Beta: Moè 🍋
Sau khi Nhan Hề chính thức gia nhập câu lạc bộ kịch nói, vốn dĩ đã muốn cố gắng luyện tập thật tốt, nhưng lại không có nhiều hoạt động cần diễn kịch, toàn họp hành, với sinh hoạt nhỏ.
Bành Triết cũng giúp đỡ cô rất nhiều việc, thường giảng qua cho cô về kỹ sảo diễn suất, cách đọc kịch bản.
Nhưng thật ra nhiều ngày như vậy lại không có gặp Tả Quái, nghe mọi người trong hội nói, hình như anh ta gần đây có việc gấp.
Nhan Hề đi nghe mấy tiết học của năm ba, muốn tìm cơ hội gặp mặt Hà Tư Dã, nhưng cũng không có lần nào gặp được, chỉ thỉnh thoảng ngẫu nhiên nhìn thấy anh ở nhà ăn.
Buổi chiều không có tiết học, Nhan Hề nghĩ muốn nói chuyện với Hà Tư Dã, liền gọi điện thoại cho Dương Phong, quanh co lòng vòng nói chuyện một lát mới dám hỏi anh Tiểu Dã dạo này làm gì mà cô không thấy.
Cô không nghĩ đến Dương Phong nói anh Tiểu Dã đang ở phòng thí nghiệm, nếu buổi chiều cô không bận thì có thể qua nhìn xem.
*
Buổi chiều Nhan Hề đi nhà thí nghiệm, đi qua từng phòng tìm tên phòng thí nghiệm Dương Phong bảo.
Tìm được đến tên phòng, thấy cửa phòng mở, cô lặng lẽ đi vào, liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng dáng Hà Tư Dã.
Trong phòng không có người khác, một mình anh đang đứng trước đống dụng cụ phức tạp, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Thiếu niên vẫn y như trong trí nhớ của cô hai năm qua, áo trắng quần tối màu, tóc ngắn mềm mại, cả người tỏa ra hơi thở “người lạ chớ tới gần”.
Ánh nắng mặt trời theo khung cửa sổ chiếu nghiêng nghiêng vào phòng, trên mặt đất in rõ bóng hình thoi, có một vài tia nắng vương trên người anh, làm cả người anh chìm trong ánh nắng tạo nên cảm giác nhu hòa hơn nhiều.
Nhan Hề cảm thấy mình không nên quấy rầy anh vào lúc này, cô yên lặng nhìn trộm anh một lát, rồi lặng lẽ ngồi vào cái ghế trước cửa, lấy giấy bút ra bắt đầu vẽ tranh.
Qua một hồi lâu, trên giấy dần hiện lên hình ảnh bóng nghiêng một thiếu niên đang chăm chú nhìn vào những dụng cụ phức tạp, được vẽ tỉ mỉ từng chi tiết.
Bỗng nhiên di động trong túi vang lên âm thanh báo tin nhắn, cô vội vàng lôi ra đổi thành im lặng, sợ người bên trong nghe thấy.
Là Bành Triết nhắn tin tới hỏi cô buổi chiều có rảnh đi câu lạc bộ không, anh ta có sửa lại một vài chỗ trong kịch bản, muốn cô đến xem qua một chút.
Nhan Hề cười cao hứng, nhắn lại: Vâng ạ, em cảm
Chữ ‘ơn’ còn chưa kịp viết, điện thoại đã bị lấy đi.
Nhan Hề ngửa đầu nhìn, Hà Tư Dã mặt không biểu cảm đang đứng trước mặt cô nhìn điện thoại.
“Anh Tiểu Dã!”
Nhan Hề vội vàng đứng dậy muốn đoạt lại di động, cảm giác như có chút chột dạ.
Hà Tư Dã dơ điện thoại lên quá đầu, rũ mắt nhìn Nhan Hề, âm thanh lạnh dần:
“Không cho xem?”
Nhan Hề vội vàng xua tay:
“Được ạ được ạ, không có cái gì riêng tư cả, nên cái gì anh cũng có thể xem, anh Tiểu Dã, anh cứ xem đi ạ.”
Hà Tư Dã được cho phép, ngón tay thon dài liền lướt màn hình di động, nhìn thấy mục tin nhắn đến có không ít tin mới.
135xxx: Đàn em Nhan Hề, em có khỏe không...
139xxx: Nhan Hề, chúng ta học cùng khóa a...
130xxx: Nhan Hề, khi nào cậu rảnh tớ giảng bài cho cậu nghe...
Hà Tư Dã: “.......”
Con mẹ nó, đây tất cả là thứ gì vậy!
Hà Tư Dã lướt qua những số điện thoại không lưu tên, bất ngờ lại thấy một dãy số có tên lưu lại:
“Bành Triết?”
“Là người trong câu lạc bộ kịch nói.”
Miệng Nhan Hề nhanh hơn cái đầu, theo phản xạ mà tự động giải thích.
Anh nhướng mày.
“Anh ấy bảo em, buổi chiều có rảnh thì qua câu lạc bộ, kịch bản có vài chỗ sửa lại muốn cho em xem.”
“Xem xong còn mời đi ăn cơm?”
Hà Tư Dã nhíu mày, giọng điệu của anh sao lại có chút chua.
Anh dựa vào cạnh cửa, ném di động vào trong lòng cô:
“Không được tùy tiện ăn cơm với nam sinh.”
Sao câu này của anh, giọng điệu lại càng chua hơn!
Nhan Hề không nghe ra được ý gì, chỉ biết gật đầu không ngừng:
“Nhớ kỹ ạ.”
Sau khi trả lại di động, ánh mắt Hà Tư Dã nhìn một vòng quanh người cô liền dừng lại trên tờ giấy bên cạnh chân.
Người trong bức họa hình như là anh, từ thần thái đến động tác đều rất giống.
Đôi mắt đào hoa khẽ híp lại, đuôi mắt cong cong câu lên ánh cưới nhẹ, anh nhặt tờ giấy lên, nghiêng người che ánh mặt trời nhìn Nhan Hề:
“Em học vẽ?”
Nhan Hề hơi xấu hổ gật gật đầu.
Tâm tình Hà Tư Dã hiện ra có vẻ không tồi, có tâm tư trêu đùa, lấy tờ giấy để bên cạnh mặt mình:
“Cái nào nhìn đẹp hơn?”
Nhan Hề nở nụ cười, ngay lập tức nói:
“Mặt anh nhìn đẹp hơn!”
Nói xong lại khẩn trương dò hỏi:
“Bây giờ em vẽ nhìn có đẹp hơn không? Anh Tiểu Dã, anh có thích không?”
Hà Tư Dã chưa thu lại ý cười, lơ đãng gật đầu:
“Cũng không tệ lắm.”
Lập tức Nhan Hề nở nụ cười tươi như hoa, dường như muốn tranh công trước mặt anh:
“Em còn vẽ anh rất nhiều, để em lấy cho anh xem nha!”
Cô nói xong liền xách ba lô muốn chạy.
Hà Tư Dã duỗi tay nắm lấy cổ tay cô, dùng sức kéo lại.
Nhan Hề bị anh kéo, theo phản xạ lùi về phía sau, cái mũi đâm vào ngực anh phát đau.
Hà Tư Dã rũ mắt nhìn cô:
“Còn vẽ rất nhiều? Hửm?”
“Vâng ạ,” Nhan Hề xoa xoa cái mũi đã ửng đỏ “Hai năm nay em không có việc gì làm, nên đã đi học vẽ tranh. Em vẽ thật nhiều về anh, ngồi, đứng, trong mưa, trong tuyết, tất cả đều vẽ lại.”
Hà Tư Dã ngón tay cái không tự chủ được vuốt ve cổ tay nhỏ nhỏ xinh xinh, mạch máu nổi rõ trên cổ tay, vuốt ve càng thêm cảm xúc mềm mại.
Nhan Hề không phát hiện ra nói tiếp:
“Em còn vẽ cả anh Tiểu Phi, Diêu Dao, chú Hà, dì Chung, chú Dương, dì Phương, bà ngoại...”
Hà Tư Dã đột nhiên buông tay, giọng nói lạnh như băng cắt đứt lời cô nói:
“Được rồi, đã biết, đi về lấy đi.”
Nhan Hề cảm giác không khí xung quanh hơi lạnh, đôi mắt Hà Tư Dã không còn ý cười liền bổ sung thêm:
“Nhưng mà em vẽ anh nhiều nhất!”
Hà Tư Dã: “......”
Con mẹ nó, cái kiểu lấy lòng này học được từ ai không biết, thế mà lại rất hữu dụng với anh.
*
Nhan Hề chạy như bay về ký túc xá, lôi từ đáy tủ quần áo ra một tập giấy vẽ tranh, bên trong tìm ra một xếp giấy vẽ dáng vẻ Hà Tư Dã, cầm cẩn thận chạy đi tìm anh.
Trên đường đi ra khỏi ký túc xá, Nhan Hề nhận được tin nhắn của tổ trưởng tổ công tác, muốn cô lập tức tới câu lạc bộ hỗ trợ mọi người chuyển đạo cụ.
Nhan Hề đành phải đổi hướng đi câu lạc bộ trước.
Lúc cô đến câu lạc bộ, trong phòng cũng chỉ có một mình Quan Tuyết, Nhan Hề biết Quan Tuyết không thích mình, liền lễ phép tiến lên chào, rồi hỏi:
“Chị muốn em hỗ trợ việc gì ạ?”
Quan Tuyết lạnh lùng liếc mắt nhìn:
“Tại sao bây giờ mới đến? Mọi người làm xong từ lâu rồi.”
Nhan Hề muốn nói vừa nhận được tin nhắn liền tới ngay, nhưng như vậy lại giống như đẩy lỗi cho người khác, làm vậy không được tốt lắm:
“Em xin lỗi đã đến chậm, còn việc gì em có thể làm không ạ?”
Quan Tuyết nhìn xung quanh:
“Dọn dẹp lại phòng đi, làm sạch sẽ chút.”
Phòng của câu lạc bộ kịch nói giống như là một cái kho vậy.
Trang phục biểu diễn chất thành đống, từng cái thùng lớn để lộn xộn toàn đạo cụ, Nhan Hề nghĩ dọn xong chỗ này ít nhất phải mất 1 giờ, vì thế liền nhắn tin nói với Hà Tư Dã rằng ở câu lạc bộ có việc, làm xong cô sẽ đi tìm anh, rồi mới xắn tay áo lên dọn dẹp.
Quan Tuyết tay cầm kịch bản, tay cầm cốc cafe hòa tan, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Nhan Hề làm việc, không có ý định muốn giúp đỡ.
Nhan Hề dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng mấy thùng đạo cụ vào một góc, Bành Triết liền từ cửa đi vào, nhìn thấy một mình cô dọn dẹp vội vàng xắn tay áo tiến tới:
“Để anh làm giúp em.”
Nhan Hề quay đầu lại thấy Bành Triết liền cười:
“Cảm ơn đàn anh.”
Quan Tuyết lúc nhìn thấy Bành Triết đi tới cửa đã cười tươi rực rỡ, bỏ đồ trên tay xuống định đi đến, kết quả, lại thấy anh ta đi về hướng Nhan Hề, mặt cứng đờ, bùng lên lửa giận.
Cô ta cố gắng đè ép lửa giận xuống, cố tỏ ra như không có gì.
Lúc nãy ngồi xem kịch bản, cô ta có thấy Nhan Hề để một tập giấy trên bàn, nhân lúc Nhan Hề không để ý liền dở ra xem.
Ngẩng đầu thấy Bành Triết đi về phía này liền cố ý nói to:
“Đây không phải là Hà Tư Dã sao? Nhan Hề, sao cô lại vẽ bạn trai đội trưởng câu lạc bộ hội họa thế?”
“Cái gì?”
Nhan Hề ngây ra. Anh Tiểu Dã là bạn trai của đàn chị?
Bành Triết nhíu mày, Quan Tuyết lại định ra oai với người mới nữa sao.
Nhan Hề cảm xúc trong lòng có điểm hỗn loạn, không nói chuyện, muốn đi đến bên bàn thu gọn lại tập tranh.
Quan Tuyết lại nhanh chân hơn, cầm một tờ dơ tới trước mặt Bành Triết:
“Vẽ không tồi nhỉ? Nhưng mà Nhan Hề, cô thích bạn trai người khác, như vậy không tốt đâu, vừa ảnh hưởng đến thanh danh của cô, vừa không có đạo đức đấy.”
Lời này quá khó nghe, Bành Triết nhíu mày, giải vây giúp Nhan Hề:
“Hà Tư Dã không phải bạn trai Đằng San San.”
Nhan Hề cúi đầu thu dọn tập tranh, không nói chuyện.
Quan Tuyết thấy cô không nói, càng được đà lấn tới, giật lấy một tờ nữa:
“Vẽ đẹp như vậy, tôi nói thì lại bảo bới móc, nhưng Nhan Hề này, tuy rằng bây giờ Hà Tư Dã còn chưa phải là bạn trai đội trưởng, nhưng cũng chuẩn bị rồi đó.”
Trong lòng Nhan Hề nghẹn muốn chết, miệng mím chặt, rốt cuộc không nhịn được, giật lấy tờ tranh từ trong tay Quan Tuyết, ngồi xổm xuống nền, để tranh lên ghế sắp xếp lại cẩn thận.
Quan Tuyết cười khẩy, đứng dậy rời đi, nhưng do vạt áo khoác không cài nên đụng phải cái cốc giấy đựng cafe trên bàn, toàn bộ cafe trong cốc đổ trên bàn chảy vào tập tranh để trên ghế.
Quan Tuyết cũng bị kinh ngạc:
“Tôi xin lỗi, tôi không cố ý...”
Quan Tuyết nhanh tay cầm cốc cafe lên, muốn bước tới cầm lấy tập tranh.
Đôi mắt Nhan Hề đỏ lên, đẩy tay cô ta ra:
“Cô đừng chạm vào!”
Nhan Hề thật sự tức giận, sức đẩy hơi lớn, Quan Tuyết bị bất ngờ không đứng vững đụng vào cạnh bàn, ngã vào cái ghế bên cạnh.
Quan Tuyết bị ngã đau, chống tay xuống đất cố gắng đứng dậy:
“Tôi đã xin lỗi rồi đó thôi, tôi cũng không phải cố ý, tại sao cô lại còn động tay đánh người chứ!”
Nhan Hề cắn chặt môi dưới, không phản ứng lại, không tìm thấy giấy lau, cô đành dùng tay áo sơ mi trắng liên tục lau vết cafe trên tập tranh.
Bành Triết bên này đang ngăn Quan Tuyết lại:
“Thôi được rồi.”
Quan Tuyết hiện rõ sợ bất mãn, nhìn về phía Bành Triết:
“Cô ta ra tay đánh người đó!”
Nhan Hề không để ý đến xung quanh, chỉ chăm chú lau nước cafe trên tập tranh.
Nửa cốc cafe, thấm ướt toàn bộ tập tranh, từng tờ từng tờ, đều biến thành màu nâu.
Đây đều là ký ức của cô trong hai năm qua về anh Tiểu Dã, cô còn chưa đưa cho anh Tiểu Dã xem.
Đôi tay càng lau càng run, nước mắt từng hạt rơi xuống.
Lúc này, thành viên câu lạc bộ đi dọn dụng cụ trở về, tất cả đều nhìn thấy Quan Tuyết chỉ vào Nhan Hề quát to:
“Tôi mới nói cô một câu thích bạn trai đội trưởng, cô liền trả thù đánh tôi? Nhan Hề! Cô mau xin lỗi tôi!”
Tiếng nghị luận lập tức nổi lên xung quanh:
“Mẹ nó, đây là tiểu tam xuất hiện?”
“Thật trâu bò a, dám đoạt bạn trai với đội trưởng?”
“Còn vẽ trộm nhiều tranh như vậy cơ mà?”
“Đây là yêu thầm nhưng bị bắt gặp a.”
Đang lúc mọi người nghị luận chỉ trỏ, từ cửa vang lên âm thanh trầm thấp đầy nam tính:
“Tôi không phải bạn trai Đằng San San.”
Thanh âm lạnh dần, tựa như băng hàn từ địa ngục đến:
“Con mẹ nó, đứa nào khi dễ Tiểu Hề nhà tôi?!”