Việt Minh hơi ngạc nhiên. Cậu ko giám chắc rằng tai mình ko có vấn đề gì.
-Em nói là: để em đi gọt hoa quả!
Có người đã chịu xưng hô đúng hàng vế rồi cơ đấy.
-Em ko ghét tôi nữa sao?
Bạch Vân liếc nhìn cậu. Đôi môi hồng hồng khẽ cong lên và đôi mắt trông đầy sự hối cải.
-Trước đây vẫn nghĩ anh là kẻ kiêu ngạo, ko đáng tôn trọng. Nhưng giờ thì khác. Anh có vẻ ko như em đã nghĩ. Vậy nên xí xóa nhé.
Cô làm bộ dạng đáng thương cầu mong ai kia tha thứ. Cậu chỉ mỉm cười.
-Vậy là anh đồng ý rồi đấy nhé!
Cậu chỉ cười. Nhìn cái bộ dạng ngây ngốc của cô thật buồn cười,như tia nắng mai, ko quá nổi bật cũng ko mờ nhạt, có lẽ cậu để ý cô gái ấy ko chỉ vì cô có nét giống mẹ, mà còn vì nét hồn nhiên khiến người ta có cảm giác an toàn, ko phải lo sợ, đề phòng khi ở cạnh.
-Em gọt táo đẹp nhỉ!
-Anh quá khen rồi!
-Miếng to miếng nhỏ, miếng xiên miếng vẹo, rất đẹp.
Cô tưởng cậu khen thật. Trước giờ toàn để cả quả ăn, có bao giờ cắt ra đâu. Lần đầu cắt đã được khen, quả là có tài bẩm sinh.
-Chúng dễ thương như em! Anh nhỉ!
Thu Trang mang theo một bịch hoa quả và sữa, chật vật mang vào phòng. Nhưng vừa đến cửa, cô nán lại muốn nghe lén cuộc nói chuyện của hai người bên trong.
Gió thổi làm cánh cửa đập mạnh, kẹt vào chân Thu Trang, cô muốn hét lên để cả thế giới biết rằng cô đang rất rất rất rất đau. Nhưng sợ bị phát hiện mình rình trộm thì ko hay nên lấy hai tay bịt chặt miệng lại, túi đồ cũng vô thức rơi xuống.
Bịch! Tiếng động mạnh ngoài cửa khiến cả hai giật mình.
-Để em ra xem!
Cô bạn giữ nguyên tư thế trông đến buồn cười. Chân trái co lên cao, một tay bị miệng, một tay dơ lên vẫy thay cho lời chào.
Bạch Vân cố nhịn, dặn bản thân ko được cười nhưng nét mặt lại ko thể giấu nổi.
-Công chúa đến thăm hoàng tử ak?
Thu Trang lườm một cái rồi cúi xuống mang đồ vào. Cô e ấp mân mê tà áo:
-Chào anh! Em thay mặt cả lớp d1 đến thăm anh.
-Chứ ko phải lớp trưởng mới là người phải làm việc này sao?
Nói rồi cậu quay qua nhìn Bạch Vân. Cô nàng gật gật đầu, phì cười.
-Người ta có lòng tốt muốn xem anh đã kkoer chưa, rồi còn lên lớp giúp thầy giảng bài nữa chứ, ko cảm động thì thôi lại còn vô tình như vậy!
-Vậy sao?
Thu Trang vẫn chỉ cúi đầu, dáng điệu e thẹn của thiếu nữ 19 khi đứng trước chàng hoàng tử trong mơ. Cô hơi tức vì Bạch Vân còn đứng đó, pha trò nói xoáy cô. Khẽ liếc mắt nhìn quanh, cô để ý thấy chiếc kẹp tóc nằm trên bàn, vội vàng cầm lấy, hỏi chàng trai:
-Anh Việt Hoàng! Cây kẹp tóc ở đâu mà đẹp vậy! Cho em được ko?
-Em ko thấy nó đã có chủ rồi sao?
Cô quay qua nhìn Bạch Vân.
-Xí! Lại là của cậu sao?
Nữ học viên chỉ đứng cười khiến nàng công chúa xấu hổ, đặt chiếc kẹp xuống.
Chẳng ai nói gì, Thu Trang cảm thấy như ko ai muốn mình có mặt ở đây, vậy nên cũng ko giám chai lì mà ở lại.
Việt Hoàng nhìn cây kẹp tóc nằm ngay ngắn trên mái tóc của Bạch Vân, cảm thấy rất hợp. Tóc dài, đen lánh kết bím gọn gàng, lại thêm chiếc kẹp trên phần mái, quả rất giống với bức tranh vẽ mẹ cậu. Cậu có cảm giác đã thấy nó ở đâu, nhưng lại ko thể nhớ ra nổi, cũng có thể là do cậu bị ảo giác chăng.
-Chiếc kẹp này có vẻ rất đặc biệt!
-Uhm! Của bố tặng em! Thấy bố bảo đây là quà mừng sinh nhật mẹ do chính tay bố vẽ và đặt làm.
Cậu gật gật đầu ra vẻ đã hiểu.
Bạch Vân nhìn lên đồng hồ treo tường, cũng đã 11h hơn, cô phải về ăn trưa. Cô quay đầu lại nhìn người ngồi trên giường,mỉm cười rồi vẫy tay chào.
-Chúc anh mau bình phục!
Quả thực nếu ko quá cứng đầu thì nữ học viên kia cũng rất dễ thương.
Căn phòng lại trở nên vắng lặng.
Cậu nhìn bức tranh đầy suy tư.
-Cô bé ấy rất giống mẹ, mẹ ak!
Giờ giải lao thứ sáu, Bạch Vân kết thúc ngày chịu phạt cuối cùng, định đến chỗ Việt Minh xem cậu thế nào, nhưng chưa kịp ra khỏi phòng thì cậu đã đến.
-Anh khỏi rồi ak? Sao lại đến đây?
Cậu ko trả lời, trông cái nét mặt nghiêm trọng kia, quả thực có điều gì đó ko ổn khiến Bạch Vân hơi lo.
-Sao thế ak?
Việt Hoàng xòe bàn tay có chiếc kẹp to s hình ngôi sao về phía cô:
-Trả cho tôi!
-Kẹp tóc của em! Sao lại ở chỗ anh nữa vậy? Sau hôm anh trả lại, em đâu có đến chỗ anh đâu nhỉ?
Cô toan lấy lại chiếc kẹp tóc trên tay anh, nhưng anh nắm chặt, co tay lại.
-Trả bức tranh ấy đây!
Bạch Vân ngơ ngác ko hiểu chuyện gì. Đám con gái trong phòng xúm lại xem chuyện gì xảy ra.
Thu Trang bĩu môi chế giễu:
-Lấy đồ của người khác mà ko xin trước sao? Cậu thật là xấu bụng đấy!
Bạch Vân trừng mắt nhìn cô bạn.
-Im miệng! -Cô quay lại nhìn Việt Hoàng thắc mắc -Tranh gì vậy ak? Em ko hiểu ý của anh!
Cậu đặt chiếc kẹp vào tay cô.
-Em giải thích đi! Chiếc kẹp bỗng nhiên xuất hiện trên giường và bức tranh dưới gối tôi nằm cũng biến mất. Tôi nhớ ko nhầm thì đã trả lại em chiếc kẹp và em cũng cài nó trên tóc khi ra về!
-Anh nghi ngờ em lấy cái bức tranh ảnh gì đó ak?
-Chẳng lẽ nó ko chân mà chạy ra khỏi phòng.?
Bạch Vân nhìn cây kẹp tóc trên tay, thở dài, cố giữ bình tĩnh.
-Đúng là chỉ mình em có cây kẹp này! Nhưng em ko lấy bức tranh đó làm gì cả. Nếu nghi ngờ, anh có thể kiểm chứng!