Những phu nhân và tiểu thư vốn nhìn ta với ánh mắt cảnh giác, giờ đây đều cảm thấy ta tỏa sáng, dù sao thì có được một tiểu cô tốt như vậy biết ở đâu mà tìm!
Nhìn thấy người chọn đã đủ, ta hành lễ với hoàng hậu rồi về cung ngủ.
Tất cả là do Sở Linh Thần, mấy ngày nay làm ta không ngủ ngon giấc.
Nay Thái tử phi đã được chọn, coi như có thể thở phào nhẹ nhõm, hắn muốn ngồi vững trên ngai vàng, những nữ tử này không thể không lôi kéo, cư nhiên cũng sẽ không có thời gian tìm đến ta nữa, chắc chắn ta có thể ngủ ngon.
Chỉ là tưởng tượng thì đẹp, hiện thực lại tàn khốc.
Sứ thần Bắc Mạc đã vào kinh.
Đây là điều trong ký ức kiếp trước không có, có lẽ đây là một cơ hội.
"Hòa thân?"
Ta hoàn toàn sững sờ, họ chỉ định ta đi hòa thân?
Thanh Hoan còn lo lắng hơn ta:
"Công chúa tôn quý như thế, sao có thể gả đến vùng đất man rợ đó?"
Vương đại giám mặt đầy khó xử.
"Hoàng thượng thương yêu công chúa nhất, đương nhiên không đồng ý.
Chỉ là sứ thần Bắc Mạc không chỉ đồng ý ký kết hiệp ước đình chiến, còn hứa hẹn nhiều lợi ích, thành ý rất lớn, không ít quan viên dâng biểu xin Hoàng thượng vì đại cục mà suy xét, thậm chí có những lão thần quỳ mãi không dậy.
Lúc này Hoàng thượng đang tức giận trong ngự thư phòng, chưa dùng bữa trưa, xin công chúa đến khuyên nhủ."
Ta suy nghĩ một lát, trong lòng đã có kế hoạch.
"Thanh Hoan, mang theo ít canh, chúng ta đến xem thế nào."
"Dạ."
Ta mang theo Thanh Hoan đến ngự thư phòng, quả nhiên ngoài cửa có vài vị đại nhân tuổi tác đã cao đang quỳ, râu tóc bạc phơ phất phơ trong gió, trông thật thê lương.
Họ thấy ta, lễ phép chào một tiếng.
"Tham kiến công chúa."
Ta rõ hơn ai hết mấy lão này ngày thường mắt cao hơn đầu, khinh thường nhất là ta - một công chúa kiêu ngạo.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu, ta cũng không để ý.