“Nếu không phải là không ngửi thấy mùi rượu thì em còn tưởng nó say rồi ấy, tự nhiên phát điên cái gì.” Bà Kỳ nói.
“Chắc là tự nhiên cảm xúc dâng trào, người trẻ tuổi nghĩ cái gì thì là cái đó.” Ba Phương nhấc chân đi về phía phòng bếp, “Anh cũng bị mùi trên người nó xông cho đói bụng rồi, làm ít đồ ăn khuya ăn đi.”
Phương Kỳ Nhiên vừa cảm giác được trời sáng, lần đầu tiên tỉnh dậy trước khi đồng hồ báo thức kêu, ngoảnh lại tìm thấy cún con đang nằm trên tấm đệm mềm mại trên ghế. Cậu cười ngốc nghếch, mò mẫm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Du Vãng.
“Anh dậy chưa? Đi ăn sáng cùng nhau không?”
Qua vài phút thì Du Vãng trả lời, “Hai ngày này anh có chút việc, em thành thật ngốc ở nhà đi, gặp ở trường sau.”
“Cái gì thế, tối qua vẫn còn ngọt ngọt ngào ngào mà.” Phương Kỳ Nhiên bĩu môi, tìm một sợi dây thừng tròng lên cổ cún con dắt ra ngoài đi dạo.
Du Vãng ngồi trước giá vẽ trầm tư, anh giữ một cây bút gãy trong tay, dằm gỗ sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay nhưng dường như anh không hề hay biết, trong không khí quyện lẫn mùi tanh nhàn nhạt của máu.
“Danh ngạnh xuất ngoại không phải một mình gia đình tôi nói là được, đó là do ban giám khảo quyết định.”
“Tôi tin tranh của cậu chắc chắn có thể được chọn.”
“Cậu có ý gì?”
“Xin cậu đấy, cậu cũng không muốn Phương Kỳ Nhiên phân tâm vào thời điểm quan trọng này đúng không?”
Vậy mà Lê Tư lại nghĩ đến việc để anh vẽ hộ, xem ra cũng không phải là cậu ta không biết giới hạn của bản thân.
Du Vãng mở bức ảnh kia ra, ngón tay chạm lên mơn trớn sườn mặt ngoan ngoãn dịu dàng của Phương Kỳ Nhiên. Cho dù bức ảnh này không chụp rõ mặt, thế nhưng ba mẹ của Phương Kỳ Nhiên cũng có thể thông qua quần áo và hoàn cảnh xung quanh để nhận định được thân phận của người trong ảnh. Còn mấy tháng nữa là thi đại học rồi, anh thật sự không muốn để Phương Kỳ Nhiên có thêm phiền phức vào thời điểm quan trọng này, hơn nữa bây giờ come out thì quá sớm đối với hai người.
Ngày khai giảng cũng vừa lúc Lê Tư sẽ rời đi, Phương Kỳ Nhiên hơi rầu rĩ không vui, “Sao lại khéo như vậy, tao còn muốn đi tiễn nó mà.” Bành Tráng vỗ vai cậu, an ủi nói, “Nó sẽ không để bụng đâu, đợi chịu đựng xong mấy tháng này là chúng ta được giải thoát rồi.”
Phương Kỳ Nhiên tức giận ăn hết sạch cơm, ăn xong thì phát hiện khay cơm của Du Vãng vẫn còn nguyên, người thì đang ngây ra. Cậu lắc lắc ngón tay trước mắt Du Vãng, “Haiz! Ăn cơm mà còn thả hồn đi đâu vậy?” Du Vãng lấy lại tinh thần, cười hơi mỏi mệt, “Hai hôm nay ngủ không ngon lắm.”
“Nhớ em quá có đúng không?” Phương Kỳ Nhiên thế mà lại có thể dát vàng lên mặt, dát xong rồi còn vểnh mặt đắc ý, “Để em thành thật ngây người trong nhà, nhưng bản thân lại ngồi đó tương tư, không phải là giày vò vớ vẩn hay sao?”
Du Vãng cũng không còn cách nào đối với cậu, giơ tay xoa gáy cậu, “Đúng vậy, anh phán đoán sai, nhớ chết anh rồi.”
Bành Tráng đã miễn dịch đối với việc bất cứ lúc nào hai người bọn họ cũng có thể sến súa rồi. Cậu ta không hề thay đổi sắc mặt mà ăn hết cơm, còn giải quyết hộ Du Vãng một nửa luôn.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, Phương Kỳ Nhiên gửi cho Lê Tư rất nhiều tin nhắn, dặn cậu ta đừng vất vả quá. Lê Tư trả lời lại rất ít, Phương Kỳ Nhiên nghĩ rằng chắc chắn bây giờ cậu ta bận rộn hơn năm ngoái nhiều.
Lại là một tiết tự học mà không có thầy cô trông coi nữa, Phương Kỳ Nhiên ôm tài liệu ôn tập chạy như bay đến phòng vẽ. Buổi sáng đã tổ chức tuyên thệ một trăm ngày trước lúc “ra quân”, là đại diện chăm chỉ – Du Vãng đã lên bục phát biểu ý kiến, vài câu nói đơn giản lại tựa như ném một ngọn lửa bừng bừng vào củi khô trên người Phương Kỳ Nhiên. Buổi trưa ở nhà ăn rất đông, cậu ngại không dám làm gì, nhịn đến tận bây giờ cậu mới dám mở toang cánh cửa phòng vẽ một lần nữa, xông vào lòng Du Vãng hệt như một viên đạn.
Du Vãng bị cậu đụng đến lùi lại hai bước, bàn tay dính thuốc màu nhẹ nhàng ôm lấy lưng cậu, “Lúc anh ở trên bục đã cảm thấy em sắp không chịu nổi nữa, chỉ lo em mặc kệ mọi người nhìn chằm chằm mà nhào về phía anh thôi.”
“Ánh mắt của em trắng trợn đến thế à?” Phương Kỳ Nhiên ôm anh, được một lúc mới buông ra, cầm sách tư liệu lên rồi ngồi trên bệ cửa sổ, “Em bị anh lây chăm chỉ rồi. Em muốn dốc sức đốt cháy tinh thần học tập trong một trăm ngày còn lại của em.”
Du Vãng cười, sáp đến hôn chóp mũi cậu một chút để biểu thị khích lệ. Hai người bọn họ bây giờ cũng không sến súa cả tiết học nữa, gần gũi đủ rồi thì Phương Kỳ Nhiên sẽ đọc sách, Du Vãng vẽ tranh, không ai làm phiền ai.
Thời tiết dần ấm áp lên, Phương Kỳ Nhiên đỏm dáng, người khác thì trút bỏ hết áo lông áo bông đi, cậu lại mặc một chiếc áo hoodie nhỏ ở bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác đồng phục trường, đầu tóc bị chiếc mũ ma sát sinh ra tĩnh điện đến mức từ sáng đến tối đều dựng ngược thành cây xương rồng nhỏ. Cậu lại ngồi bên cạnh cửa sổ, ngày nào Du Vãng cũng nhìn thấy cái đầu lông xù từ phía sau tựa như nhìn thấy một chậu cây xanh hấp thu bức xạ vậy, tạm thời để đôi mắt nghỉ ngơi luôn.
Hạ tuần tháng tư1, học sinh nghệ thuật ra ngoài huấn luyện của các khoa lục tục trở lại trường học, để cho bọn họ học tập cùng lớp ban đầu thì hiệu suất không cao, trường học còn đặc biệt sắp xếp một nhóm thầy cô chuyên giảng bài cho học sinh nghệ thuật. Phương Kỳ Nhiên hơi sốt ruột, mắt thấy mọi người đều đã về trường gần hết rồi mà Lê Tư lại không thấy động tĩnh gì, điện thoại cậu ta không nghe, tin nhắn cũng không trả lời, Phương Kỳ Nhiên hận không thể một ngày chạy đến mấy lớp của đám học sinh nghệ thuật kia mười lần.
1: Mười ngày cuối tháng tư.
Biến cố bắt đầu vào ngày này, đầu Du Vãng hơi choáng váng, nghỉ trưa thì nằm sấp trên bàn ngủ. Lúc bị bà Kỳ đánh thức vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, gương mặt bà Kỳ bình tĩnh, bảo anh đến phòng làm việc, lúc xoay người bà do dự một chút rồi còn gọi thêm Phương Kỳ Nhiên lên. Trong lòng Du Vãng không rõ ngọn nguồn lắm, Phương Kỳ Nhiên ngủ đến mơ mơ màng màng, còn dựa hẳn vào người anh. Bà Kỳ một phen túm cậu ra, trách mắng nói, “Đứng thẳng lên! Yếu ớt như thế giống cái kiểu gì!”
Cánh cửa văn phòng khép hờ, Du Vãng đẩy cửa bước vào, trái tim treo lên thoáng cái liền hạ xuống, rơi đến mức đau nhức.
Cụ Du ngồi trên ghế xoay, hai tay chống lên đầu gậy chống. Lê Tư đứng bên cạnh ông, cậu cúi đầu, bàn tay túm lấy vạt áo hơi run rẩy. Nhìn thấy anh vào, cụ Du ném hai bức vẽ xuống dưới chân anh, tức giận mắng, “Thứ không biết trời cao đất dày! Quỳ xuống cho tôi!”