• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Kỳ Nhiên cười ha ha, cậu quyết định bắt chuyện trước, “Trùng hợp ghê.”

“Chẳng phải đêm nay có cuộc gặp mặt bạn bè à? Tôi ra ngoài sớm, cũng đến để đi dạo giết thời gian luôn.” Du Vãng bước đến bên cạnh cậu, chóp mũi anh ngửi được một mùi hương, thế là anh bước đến gần ngửi một chút, “Nước hoa của em thơm nhỉ?”

Phương Kỳ Nhiên nghi ngờ, “Đâu có.” Nói xong cậu kéo cổ áo lên ngửi thử sau đó giải thích, “Tôi vừa đi cắt tóc xong. Mùi này chắc là mùi của dầu gội đầu rồi.” Cậu lặng lẽ không lên tiếng bước sang bên cạnh một bước. Du Vãng gần cậu quá rồi.

“Mùi này… Lúc trước em có dùng mùi trái cây à?” Hai tay Du Vãng đặt trong túi quần. Anh cũng không quá để ý đến hành vi trốn tránh của cậu, tựa như ban nãy anh chỉ tiến lên theo bản năng mà thôi.

Phương Kỳ Nhiên bị vướng chân nên nhảy một bước về phía trước. Cậu quay đầu lại không lên tiếng nhìn Du Vãng. Du Vãng hơi nghiêng đầu, anh nhướng mày khó hiểu, “Sao thế?”

“Cậu cũng thật là…” Có biệt tài nói vớ vẩn ghê! Một chai dầu gội đầu của tiệm cắt tóc thôi mà cũng ngửi được mùi trái cây, đến cả mũi của Bí Ngô còn không thính như vậy nữa là.

Phương Kỳ Nhiên nghĩ thế nhưng ngoài miệng lại phản bác loạn xạ, “Không có, trước đây tôi dùng mùi quýt còn tiệm nhà họ lại dùng mùi chanh mà.”

“À, ra là vậy.” Du Vãng gật đầu, lộ rõ dáng vẻ đã được chỉ bảo. Phương Kỳ Nhiên và anh liếc mắt nhìn nhau, hai người đứng trên con đường thênh thang trong khuôn viên trường cùng bật cười. Sự ngượng ngùng lúc mới gặp mặt cuối cùng cũng tan bớt, hai vai đang cứng đờ của Phương Kỳ Nhiên được hạ xuống rồi cậu lại sải bước đến bên cạnh Du Vãng.

“Cậu trở về lúc nào vậy?” Phương Kỳ Nhiên tò mò hỏi.

Du Vãng đi vòng ở chỗ ngã rẽ sau đó đứng bên cạnh tấm biển quảng cáo tuyên truyền, Phương Kỳ Nhiên nhấc bước đuổi theo, “Về cũng lâu rồi nhưng đang bận xây phòng làm việc. Hôm nay mới có được một ngày nghỉ.” Du Vãng trả lời bằng giọng điệu thản nhiên nhưng lại không truyền đến cảm giác qua loa cho có lệ.

“Ồ.” Phương Kỳ Nhiên đáp một tiếng, mắt nhìn về phía biển quảng cáo tuyên truyền có ảnh sinh viên ưu tú tốt nghiệp rồi hỏi, “Xây phòng làm việc à? Định ở lại đây sao?”

“Khoảng thời gian này thôi, đợi cho ổn định rồi thì có lẽ sẽ bận cả hai bên luôn.” Du Vãng nghiêng đầu nhìn cậu, “Hỏi cái này làm gì chứ?”

“Tôi chỉ nhiều chuyện chút thôi, cậu thừa biết mà.” Phương Kỳ Nhiên tỉnh rụi mà phản kích lại, ngón tay cậu đặt trên một biểu ngữ.

Lòng có lớn, bổn phận mới càng đong đầy. – Đây là lời của sinh viên tốt nghiệp loại ưu tú.

Phương Kỳ Nhiên bật cười. Lúc này chỉ mới là một đứa trẻ ngông cuồng thôi, lòng người có lớn bao nhiêu thì cũng sẽ thừa dịp mà đi rong chơi. Cậu nghĩ xong lại liếc mắt nhìn sang người bên cạnh, so sánh một chút rồi phát hiện Du Vãng vẫn ngông cuồng hơn.

Năm đó, khi đang tuyên thệ vào một trăm ngày trước lúc “ra quân”. Người này đã ở trước mặt toàn bộ học sinh và giáo viên cấp ba mà thốt lên rằng, “Lúc này đây, mọi suy nghĩ đều vô dụng cả. Hãy dừng mọi ý nghĩ đang dập dồn ấy lại đi. Đã nói mười hai năm của chúng ta vẫn sẽ là một đường thẳng mà, liệu chỉ còn có mấy trăm mét mà bạn lại lỡ chạy lệch khỏi đường được sao?”

Lúc ấy, Phương Kỳ Nhiên ngồi ở một góc, cậu kiềm nén đến độ mặt đỏ cả lên. Mọi nơi ở lầu ba đều ngập tràn biểu ngữ ý chỉ phải dốc lòng chăm chỉ cũng chẳng mảy may ảnh hưởng gì đến cậu, trên bảng đen viết số ngày đếm ngược cũng không thể khích lệ được cậu. Vậy mà chỉ vì mấy câu bâng quơ của Du Vãng đã làm cậu hăng hái sục sôi, cậu chỉ muốn xông lên bục đẩy Du Vãng xuống đất mà ôm lấy.

Hồi ức làm người khác cảm thấy lâng lâng sau đó lại dần tan biến, khó chịu lại còn trống rỗng. Phương Kỳ Nhiên xem thời gian thì cũng gần đến giờ rồi, cậu cúi đầu đi sau Du Vãng, rất ư là tự giác mà leo lên xe anh.

Du Vãng không nói một lời nhìn Phương Kỳ Nhiên đang cực kì quen thuộc ngồi vào ghế phó lái, lại còn ngoan ngoãn thắt chặt đai an toàn cho mình. Mày anh nhướng lên, bên môi bất giác nở một nụ cười.

Phương Kỳ Nhiên không chú ý đến vẻ mặt dịu dàng của Du Vãng, cậu lấy điện thoại ra lướt thì phát hiện người anh em Nguyệt Nhân kia vẫn chưa trả lời mình.

Với tốc độ này mà còn đi cười nhạo cậu.

Phương Kỳ Nhiên bất giác rơi vào hồi ức, sau đó lại cảm thấy chán nản thế là tự khiến bản thân mình thoát khỏi ký ức kia. Cậu đang khó chịu nên nhanh tay gõ mấy câu thiếu đạo đức, ngay lúc khởi động xe lại không nhịn được mà diss Nguyệt Nhân Đao một câu, “Anh cũng đã đọc lâu như thế rồi mà còn chưa nghĩ ra lời nào hay để trả lời tôi à?”

Cậu vừa gửi xong thì bản thân đã ngả người trên ghế dựa một cách mệt nhọc, vừa đúng lúc có một chiếc xe đột nhiên bóp còi, giấu đi âm thanh điện thoại vang lên trong túi quần Du Vãng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK