Beta:Moè 🍋
Sau khi kết thúc đại hội thể thao,buổi chiều Nhan Hề trở về nhà bà ngoại.
Thân ảnh nhỏ gầy dùng sức đạp xe đạp màu hồng nhạt,ngược gió làm cô phải gồng mình đạp. Tóc rối tung,bay theo làn gió,nụ cười sáng lạn tự tin đón ánh mặt trời hoàng hôn,những tia nắng đỏ rực chiếu lên cô làm cả người cô như phát sáng.
Hôm nay có thật nhiều người vây quanh khích lệ,không phải bởi vì cô mua đồ uống cho mọi người,cũng không phải bởi vì quan hệ của cô với hiệu trưởng,mà là chân chính tán thưởng cô,yêu thích cô, tất cả đều chân thành khích lệ.
Cô cảm thấy thật vui vẻ,thật hạnh phúc khi được làm chính mình,cô muốn nói cho bà ngoại nghe.
Xe đạp dừng trước sân,Nhan Hề vội vàng nhảy từ trên xe xuống,không kịp hạ chân trống xuống đã nôn nóng chạy tới cửa,chân không cẩn thận vấp vào bậc thềm té ngã,lồm cồm bò dậy, gấp giọng: “ Bà ngoại? Bà ngoại?”
Dì Lý vội vàng bước từ trong phòng ra, xua tay: “ Nhỏ tiếng chút,bà ngoại cháu vừa mới ngủ,đừng gọi.”
Dì Lý là giúp việc mà Phương Nhiên tìm đến chăm sóc Điền bà,hai ngày sẽ tới một lần để quét dọn nhà cửa và mua thức ăn.
Nhan Hề vỗ ngực, hô hấp dồn dập: “ Làm cháu sợ muốn chết. Hôm trước cháu đã nói với bà là hôm nay tới thăm bà rồi mà.”
Nhan Hề mong muốn cùng bà ngoại chia sẻ niềm vui,giờ lại bị cắt ngang làm cô hụt hẫng,lẩm bẩm nói: “ Sao bà lại ngủ rồi chứ?”
“ Có thể là bà đã quên mất,” dì Lý vừa nhặt rau cần vừa nói “ Không có việc gì,cháu nói cho dì,để dì nói lại cho bà ngoại. Mà đầu óc dì cũng không được tốt. Hay là như vậy, Tiểu Hề,cháu ghi lại vào giấy,lúc nào bà ngoại dậy dì đọc lại cho bà nghe.”
Chỉ đành như vậy,Nhan Hề lễ phép nói cảm ơn với dì Lý,lấy giấy ra viết lại tình hình gần đây của cô,viết xong đưa cho dì Lý dặn dì đừng quên đọc cho bà ngoại nghe.
Bà ngoại Điền ngủ muộn nên không thể tỉnh ngay được,Nhan Hề lại thấy trời sắp tối đến nơi rồi đành phải đi về.
Trên đường đạp xe về Lộc Nhi Loan,Nhan Hề bởi vì không nói chuyện được với bà ngoại mà có chút buồn,xa xa nhìn thấy cổng viện sáng đèn,khóe môi cô gợi lên nụ cười.
Đẩy xe tiến vào trong sân viện,âm thanh cao hứng: “ Chú,dì con đã về rồi!”
Nhan Hề rất ít khi ở nhà nói lớn,luôn nhỏ nhẹ dạ vâng,hôm nay cô bỗng nhiên gọi lớn như vậy chứng tỏ rằng cô thật sự đang vui vẻ.
Phương Nhiên cùng Dương Phong hai người ở trong nhà nghe thấy tiếng gọi vội vàng đi ra. Phương Nhiên ôm lấy Nhan Hề,Dương Phong cũng muốn ôm nhưng không tìm được chỗ,giơ cánh tay đi qua đi lại xung quanh hai người,cuối cùng không ôm được đành ôm Phương Nhiên,hai bàn tay đặt trên lương Nhan Hề vỗ vỗ.
Phương Nhiên vui mừng nói: “ Tiểu Hề,con hôm nay thật tuyệt! Dì và chú con xem đến ngây người a! Lại đây,hôm nay dì làm toàn món con thích,mau lại ăn cơm,cơm nước xong chúng ta xem lại video chú con quay được,hôm nay vừa quay xong chú đã đi thu luôn vào đĩa,còn có còn có......”
Bên nhà hàng xóm,Hà Tư Dã vừa tắm xong,mái tóc ướt nước nhỏ từng giọt,áo ngủ caro lỏng lẻo mặc trên người,hàng mi dài hơi rũ xuống che khuất đi ánh mắt lạnh nhạt.
Anh đứng trước bàn học mở cửa sổ trong phòng,trên bàn bày một bản mạch điện đang làm dở,trong không khí tản ra mùi của mối hàn điện hơi gay mũi,át đi mùi dầu gội đầu hương quýt trên tóc anh.
Bên nhà cách vách ồn áo náo nhiệt truyền đến tai anh,giáo sư Dương nói thật lớn,anh đang hàn dở liền buông bút hàn xuống,tắt nguồn điện. Xoa xoa hai đầu mi,khóe môi khóe mắt đều nhiễm ý cười.
Với lấy điện thoại gọi cho Thẩm Phi, vừa cười vừa nói: “Lần trước cậu mua giày múa ba lê cho cô nương nhà cậu ở đâu?”
Thẩm Phi nói lớn: “ Không được khóc! Phiền chết mất! Mày khóc nữa có tin tao dính miệng mày lại không!”
Tiếng trẻ con khóc xa dần, Thẩm Phi đóng sầm cửa lại: “ Mẹ nó,anh Dã,cậu có thể tìm cho tôi một người đem tên yêu tinh này mang đi được không? Tôi sắp bị thằng em trai này phiền chết rồi.”
Hà Tư Dã mở ngăn kéo ra,tay đụng phải bao thuốc nhẹ nhàng bâng quơ nói: “ Chờ em trai cậu lớn,tài sản nhà cậu cũng đã bị cậu tiêu hết rồi,không phải sợ nó đoạt mất.”
Thẩm Phi bị chọc cười: “ Anh Dã, có chuyện gì vậy?”
Hà Tư Dã bật bật lửa: “ Hỏi cậu mua giày múa ba lê ở đâu.”
Thẩm Phi tức khắc cười to: “ Phong thủy luân chuyển*a! Cậu có còn nhớ lần trước tôi muốn mua giày cho bạn gái,cậu nói tôi như thế nào còn nhớ không ha ha ha!”
*hiểu theo nghĩa là gió nước đổi nhau, nhưng nghĩa ở đây là TP cười HTD ngày trước chê cười anh mua đồ cho con gái,bây giờ lại đến lượt HTD đi mua.
Hà Tư Dã trầm giọng: “ Nói hay không?”
Thẩm Phi cố nín cười: “ Nói, cậu mua cho Nhan Hề à? Hôm đó tôi mua bên khu trung tâm thương mại,để tôi gửi địa chỉ cho cậu.”
Hà Tư Dã híp mắt nhìn ngọn lửa: “Còn có máy nghe nhạc,cuối tuần này cậu đi cùng tôi.”
Thẩm Phi tinh thần hưng phấn: “ Là quà sinh nhật của tôi à?”
“Không phải,” Hà Tư Dã ngữ khí mang theo lạnh lẽo “Cậu không cảm thấy bây giờ đưa quà sinh nhật là chuyện quá thô tục sao.”
Thẩm Phi: “.......”
Sau đại hội thể thao,học sinh trở lại đi học bình thường,kỳ thi giữa năm chuẩn bị tới, ban ba lại chuẩn bị thi đại học,tất cả học sinh đều cố gắng học tập.
Thứ hai, mây đen giăng đầy trời,không trung giống như có một tầng áp bức làm không khí trở nên khó chịu.
Học sinh ban một đi học vẫn chưa thoát được ra khỏi không khí náo nhiệt của đại hội thể thao,trong lớp mọi người vẫn bàn tán náo nhiệt về hai người Nhan Hề và Hàn Y Na.
Hàn Y Na vốn là hoa hậu của ban, mọi người cũng không kinh ngạc lắm,nhưng đổi lại là Nhan Hề làm cho mọi người ngạc nhiên vô cùng,không nghĩ cô nhảy Street dance giỏi như vậy.
Nhậm Dịch Minh phát đề kiểm tra,đến chỗ Nhan Hề liền dừng lại,trên môi nở nụ cười,cả người đều dịu dàng xuống: “ Học bá đa tài đa nghệ,thật bái phục.”
Nhan Hề xấu hổ, đỏ mặt cười khẽ nói lời cảm ơn,ngượng ngùng cúi đầu kiểm tra lại đề xem mình có làm sai chỗ nào không.
Hàn Y Na ngồi phía trước,tuy đang nói chuyện cười đùa nhưng vẫn luôn để ý đến hai người họ bên này,nụ cười bên môi dần biến mất.
Chờ Nhận Dịch Minh đi qua, Diêu Dao dùng khuỷu tay khẽ đẩy Nhan Hề nhỏ giọng: “Nhậm Dịch Minh thích cậu à?”
“Cái gì cơ?” Nhan Hề mê mang “Không phải đâu.”
Sau khi tiết học kết thúc, một nữ sinh ôm xấp bài thi cúi đầu đi vào phòng giáo vụ.
Phòng giáo vụ không có ai,tiếng điện thoại vang lên,nữ sinh tiếp điện thoại giải thích hiện tại không có giáo viên ở đây,đầu dây bên kia vội vàng nói: “ Tôi là hiệu trưởng Phương, phiền em tới ban một lớp ba báo cho bạn Nhan Hề lập tức tới bệnh viện giúp tôi.”
Nữ sinh lập tức đáp ứng: “ Vâng hiệu trưởng, em đi báo cho bạn ấy liền.”
Nữ sinh tắt điện thoại,trên mặt hiện lên sự do dự,sau đó nhanh chóng dùng tay che mặt cúi đầu đi ra khỏi văn phòng. Cô ta trở lại khu dạy học liền chạy nhanh vào trong toilet,trong suốt cả quá trình camera theo dõi đều không thể nhìn thấy rõ mặt.
Trong lớp một ban ba,Thẩm Phi nhỏ giọng gọi Hà Tư Dã: “ Tứ gia,cho tôi mượn điện thoại cậu dùng một lát,tôi quên mang rồi.”
Hà Tư Dã một tay chống cằm lười biếng xem luận văn: “ Điện thoại hết pin
.”
“ Đưa đây tôi ra hành lang nạp cho.”
Hà Tư Dã tùy tiện lôi điện thoại từ ngăn bàn ra ném cho Thẩm Phi: “ Cầm đi.”
Thẩm Phi than thở: “ Nạp chắc một giờ là đầy? Di động của cậu hỏng lâu rồi mà không mua cái mới đi? Cái hỏng này thì để tôi dùng cho ha!”
Hà Tư Dã không ngẩng đầu: “Ngoài dùng để liên lạc với ba mẹ tôi thì cũng chẳng dùng để làm gì,hỏng rồi thì thôi.”
Thẩm Phi hắc hắc cười: “Chờ đến lúc cậu có bạn gái thì nên mua cái mới.”
Hà Tư Dã lười phản ứng với lời cậu ta nói,rút từ ngăn bàn ra quyển sách dở tới trang đang đọc,tiếp tục đọc,coi Thẩm Phi như không tồn tại.
Sau một tiết học,cửa lớp ba ban một,tài xế Tôn Giang của Dương gia đang đứng nói chuyện với giáo viên,sau khi rõ ràng tình huống,giáo viên vào lớp hướng phía Nhan Hề vẫy tay: “Nhan Hề,em mau ra đây.”
Nhan Hề kinh ngạc đi ra ngoài: “Chú Tôn? Sao chú lại ở đây?”
Tôn Giang nhìn thấy Nhan Hề vội vàng nói: “ Không có bạn học nào nói với cháu là phải tới bệnh viện gấp sao?”
Nhan Hề ngơ ngác trả lời: “ Không có ạ.”
“ Mau lên,theo chú tới bệnh viện,bà ngoại cháu đang nằm trong phong cấp cứu.”
Nhan Hề dưới chân mềm nhũn,thiếu chút nữa khụy gối xuống,Tôn Giang nhanh tay đỡ được cô: “ Đừng hoảng loạn,không có chuyện gì,không có chuyện gì.”
Qua hai mươi phút,điện thoại cuối cùng cũng sạc được một ít pin,Thẩm Phi ngồi xổm ngoài hành lang khởi động máy. Màn hình điện thoại vừa hiển thị,Chung Vân liền gọi tới: “ Điện thoại của con làm sao mà mẹ gọi mãi không được! Bà ngoại Nhan Hề đang cấp cứu tại bệnh viện,con có tới hay không?”
Thẩm Phi vội vàng cầm di động vọt vào trong lớp: “ Tứ gia,mau mau điện thoại, bà ngoại Điền sắp không được rồi!”
Trước mắt Hà Tư Dã chợt hiện lên hình ảnh bà nội qua đời,anh đứng bật dậy,làm ghế ngồi bị đẩy về phía sau phát ra âm thanh chói tai. Anh vội vã lao ra khỏi phòng,bước chân vội vã nện lên hành lang lớp học.
Tất cả các bạn học đều nhìn theo bóng lưng anh mà phát ngốc,Đằng San San nhìn anh khó hiểu,không biết có chuyện gì xảy ra mà lại có thể làm cho người luôn lạnh lùng như anh phản ứng kích động như vậy.
Trong xe,Nhan Hề bất an nắm chặt quần áo,mắt đã đỏ lên, không ngừng nhìn đường ngoài cửa kính. Tốc độ xe chậm dần rồi dừng lại,cô nôn nóng mở cửa sổ ra nhìn,phía trước một hàng xe xếp dài như con rồng không thấy đầu.
Tôn Giang nhìn về phía trước,lo lắng nói: “ Phía trước hình như xảy ra chuyện.”
Nhan Hề quay đầu lại phía sau thấy những xe khác cũng đang dừng lại san sát nhau,tiến lùi đều không đi được.
Hà Tư Dã sau khi ra khỏi cổng trường,nhanh chóng lên xe taxi,mở điện thoại gọi cho Tôn Giang: “ Chú Tôn, cháu là Tiểu Dã, hai người đi đến đâu rồi?”
Tôn Giang vôi vàng nói: “ Chúng tôi đang ở đường Trường Giang,nhưng lại bị kẹt xe rồi.”
Hà Tư Dã bình tĩnh lại,giọng nói trầm xuống: “ Cháu bây giờ qua bên đó,chú đừng cho Tiểu Hề xuống xe,cô ấy nóng vội đi lại sẽ không an toàn.”
“Được được được,cậu cũng chậm một chút, chú ý an toàn.”
Hà Tư Dã vội vàng mở cửa xe taxi,chạy về cổng trường lấy xe đạp, cánh tay không cẩn thận quẹt phải đoạn dây thép trong lán xe vẽ ra một đoạn dài từ cổ tay đến khuỷu tay,máu tươi liền chảy ra,anh không để ý đến,cúi đầu mở khóa xe,nâng xe ra ngoài sải bước lên xe mạnh mẽ đạp đi.
Nhan Hề bất an,trong lòng bồn chồn không yên,tim đập muốn nhảy ra ngoài cổ họng, cô cố gắng ổn định hơi thở,thanh âm run rẩy:“ Chú Tôn, chú có thể gọi điện cho dì Phương hỏi một chút tình hình bên đó được không ạ?”
Tôn Giang gọi liên tiếp vài cuộc điện thoại, Phương Nhiên mỗi lần đều nói một câu: “Đừng nóng vội,an toàn là trên hết,nói với Tiểu Hề là đừng lo lắng”
Tôn Giang nói lại lời cho Nhan Hề: “ Vẫn còn đang ở trong phòng cấp cứu,dì cháu cũng đang ở bên ngoài chờ,đừng nóng vội.”
Nhan Hề biết là vậy nhưng vẫn không tài nào yên lòng được, mấy ngày nay trời luôn âm u,đột nhiên một tiếng sấm vang lên,ngoài cửa kính mưa to từ xa tiến lại gần,ầm ầm từng hạt liên tiếp nhau rơi xuống. Một tia chớp xẹt qua,Nhan Hề mặt bỗng nhiên trắng bệnh, đẩy mạnh cửa xe ra bước xuống.
Bên ngoài mưa to gió lớn, Nhan Hề cắn chặt môi vội vàng chạy trong mưa,chạy được một đoạn,không nhịn được thở hồng hộc,bước chân dừng lại,hai tay chống xuống gối kịch liệt hô hấp, dừng một lát lại tiếp tục chạy.
Hà Tư Dã ngược gió điên cuồng đạp xe,tựa như cái đêm tiểu nha đầu tập xe trong ngõ nhỏ ngày ấy.
Nhan Hề mệt tới mức hai chân run lên,cơ hồ không nhấc được chân lên nữa,sấm sét vang trời làm cho cô hoảng hốt nhớ lại năm mười tuổi nhà của cô bị cháy,chú nhỏ ôm cô vào lòng: “Ba mẹ cháu ở trong phòng cấp cứu,không có việc gì.”
Dì Phương cũng nói những lời như vậy, bà ngoại ở trong phòng cấp cứu,yên tâm, không có việc gì.
Nhưng ba mẹ cũng không sống được.
Nhan Hề mệt muốn ngã xuống,đột nhiên có một đôi tay ôm lấy eo cô,ở trong mưa làm cô dị thường an ổn: “Đừng sợ,anh Tiểu Dã mang em đi.”
Nhan Hề quay đầu lại nhìn anh,trước mắt bị nước nưa làm thành một mảnh mơ hồ: “ Anh Tiểu Dã,bà ngoại....”
“ Đừng sợ,” Hà Tư Dã vẫn nói câu đó,ôm cô ngồi lên phía sau xe,cởi áo khoác đồng phục đã ướt đẫm che lên đầu cô: “ Nhắm mắt lại nghỉ một chút,mở mắt ra liền tới bệnh viện.”
Nhan Hề đôi tay vòng qua eo anh ôm chặt lấy anh,mặc kệ mưa to gió lớn,mặc kệ sấm sét,cô cái gì cũng không muốn nghe,nhắm mắt dựa vào lưng thiếu niên,cô cảm nhận được hai chân anh dùng sức đạp xe, xe đạp trong gió run run rẩy rẩy rồi dần dần trở nên kiên định vững vàng tiến về phía trước.
Rốt cuộc cũng tới được bệnh viện, Nhan Hề hai chân mềm nhũn không bước đi được, Hà Tư Dã cúi người đem cô cõng lên lưng,chạy thẳng một mạch đến trước phòng cấp cứu, Dương Phong cùng mọi người đứng ở ngoài cửa phòng cấp cứu nhìn thấy bọn họ liền đem người giữ lại.
Phương Nhiên hai mắt đỏ bừng hàm chứ nước: “ Tiểu Hề,thực xin lỗi,xin lỗi con.”
Nhan Hề đứng bất động,cô không khóc, hai mắt khô khốc trống rỗng,dựa đầu lên vai Hà Tư Dã,toàn thân run run,đôi môi trắng bệch,mái tóc ướt đẫm dính trên mặt vẫn còn nhỏ nước tong tong xuống nền gạch.
*
Màn đêm lạnh lẽo,Nhan Hề quỳ gối túc trực bên linh cữu, cả người cô như một cỗ máy ngồi im bất động tại đó,cô như tự tách mình ra khỏi mọi thứ,không người thân không bạn bè.
Hà Tư Dã cầm hộp cơm đi tới,quỳ hai gối xuống bên cạnh cô,mở hộp ra dùng thìa múc một thìa cơm đưa đến bên miệng cô,Nhan Hề hai mắt trống rỗng không có tiêu điểm quay sang nhìn,khi nhìn thấy là anh liền có một chút sức sống khẽ lắc đầu,giọng nói khàn đặc thô ráp: “ Anh Tiểu Dã, anh còn phải thi đại học, anh đi về đi.”
Hà Tư Dã không đáp lại,bỏ thìa cơm vào hộp,ngồi bệt xuống khoanh hai chân lại,cầm lấy đôi tay lạnh như đóng băng đang đặt trên đầu gối nhẹ nhàng ôn nhu xoa nắn, đưa lên miệng hà hơi làm ấm.
Tác giả không có lời muốn nói 😔😔😔😔