"Bà ta muốn quỳ thì cứ để bà ta quỳ, những kẻ hầu cận tò mò cũng không cần đuổi, nếu có thể truyền đến tai Lương Văn Chi thì càng tốt, để hắn thấy hậu quả của cái gọi là tình yêu trong sáng."
"Dạ."
Không ngủ được nữa, ta thay y phục, rửa mặt, dùng bữa sáng, rồi mới cùng Thanh Hoan chậm rãi ra đến cửa điện.
"Ô, đây chẳng phải phu nhân nhà Lương Quốc công sao? Chỉ là xin một thánh chỉ ban hôn cho Thế tử mà thôi, phu nhân hà tất phải sáng sớm đến tạ ơn, cứ đợi vài ngày nữa, mời bổn công chúa đến dự tiệc hỷ là được rồi!"
Lương phu nhân quỳ đã lâu, sắc mặt vốn dĩ đã không tốt, nghe xong lời này, chút m-á-u còn lại cũng rút hết.
"Công chúa thứ tội, thần phụ tự biết con trai mình trẻ tuổi bồng bột, không biết trời cao đất dày, mới dám đắc tội công chúa. Công chúa nguyện ý hạ giá là phúc ba đời của Lương phủ, là lỗi của con trai thần phụ, lại dám có tư tình với tỳ nữ của công chúa. Nhưng chuyện đã rồi, xin công chúa rộng lòng tha thứ, thần phụ cam đoan sẽ không có lần sau."
Tư thế này quả thật là rất thấp. Ta nhíu mày, nghi hoặc hỏi.
“Hôm qua Thế tử mang người về phủ, phu nhân không nhìn thấy thánh chỉ ban hôn sao?”
Trán Lương phu nhân đẫm mồ hôi, sắc mặt khó coi.
“Lương phu nhân, thật ra bổn công chúa không muốn gả vào phủ Quốc công Lương, mà phụ hoàng có ý nên khó từ chối, nay hành động của Thế tử lại đúng ý ta, hắn cũng đã có người tri kỷ, đây gọi là đôi bên cùng có lợi, phu nhân nên vui mừng vì Thế tử mới phải.
Hơn nữa phu nhân cũng đã nói là hạ giá, mượn thân phận của ta để nâng đỡ phủ Quốc công, phụ hoàng nể tình cũ, nhưng Thế tử không nhất định nghĩ như vậy đâu. Thế tử trẻ tuổi tài cao, học vấn uyên bác, ngay cả phụ hoàng nhắc đến cũng hết lời khen ngợi, dù không có bổn công chúa Thế tử tự mình chắc chắn cũng có thể duy trì được danh gia vọng tộc của phủ Quốc công, phu nhân lo lắng gì chứ!”
Lương phu nhân tức đến nỗi hụt hơi, suýt ngất tại chỗ.
Tâm tư của thiên tử ai cũng hiểu rõ, nhưng dám nói thẳng ra, có lẽ ta là người đầu tiên.
“Công chúa, nhưng Tiểu Thiến chỉ là một tỳ nữ, làm sao có thể làm chính thất của Thế tử được?”
“Hóa ra phu nhân là chê nàng có thân phận thấp hèn à?
Tiểu Thiến tuy là tỳ nữ, nhưng là tỳ nữ bên cạnh bổn cung, lại cùng Thế tử tình sâu nghĩa nặng. Thế tử chân tình và thanh cao, không để ý chuyện môn đăng hộ đối, phu nhân lo lắng làm gì?
Huống hồ hai người họ yêu nhau như vậy, chẳng mấy chốc phu nhân sẽ được bồng cháu, hưởng phúc điền viên, chẳng phải là rất vui sao?”
Lương phu nhân định nói gì thêm, ta liền lạnh mặt.
“Hôm qua nếu thánh chỉ ghi tên bổn công chúa, thì nhà họ Lương chính là trèo cao, còn đổi thành Tiểu Thiến, lại là bị ép buộc.
Lúc Lương Quốc công còn sống thường nói quý tiện không phân biệt, sao phu nhân lại còn chê nghèo chuộng giàu thế này? Nếu truyền đến tai phụ hoàng, chỉ sợ là người không vui đâu.”
“Công chúa…”