị tâm lý. Thực ra, anh không định tham gia vào cuộc cạnh tranh giành quyền thừa kế nữa, gia tộc James chẳng khác gì một ổ ung nhọt, dùng cổ ngữ của Hoa quốc mà nói, đó là một củ khoai lang nóng bỏng tay..."

Phương Tử Dương vốn cho rằng gia tộc James chỉ đơn thuần là một tập đoàn độc tài điên cuồng, dù sao có thể làm ra những vụ bắt cóc giam giữ nhân tài mũi nhọn của các quốc gia thì quả thật là vô pháp vô thiên.

Nhưng thực tế còn làm cậu khiếp sợ hơn so với tưởng tượng.

Trong lời kể của Thụy Khắc, những gì cậu biết về gia tộc James chỉ là một góc của tảng băng trôi, gia tộc James không chỉ thực hiện những vụ bắt cóc giam giữ nhân tài mũi nhọn của các quốc gia, mà còn là một trong những kẻ điều hành lớn nhất của mạng ngầm khét tiếng trên toàn cầu, còn nhiều hành động điên rồ khác mà không thể kể hết.

Đơn giản mà nói, gia tộc James là một khối u ác tính, còn là một khối u ác tính vô cùng ngông cuồng.

"Anh vẫn chưa bước vào nội bộ của gia tộc, nên biết được rất ít, tất cả những điều này đều là do cha anh nói. Ông ấy kể với anh rằng cốt lõi của gia tộc còn khủng khiếp hơn những gì anh có thể tưởng tượng..."

"Cha anh đã nhiều lần nói với anh, ông ấy vô cùng hối hận khi bước vào nội bộ của gia tộc, ông ấy đã nhiều lần muốn rút lui, nhưng căn bản làm không được, chỉ có thể càng chạy càng gần, càng lún càng sâu. Ông ấy nói, sau khi ông ấy chết chắc chắn sẽ xuống địa ngục. Ông ấy thật sự rất hối hận, ông ấy mong rằng anh có thể rời khỏi gia tộc, đặc biệt là không tham gia vào cuộc cạnh tranh giành quyền thừa kế."

"Gia tộc James, một ngày nào đó sẽ bị hủy diệt, hơn nữa thời điểm đó sẽ không xa."

Sắc mặt Thụy Khắc trầm trọng, "Còn một lý do chính khiến anh từ bỏ, đó là một trong những đối thủ cạnh tranh lần này, tên là Moore James."

"Moo... re."

Phương Tử Dương nghe vậy, đột nhiên siết chặt nắm đấm.

"Đúng vậy, Moore. Hắn là em họ của anh, anh không biết phải miêu tả hắn như thế nào, anh chỉ có thể nói, hắn là một con quỷ, còn là một con quỷ điên cuồng. Hiện tại, tuy hắn chỉ là một trong những người cạnh tranh, nhưng hắn cũng đã tiến vào nội bộ của gia tộc..."

Thụy Khắc nói xong, vẻ mặt chán ghét trào phúng, "Có thể được những người trong nội bộ của gia tộc yêu thích, Moore chính là một con quái vật ghê tởm!"

Moore là một loại quái vật ghê tởm sống trong bóng tối khát máu tàn nhẫn, lấy thi thể làm thức ăn.

Tạ gia là suy đồi, gia tộc James là một khối u ác tính chứa đầy nọc độc.

"Thực ra, lý do anh quyết định đến Hoa quốc phát triển, cũng là vì coi trọng quản chế chặt chẽ của Hoa Quốc, ở Hoa quốc, chuỗi ngành công nghiệp xám của gia tộc James rất khó phát triển..."

Cố gắng bình tĩnh lại.

Thụy Khắc mới mỉm cười trở lại, nhìn về phía Đường Huân, "Hơn nữa, giờ đây anh còn có mục tiêu lớn hơn."

"Ăn đi..."

Đường Huân hơi đỏ mặt, gắp một miếng thức ăn cho Thụy Khắc.

Thụy Khắc vui mừng quên hết mọi phiền muộn, vui vẻ ăn. Thức ăn do người yêu gắp luôn có hương vị đặc biệt.

Phương Tử Dương khẽ mỉm cười.

Sự ghê tởm và tàn nhẫn của Moore, Thụy Khắc quả thật không hề phóng đại, dù sao kiếp trước cậu đã trải qua một lần.

Nhưng Moore cũng có một nhược điểm rất lớn, đó chính là hắn nhất định sẽ "yêu" Nghiêm Đồng.

Cậu thực sự khẩn cấp muốn đưa Nghiêm Đồng đến với hắn.

...

Chủ đề này kết thúc.

Sau đó, mọi người không nói thêm điều gì gây mất hứng, bầu không khí trong bữa ăn rất ấm cúng.

Sau khi cùng ba người Tạ Tranh ăn trưa xong, buổi chiều mọi người còn phải làm việc, Phương Tử Dương không tiện ở lại quấy rầy.

Cho nên sau giờ nghỉ trưa, Phương Tử Dương tự mình về nhà.

Trên đường về nhà, Phương Tử Dương không ngừng suy nghĩ về những gì Thụy Khắc nói về gia tộc James, cũng như kế hoạch nhằm vào Moore, tự hỏi khi nào thì đưa Nghiêm Đồng đến để gây tai họa cho đối phương.

Kết quả là bên này cậu vẫn chưa nghĩ ra kết quả gì.

Nhưng Nghiêm Đồng ngược lại tự làm mình lên hot search trên weibo rồi.

Vừa về đến nhà, dì Phân đã cao hứng phấn chấn chạy tới, phấn khích không thể kiềm chế nổi, lớn tiếng nói, "Thiếu gia Tử Dương, thiếu gia Tử Dương, cậu mau đến đây xem, Nghiêm Đồng, người trước đây hại cậu, đã bị mắng lên hot search rồi!"

Phương Tử Dương:???

Trùng hợp như vậy, vừa nghĩ tới Tào Tháo, Tào Tháo đã tìm đường chết?

"Thiếu gia Tử Dương cậu mau nhìn này, thật sự là quá buồn cười, cái tên ngốc nghếch này dù gì cũng đã ở trong giới thượng lưu khá lâu rồi, vậy mà lại dám đi diss và ám chỉ Chung Ninh. Cậu ta chẳng lẽ không biết tiên sinh Chung Ninh là một trong những nhà tạo mẫu mà các minh tinh hàng đầu và các tiểu thư thiếu gia hào môn đều khó có thể mời được sao? Trời đất ơi, sao cái tên ngốc nghếch này lại cứ thích tự tìm đường chết, làm dì Phân cười đến chết mất thôi..."

Đừng thấy dì Phân tuổi không còn nhỏ, nhưng dì ấy vẫn là một bác gái nhiệt tình rất yêu thích lướt web, đặc biệt theo kịp trào lưu của người trẻ tuổi, sử dụng từ ngữ mạng không kém gì bất kỳ người trẻ tuổi nào.

"Dì Phân, giữ chút ý tứ đi, chú Vương mà thấy được..." Phương Tử Dương cười cười, nhận lấy máy tính bảng nhìn qua.

Ồ!

Nghiêm Đồng đúng là thật biết chơi!

Cậu cứ tưởng sau vụ việc với Thi Mỹ Cảnh, Nghiêm Đồng sẽ lo lắng không yên, cụp đuôi an tĩnh vài ngày, chuyên tâm đi gây rối cho cậu nhỏ và Tạ Văn Húc của hắn ta.

Kết quả không nghĩ tới Nghiêm Đồng chưa kịp gây ra chuyện gì với cậu nhỏ và Tạ Văn Húc, thì đã tự mình lên hot search rồi...

#Người mới trong giới giải trí lại kiêu căng đến vậy sao?#

#Nước hoa ZD đại ngôn của Nghiêm Đồng ám chỉ trên weibo phong cách của thầy Chung Ninh là kiểu ba xu lề đường!#

#Thầy Chung Ninh và người mới trong giới giải trí đấu khẩu trên mạng.#

#Đây chính là vả mặt online trong truyền thuyết?#

***

Vừa mở Weibo, đập vào mắt là vài từ khóa hot search nổi bật.

Tên của Nghiêm Đồng thật sự quá nổi bật.

Chung Ninh cũng là cái tên mà Phương Tử Dương quen biết, chính là thợ trang điểm mà cha cậu đã mời đến trong buổi tiệc nhận con nuôi của Nghiêm Đồng trước đó, người đã làm tạo hình cho cậu và Nghiêm Đồng.

Cũng là người từng bị Nghiêm Đồng hố trong kiếp trước.

Lúc đó, vì một chút xíu do dự, cậu đã ra tay xử lý một chút, muốn để Chung Ninh thấy rõ bộ mặt thật của Nghiêm Đồng, để sau này không bị hố, xem như cứu vớt một pháo hôi đồng bệnh tương liên với cậu.

Kết quả là sau khi Chung Ninh biết được Nghiêm Đồng là bạch liên hoa trà xanh, vô cùng tức giận bỏ đi.

Khi đó Phương Tử Dương đã dự đoán được sau này Nghiêm Đồng bước chân vào giới giải trí, quan hệ giữa bọn họ khẳng định sẽ không quá tốt.

Ai mà ngờ được.

Nghiêm Đồng vừa mới bước chân vào giới giải trí, đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, trực tiếp hoàn toàn đắc tội Chuông Ninh luôn.

Phương Tử Dương:...

Cậu có chút muốn phụt ha ha ha ha.

___________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK