"Ta giúp hắn lên ngôi hoàng đế, hắn lại lấy m-ạ-ng cả gia đình ta. Chỉ vì ta là phò mã của ngươi, một phò mã có danh không có thực, nhưng lại là điều mà hắn cả đời không có được. Hắn giấu tâm tư kỹ như vậy, sâu như vậy, giờ hắn sắp kế vị, ngươi nói xem hắn sẽ đối xử với ngươi thế nào?"
Lương Văn Chi chọn thời điểm rất chuẩn xác, khi Sở Linh Thần mang người xông vào, hắn liền đ.â.m d.a.o vào tim ta. Hắn như đi-ên cuồng hét lên.
"Sở Linh Thần, ngươi tính toán nhiều như vậy, nhưng có tính đến việc ta sẽ gi-ếc nàng trước mặt ngươi không? Có tính đến việc ngươi sẽ vĩnh viễn mất đi người ngươi yêu không?"
Ta gần như bình tĩnh nhìn trò hề này, dường như mọi thứ không liên quan đến ta, chỉ có cơn đau dữ dội nhắc nhở ta rằng đây không phải là giả.
Sở Linh Thần ôm lấy ta, tay hắn run rẩy, hắn che vết thương của ta lại, như thể làm vậy sẽ ngăn m-á-u chảy, lớn tiếng gọi thái y!
Ta còn chút hơi thở, nhìn chằm chằm vào hắn, lời của Lương Văn Chi dường như là sự thật.
Khóe mắt Sở Linh Thần rơi xuống một giọt lệ, ở nơi này, trước mặt bao nhiêu người, hắn cúi đầu đặt môi lên môi ta. Ta cảm nhận được sự run rẩy của hắn, trong khoảnh khắc ý thức tan biến, ta nghe thấy hắn nói một câu.
"Giá như ta sớm nhốt nàng lại..."
Câu nói này khiến ta, người đã trọng sinh, ngay cả trong mơ cũng phải giật mình tỉnh giấc.
Đây đều là những chuyện gì thế này?
Ta chỉ muốn yên ổn làm một biểu tượng may mắn, vậy mà hết thảy đều tìm đến ta!
Lương Văn Chi chỉ là chuyện nhỏ. Hắn sẽ không cho rằng ta làm lỡ dở cuộc đời hắn chứ?
Làm lại một lần nữa, ta sẽ thành toàn cho hắn và Tiểu Thiến, ta muốn xem xem không có sự trợ giúp của ta, liệu hắn có thể leo lên được đến đâu!
Nhưng Sở Linh Thần mới là trọng tâm. Hắn có thể giấu kín tâm tư như vậy, con người này thật quá đáng sợ. Nếu hắn kế vị, ta không nghi ngờ gì rằng hắn thực sự sẽ nhốt ta lại.
Ta không có tự tin có thể thay đổi tâm ý của hắn, vậy nên ta phải nỗ lực chọn một Thái tử khác.
Chọn một người hợp ý ta, đưa ta lên làm biểu tượng may mắn!
Câu nói của Sở Linh Thần cứ vang vọng trong đầu ta, cả đêm không ngủ được, khi tỉnh dậy lại nghe thấy tiếng kêu la thật sự bên tai.
Ta có chút mơ hồ, sáng sớm ai dám làm phiền giấc mộng của ta?
"Đ-á-nh thức công chúa sao?"
Thanh Hoan kéo rèm vào, đưa cho ta một tách trà thanh mát. Ta súc miệng rồi hỏi.
"Ai dám làm ồn ngoài điện của bổn công chúa?"
"Là phu nhân nhà Lương Quốc công, quỳ ngoài điện đã hơn nửa canh giờ, nói là thay con trai xin tội. Nô tỳ vô dụng, không đuổi được bà ta đi, lại còn làm phiền đến công chúa."
"Không phải lỗi của ngươi."