Daniel đã bắt John và David đến trường bất chấp sự phản đối của hai thằng bé. Caroline lấy làm mừng vì chúng không có ở đây trong lúc Matt bắt đầu thở ra khó nhọc. Daniel và Thomas – chắc anh ta tới để canh chừng nàng – đã ở trong phòng. Robert đang đi ra ngoài chặt ít củi về nhóm lửa thì bị gọi giật lại. Cơn co giật đến sớm hơn nàng dự đoán.
“Tôi cần mấy xô nước, loại lạnh nhất mà các anh có thể kiếm được. Nhanh lên!” Caroline nói với ba người họ trong lúc gắng sức giữ yên Matt. Robert và Thomas vội vã đi làm theo lời nàng dặn, còn Daniel ở lại bên cạnh nàng. Khi hai người mang bốn xô nước suối lạnh giá quay trở lại, Caroline đã sẵn sàng. Với sự trợ giúp của Daniel, nàng nhúng những cái ga trải giường vào mấy cái xô và thấm ướt chúng. Robert và Thomas lật người Matt lại trong khi nàng và Daniel quấn tấm ga ướt sũng quanh người anh. Ngay khi cơ thẻ nóng hừng hực của Matt thấm đẫm hơi lạnh từ lớp vải, tấm ga liền bị thay thế bởi một tấm khác mới được nhúng ướt. Trong suốt thời gian đó, Matt vẫn ú ớ nói mê và quẫy đạp.
Mười lăm phút sau, thân nhiệt của Matt vẫn không ngừng tăng cao. Anh rên rỉ, cố gắng đẩy Caroline và các em trai ra bằng những động tác yếu ớt tới mức đáng sợ, da anh nóng bừng bừng đến nỗi Caroline gần như tuyệt vọng.
“Không ăn thua gì!” Thomas nghiến răng nói, đôi mắt xanh của anh ta lóe lên cẵm phẫn khi hướng sang Caroline. Nàng lắc lắc đầu với anh ta. “Tình hình càng lúc càng tệ hơn!”
Caroline không nói gì mà chỉ quấn cái ga trải giường mới nhất quanh cơ thể Matt. Nàng có thể nói gì được chứ? Bất chấp những nỗ lực của nàng, những lời Thomas là đúng. Sau khi giúp Robert hạ Matt xuống nệm, Thomas đứng thẳng người dậy.
“Em sẽ đi gọi ông Williams. Qúa đủ cho cái trò lố bịch này rồi.” Đôi mắt anh ta như đang thách thức bất cứ sự phản đối nào.
Nhưng thay vì phản đối, Daniel ngẩng lên lo lắng. “Ừ, có lẽ em nên làm vậy. Nếu ông ta muốn trích máu, thì chúng ta cũng phải thử thôi. Cách này không có tác dụng gì cả.”
Mặc dù cả giọng điệu và ánh mắt anh ta đều không tỏ chút oán trách nàng như Thomas, song Caroline vẫn cảm thấy có lỗi. Nàng cũng cảm thấy nản lòng và sợ hãi. Cơ thể Matt nóng đến nỗi những tấm ga ấm lên trước cả khi chúng kịp hạ bớt thân nhiệt của anh. Phải tìm ra một cách nào đó để giữ nước lạnh ở lại trên người anh lâu hơn.
“Máng nước!” Thomas đang trên đường ra cửa thì phương án đó chợt nảy ra trong đầu Caroline. “Chúng ta sẽ ngâm anh ấy trong máng nước!”
Thomas dừng bước ngay khi nghe thấy lời nàng, và quay lại nhìn nàng chằm chằm. Daniel và Robert cũng nhìn nàng, nhưng ánh mắt họ chứa đựng nhiều thắc mắc hơn là căm ghét.
“Chúng ta sẽ đổ đầy nước suối vào máng nước và cho anh ấy ngâm mình trong đó! Cách này được, tôi chắc chắn đấy!”
Matt rên rỉ và cựa quậy. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào anh. Da anh đỏ lên vì nóng, bờ môi khô nẻ. Tình trạng của anh nguy ngập lắm rồi.
“Lại một trò ngu ngốc nữa!” Thomas căm phẫn nói và quay người bỏ đi.
“Khoan đã!” Daniel ngăn anh ta lại. “Chúng ta sẽ thử. Anh thấy nó còn có lý hơn là lại trích máu của Matt.” Ánh mắt hai người như hai thanh kiếm giao nhau loảng xoảng.
“Em cảm thấy điều đó có lý nhất là anh đã thích cô ta.” Thomas hất đầu về phía Caroline, khuôn mặt hằm hằm giận dữ.
“Nói láo!” Gò má Daniel đỏ bừng khi anh ta đứng thẳng người dậy.
“Em nói láo ư!” giọng điệu Thomas nghe như giễu cợt.
“Một lời nói bậy quá quắt! Em nghĩ anh sẽ đùa cợt với tính mạng của Matt chỉ vì một người đàn bà nào đó sao? Cho dù anh có tình cảm với cô ta chăng nữa! Trong khi dĩ nhiên là anh không thích Caroline rồi!”
“Cô ta nói gì anh cũng nghe theo ngay tắp lự!”
“Đủ rồi!” Trước sự sửng sốt của Caroline, Robert gầm lên với giọng oang oang giống hệt Matt. Tất cả đều giật nảy mình và nhìn anh ta kinh ngạc.
“Mấy người định cãi nhau bên xác Matt à?” anh ta tức tối hỏi. “Nếu mấy người không ngừng lại ngay thì anh ấy sẽ chết thật đấy. Đi nào, Thom, giúp anh đổ nước vào máng. Nếu cách này cũng không có tác dụng thì em hãy tới chỗ ông Williams. Em thừa biết là ông ta chẳng mấy khi chữa trị còn gì.”
Vừa nói Robert vừa đi vòng qua giường. Thomas bị đẩy ra ngoài hành lang, vẫn cố quay lại nhìn anh trai với ánh mắt hằn học.
Khoảng mười lăm phút sau, khi Robert và Thomas quay lại báo rằng nhiệm vụ đã hoàn thành, Matt đã im bặt, thậm chí cũng không còn cử động nữa. Hơi thở anh nông và gấp gáp đến mức đáng ngại, và Caroline hoảng sợ nghĩ rằng họ có thể sắp mất anh. Daniel cúi xuống Matt, động viên anh bằng những lời cáu kỉnh vì quá xúc động.
“Cố lên nào, Matt. Anh phải nghĩ đến Davey, John và tất cả bọn em chứ.”
Và rồi, trên một cái cáng tự chế, cơ thể bất động của Matt cùng với cả đống chăn được hạ xuống máng nước với sự cẩn thận hết mực để không gây ảnh hưởng đến cái chân gãy. Dĩ nhiên là anh quá to so với cái máng. Cái chân bị nẹp cứng ngắc thò ra ở một đầu máng trong khi chân kia vẫn yếu ớt vắt trên mép máng, bàn chân lệt xệt chạm đất. Đầu và vai anh nhô ra ở đầu kia. Thomas đứng sau anh, đỡ cái đầu mềm rũ, còn Caroline vừa dùng hai tay múc nước dấp lên cổ và vai anh vừa cầu mong rằng lần này họ sẽ thành công.
Ban đầu da anh vẫn nóng rừng rực, và Caroline đã gần như tuyệt vọng. Nhưng dần dần, nó bắt đầu nguội đi từng chút một đến nỗi ban đầu nàng nghĩ mình đang tưởng tượng ra điều đó. Cuối cùng nàng đặt tay lên trán anh và thấy rằng nó chỉ còn âm ấm. Vai nàng lập tức thả lỏng; chỉ đến lúc đó Caroline mới nhận ra mình đã căng thẳng thế nào.
“Tôi nghĩ giai đoạn nguy hiểm nhất đã qua rồi,” nàng chậm rãi nói, nhìn sang Daniel rồi tới Robert và Thomas. Họ nhìn lại nàng một thoáng, Thomas nheo mắt, Robert thì trầm ngâm. Rồi Daniel toét miệng cười.
“Chúa ơi, chúng ta đã làm được rồi! Cô đã làm được rồi, Caroline!”
Caroline chưa kịp nói gì thì anh đã ôm chầm lấy nàng rồi nhấc bổng nàng lên, xoay một vòng thật lớn. Caroline kinh hãi vùng ra. Bị ôm chặt vào một cơ thể nam tính rắn chắc khiến sự ghê tởm quen thuộc lại dâng lên tận cổ họng nàng, bụng nàng nhộn nhạo.
“Thả tôi ra!” giọng nàng gay gắt quá mức cần thiết.
Daniel lập tức dừng lại và đặt nàng xuống. Gần như rùng mình vì ghê sợ, Caroline đẩy anh ta ra.
“Tôi xin lỗi. Tôi không có ý xúc phạm cô đâu,” anh ta khẽ nói. Caroline biết phản ứng của mình dữ dội quá mức, và nàng cũng biết hành động vừa rồi đã khiến cho cả ba người đàn ông tò mò suy đoán, nhưng nàng không kìm chế được. Dù có quyết tâm thế nào chăng nữa nàng cũng không thể kìm nén nỗi ác cảm của mình.
“Không sao,” Caroline cố gắng nói, ráng sức chế ngự cơn nôn nao trong dạ. Đôi mắt nàng hướng sang Matt. “Đưa anh ấy vào trong nhà thôi.”
Đưa được Matt vào nhà rồi thì cả ba người đàn ông cũng ướt hết. Sau khi đặt cơ thể bất tỉnh nhưng đã mát hơn của Matt lên giường xong xuôi, Daniel, Robert và Thomas bèn đi thay quần áo. Caroline ngồi ghé lên mép giường, kê một cái chăn bên dưới cái chân gãy để tấm nệm khỏi bị ướt; rồi phủ một cái chăn khác lên tận vai Matt để che đậy cơ thể anh. Rồi nàng thay vải ướt quấn quanh thanh nẹp bằng những miếng vải khô. Vì đêm qua chẳng được nghỉ ngơi chút nào nên lúc này Caroline đã mệt rũ. Băng lại chân cho anh xong, nàng tự hứa với mình sẽ ngủ một giấc ngắn. Ý nghĩ ấy hấp dẫn đến mức gần như không thể cưỡng lại được.
Đầu Caroline đã gà gật khi nàng ném những tấm vải ướt sang một bên và bắt đầu quấn lại nửa dưới của thanh nẹp bằng những tấm vải khô. Nàng sẽ thay băng từng phần một; như thế sẽ hạn chế khả năng làm chệch xương của anh. Cái chân vẫn sưng to tướng, và vết thương ở chỗ khúc xương thòi ra lúc trước vẫn mở toang hoác trông cực kì xấu. Gần như không thể nhấc nổi mình dậy, nàng lờ đờ đi lấy bột húng quế và rắc nó lên vết thương, rồi ráng sức quấn nốt thanh nẹp. Đúng lúc vừa buộc xong hai đầu băng vải lại với nhau thì nàng nghe thấy một tiếng động vang lên đằng sau. Nàng liên quay ngoắt lại.
Trước sự kinh ngạc tột độ của Caroline, ông Williams đang đứng ở ngưỡng cửa, trừng trừng nhìn nàng. Đằng sau ông ta là một người đàn ông cao ráo có mái tóc đen hệt như tóc Matt, y phục Thanh giáo giản dị như những người khác trong thị trấn, và một người phụ nữ bé nhỏ đội mũ trắng, mặc váy vải thô màu xám. Mắt họ không nhìn nàng mà gắn chặt vào Matt, đôi mày nhíu lại lo lắng.
Đằng sau họ là viên linh mục.