• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lái xe không bao lâu đã đến địa điểm hẹn, Phương Kỳ Nhiên bỏ điện thoại vào túi rồi cởi đai an toàn ra. Chẳng ngờ tay cậu không chạm trúng khóa đai mà lại chạm phải một lòng bàn tay khác đang đặt bên trên. Vì động tác tay như thế nên cậu đành giả vờ siết chặt bàn tay trống trơn lại, sau đó đánh một phát vào lòng bàn tay Du Vãng.

Du Vãng rụt tay mình lại rồi nhanh chóng nắm lấy bàn tay đang vươn ra của Phương Kỳ Nhiên đợi cậu tự chui đầu vào lưới. Sau đó anh dùng ánh mắt “Đồ ngốc, em đang làm gì đó” nhìn về phía Phương Kỳ Nhiên, rất có phong độ mà nở nụ cười, lại nhẹ nhàng giữ lấy bàn tay kia trong lòng bàn tay mình. Rồi thì làm như không có chuyện gì cả mà buông tay ra, mở cửa xe nhanh chóng bước ra ngoài.

“…” Lòng Phương Kỳ Nhiên tựa như một hồ nước tĩnh lặng, Du Vãng ném một hòn đá nhỏ vào khiến cho mặt hồ chợt nổi sóng, một lúc sau mới có thể bình ổn trở lại. Cậu muốn thở dài nhưng sợ thở dài nhiều thì may mắn sẽ bay mất nên đành tức giận hít sâu một hơi tung ra nắm đấm, làm như muốn khắc sâu khuôn mặt của Du Vãng vào não bộ của mình.

“Nhiên Nhiên!” Có người vỗ “bịch” vào đầu xe, Phương Kỳ Nhiên đang chuẩn bị xuống xe thì sợ hết cả hồn. Khi cậu thấy rõ là ai thì nhanh chóng xuống xe rồi ôm chặt lấy người đó.

“Đại Tráng à.” Phương Kỳ Nhiên ôm lấy đối phương, phát hiện vòng tay của mình không vừa với cậu ta nữa rồi. Cậu vỗ nhẹ một phát vào chiếc bụng êm ái của Bành Tráng, nói một cách kinh ngạc, “Sao mày lại mập lên nữa rồi!”

“Tao chỉ bành trướng lên thôi mà, ha ha.” Bành Tráng kéo Phương Kỳ Nhiên vào trong phòng còn không quên quay đầu lại đóng cửa xe giúp cậu, Du Vãng thì khóa xe lại, “Cá Nhỏ, cậu cũng nhanh lên đi, còn thiếu mỗi hai người thôi!”

Du Vãng nhanh chân đuổi theo, anh đi bên cạnh Phương Kỳ Nhiên.

Bành Tráng buột miệng nói, “Hai người lại đến cùng nhau nữa, hệt như khi trước vậy, đi đâu cũng có nhau.”

“Đi đâu cũng có nhau dùng như thế à?” Phương Kỳ Nhiên đánh một phát vào chỗ mềm nhất trên lưng Bành Tráng, Du Vãng thì bật cười, Phương Kỳ Nhiên không để ý tới anh, cậu đẩy cửa phòng ra.

Người ở hai bên bàn nhìn về phía bọn họ, tiếp đó là những tiếng rống lớn.

“Đến đến đến, người đáng yêu nhất lớp đến rồi!”

“Cậu tới trễ! Tự phạt uống ba ly đê!”

“Oa, Nhiên Nhiên các cậu nhường một chút, Đại Tráng không thể nào vào cùng các cậu được!”

Phương Kỳ Nhiên thoải mái cầm chai bia trên bàn, trong tiếng ồn ào xung quanh cậu nâng chai bia rồi đập một phát lên bàn. Cậu nhìn mọi người sau đó nụ cười từ từ hiện lên, lúm đồng tiền nho nhỏ bên má cũng dần lộ ra, “Mấy người muốn chết rồi nhở.”

Phòng riêng đầy tiếng ồn ào náo nhiệt, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện hết từ bàn này sang bàn nọ, bát đũa ghế dựa không biết đã dọn bao nhiêu lần rồi. Sau khi cơm nước no nê từng người từng người ôm bụng ngồi phịch xuống ghế ợ hơi, Phương Kỳ Nhiên chóng mặt thế là ôm chặt lấy Bành Tráng.

“Cảm giác này… Đã ghê…” Cậu thích cái bụng mềm mại của Bành Tráng quá chừng, trông vẻ mặt cứ như muốn ụp xuống nằm luôn vậy. Bành Tráng so với cậu cũng không tốt hơn là bao, sờ sờ thắt lưng gầy nhom của cậu sau đó cau mày nói, “Nhiên Nhiên của chúng ta sao lại gầy như vậy chứ… Ba đây thật đau lòng…”

Du Vãng đặt điện thoại xuống, anh nắm lấy cổ áo của Phương Kỳ Nhiên lôi cậu ra khỏi người Bành Tráng. Phương Kỳ Nhiên đang sờ bụng hăng say thì có hơi bất mãn, cậu quay đầu lại đánh vào tay Du Vãng một phát, “Làm gì vậy, cậu muốn làm gì, đồ trẻ con xui xẻo đáng ghét.”

Du Vãng giữ cánh tay đang khua loạn xạ lại, anh nói mà mặt không thay đổi gì, “Điện thoại di động của em rung mấy lần rồi, giống như đang có việc gì gấp lắm đấy.”

“A? Có hả?” Phương Kỳ Nhiên không đánh anh nữa, vươn tay cầm lấy điện thoại trên bàn mở khóa mới phát hiện là Nguyệt Nhân Đao trả lời cậu. Phương Kỳ Nhiên hoa cả mắt, phải kề sát mặt đến nỗi chóp mũi chạm vào màn hình mới thấy được chữ.

“Đừng học theo tôi chứ, cậu không thấy ấu trĩ à?”

“Cậu cứ thế là đồng ý ngay luôn? Không sợ tôi là tên lừa đảo sao?”

“Nhìn cậu từ đầu đến đuôi lệch pha dễ sợ, hay cậu là tên ngốc đó?”

“Cậu đâu mất rồi? Còn muốn người yêu này nữa không đây?”

Phương Kỳ Nhiên đọc xong thì phì cười, người này nói dài dòng như thế lại còn dám uy hiếp cậu nữa.

Phương Kỳ Nhiên gõ cạch cạch vài cái rồi để điện thoại di động xuống, quay sang ôm Bành Tráng đang ngủ.

Du Vãng uống một hớp nước, anh đẩy chiếc điện thoại đang nằm bên mép bàn của cậu vào trong rồi lấy điện thoại của mình ra. Lúc trượt mở xong thì trên màn hình hiện lên một tin mới đang @ mình, anh nhấn vào thì ngay lập tức thông báo Phương Kỳ Nhiên mới đưa lên hiện ra.

Bí Ngô: Giữa biển người mênh mông chỉ tìm duy nhất một bóng hình trăm biến vạn hóa, bất giác quay đầu… người kia lại ở chỗ chia sẻ nhận thưởng. @Nguyệt Nhân Đao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK