• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông trời cuối cùng cũng chịu ngưng rơi nước. Việt Hoàng chẳng biết đã thiếp đi từ khi nào. Cậu cũng mệt! Gió buổi sáng cuối thu len lỏi qua da thịt cộng với cả đêm qua giầm mưa nên có phần hơi lạnh. Áo của Việt Hoàng đã khô, cậu khẽ rùng mình tỉnh giấc.

Khuôn mặt cô gái ko sức sống, môi tái nhợt và hai mắt đã nhắm nghiền, cậu vội vàng bế cô lên tay rồi chạy thẳng đến phòng y tế.

Cũng chỉ tại cô quá ương bướng nên mới ra cớ sự. Trời hôm qua có dấu hiệu mưa, thầy giáo đã cho phép nghỉ trực nhưng cô vẫn nhất quyết bắt cậu đi cho bằng được.

-Cho anh biết! Việc đi trực là nghĩa vụ và trọng trách cao cả của người học viên. Nếu anh ko đi là ko yêu nghề rồi!

-Nhưng trời sắp mưa to đấy, vả lại thầy cũng cho nghỉ rồi còn gì. Hai chuyện này đâu liên quan gì đến nhau!

Cô nói lớn ở đầu dây bên kia:

-Tóm lại, bằng mọi giá anh phải đi trực. Ko mưa với chả nắng gì hết.

Kì thực cô vì muốn cậu biết rằng Ngọc Hân quan tâm đến cậu như thế nào khi chu đáo chuẩn bị ô, và còn muốn hỏi riêng cậu về chuyện tình cảm với cô bạn, có điều kiện để tác hợp cho hai người.Nhưng trớ trêu thay, cái tính đãng trí ngàn năm khó sửa, để quên ô ở nhà, mà đúng hơn là ko thấy nên cũng ko nhớ tới nữa,

Chị y tá bước ra từ phòng bệnh, thở phào:

-Cô bé ko sao! Chỉ bị cảm lạnh thôi! Chị đã cho uống thuốc và thay đồ rồi! Lát nữa là có thể vào thăm!

Việt Hoàng cười nhẹ vẻ như đã an tâm phần nào. Chị y tá nhìn cậu lắc đầu:

-Xem ra người ko ổn hiện giờ là em đấy! Em nên về nghỉ ngơi đi!

Cậu gật đầu, cúi chào theo lệ rồi quay đi. Nhưng vẫn cố nán lại nhìn qua khung cửa kính xem Bạch Vân ra sao.

Cô gái đang nằm ngủ trên giường bệnh. Nét mặt hồng hào trở lại nên cũng an tâm phần nào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK