Caroline đang quỳ trên sàn, giận dữ kỳ cọ những viên đá ám khói đen sì vô phương cứu chữa trên nền lò sưởi, những mong chúng có thể sạch sẽ trở lại. Hôm trước là ngày Sabbath [1], nên nàng không được làm gì cả ngoài những việc cần thiết nhất. Vì thế mà hôm nay nàng phải làm bù rất nhiều, và đang làm rất miệt mài. Giọng nói dịu dàng làm nàng giật nảy mình đến mức suýt đánh đổ cái xô bên cạnh, làm sánh nước bẩn ra váy, sàn nhà và nền lò sưởi.
[1] Sabbath: ngày nghỉ ngơi và thờ phụng Thượng đế, là ngày thứ Bảy theo đạo Do Thái, ngày Chủ nhật theo Cơ đốc giáo.
“Ồ, tôi đã làm cô giật mình rồi. Xin lỗi nhé!” Caroline ngoảnh lại và nhận ra người đang nói là Mary, vợ của James. Cô ấy đang đứng ngay bên ngoài cánh cửa phòng để đồ và nhìn vào nhà bếp. Bên hông cô cắp một đứa bé, và đằng sau cô là hai người phụ nữ nữa, cũng trẻ như Mary nhưng mảnh mai hơn. Cả hai người họ đều mang theo những cái đĩa bọc trong vải.
“Không sao. Chị vào nhà đi.” Caroline đứng dậy, phủi phủi tay vào cái váy ướt sũng và nở nụ cười có phần cảnh giác với những người khách đang bước vào. Nàng đã cảm mến Mary từ cái ngày cô khéo léo tống khứ Miller và Williams ra khỏi nhà – cô còn rất vui vẻ và lịch sự với nàng – nhưng nụ cười của hai người phụ nữ đằng sau cô vẫn thật gượng gạo.
“Đây là Hannah Forrester và em gái cô ấy, Patience Smith.” Mary giới thiệu họ. “Còn đây là,” cô xốc nhẹ đứa bé, “Hope.”
“Chào cháu, Hope.” Caroline mỉm cười với cô bé ngây thơ đang tròn xoe mắt. Nàng có vẻ thận trọng hơn với mấy người phụ nữ. Giống như Mary, họ cũng ăn mặc theo phong cách giản dị của những người Thanh giáo. Người chị tên Hannah trông thật duyên dáng với làn da trắng mịn màng, mái tóc vàng sẫm được vấn đơn giản, và đôi mắt hạt dẻ ánh lên sắc xanh phản chiếu từ chiếc váy màu xanh sẫm cô đang mặc. Patience khá giống Hannah, mặc dù nét mặt cô ta không thanh tú bằng và đôi mắt lại mang màu xanh. Không chú tâm săm soi mọi chi tiết trên người Caroline như Hannah, Patience lại tỏ vẻ ngại ngùng. Caroline lập tức có cảm tình với cô ta hơn trong hai chị em.
“Xin chào, chị Forrester, chị Smith.”
“Thật không may, tôi đã là bà quả phụ Forrester rồi.” Hannah sửa lại. “Xin chào, cô Wetherby.”
“Họ mang một cái bánh táo tới cho Matt.” Mary nói.
“Thực ra là hai cái.” Patience mỉm cười. “Chỉ một cái thôi thì sẽ không đủ cho những người đàn ông đang đói ngấu, đúng không?”
“Mà anh Matt Mathieson lại còn thích ăn táo nữa chứ.” Hannah làm như thể cô ta hiểu rõ người mà cô ta đang nói đến lắm.
“Hai chị tử tế quá.” Cho dù rất muốn, nhưng Caroline không thể gạt bỏ sự lạnh nhạt trong giọng nói. “Hai chị đặt chúng trên bàn đi! Chắc chắn mấy anh em sẽ thích chúng lắm.”
Hai người phụ nữ đặt bánh táo xuống bàn. Caroline phải công nhận rằng chúng có mùi thật thơm.
“Đằng nào cũng đến đây rồi, để tôi lên gác và chúc anh Mathieson một ngày tốt lành.” Hannah mỉm cười rạng rỡ với ba người còn lại.
“Nhưng, chị ơi, chị có nên lên trên đó không? Có lẽ làm vậy là không phải phép.” Patience cau mày nhắc nhở Hannah.
“Chị tin rằng bổn phận của một tín đồ Cơ Đốc đòi hỏi chị phải làm vậy. Chắc chắn anh ấy đang mong ngóng có người bầu bạn.” Hannah vừa trả lời em gái vừa băng ngang nhà bếp để đi lên gác.
Patience chỉ còn biết nhìn Caroline và Mary với vẻ cam chịu. “Có lẽ tôi nên đi cùng chị ấy,” cô lẩm bẩm, và nối gót chị gái.
“Thật là tuyệt vì chị đã đến đây.” Còn lại một mình với Mary, Caroline cảm thấy mình cần phải bắt chuyện, mặc dù nàng chẳng biết nói gì. Nàng chưa bao giờ có cơ hội kết bạn với những người cùng phái. Hơn nữa, vào lúc này nàng còn phải tập trung chú ý vào những gì đang diễn ra trên gác. Daniel đã nói góa phụ Forrester để ý đến Matt, và đến giờ Caroline mới muộn màng nhớ lại chuyện đó. Trong lòng nàng bỗng nhói lên một thứ cảm giác vô danh nhưng cực kỳ khó chịu. Nàng quyết tâm lờ nó đi, chuyển sự chú ý sang đứa bé mà Mary đang rung rung bên hông.
“Cô bé đáng yêu quá.”
“Thật sao?” Mary mỉm cười và cù má cô bé, khiến khuôn mặt bầu bĩnh nhoẻn cười. “Tôi hy vọng cô không phản đối chuyện tôi đưa Hannah và Patience tới chơi. Họ là những người bạn đặc biệt và thân thiết của gia đình ta. Hơn nữa, tôi nghĩ cô cũng muốn gặp gỡ những người phụ nữ khác. Chắc hẳn từ lúc đến đây cô chưa vào thị trấn lần nào.”
“Mọi chuyện ở đây cứ rối tung cả lên,” Caroline đáp và thấy mình đã nói giảm quá mức. Liệu Matt có vui khi nhìn thấy những vị khách của anh không, nàng tự hỏi khi ra hiệu cho Mary ngồi xuống. Và nếu có, thì anh vui tới mức độ nào?
“Hẳn rồi.” Mary ngồi xuống, cười khúc khích, và đứa bé cũng cười theo.
Caroline nở nụ cười xã giao. Nhưng ngay cả trong lúc mời Mary một tách trà, nàng cũng không thể không nghĩ đến cảnh sum họp thân mật có thể đang diễn ra trong phòng Matt. Góa phụ Forrester rất duyên dáng, và Caroline thấy rằng cô ta không phải là hạng người dễ dàng bị ngăn cản. Tất nhiên, đấy là trong trường hợp Matt nghĩ đến việc ngăn cản cô ta. Có lẽ lời tuyên bố không muốn tái hôn của anh chỉ là một sự giả bộ để che giấu cho những ý định thực sự trong lòng.
Mary nhấp một ngụm trà và cười một cách thoải mái. “Tôi rất nhẹ nhõm vì cô đã thay tôi chăm Matt. Thú thực là tôi luôn sợ ông anh cả của James. Nghĩ đến cảnh đối mặt với anh ấy khi anh ấy đang đau đớn và không thể cử động là tôt phát hoảng.”
“Anh ấy không phải là một bệnh nhân dễ chịu cho lắm,” Caroline thừa nhận. Những tiếng lầm rầm trò chuyện vọng xuống khá rõ, và Caroline nhận ra phòng của Matt nằm ngay trên đầu họ. Phải cố gắng lắm nàng mới thôi hóng theo từng lời họ nói và tập trung vào Mary.
“Có lẽ Hannah sẽ phát hiện ra điều đó và không còn quyết tâm lấy Matt cho bằng được nữa. Tôi đã quả quyết với cô ấy rằng, theo thiện ý của tôi, Matt không phải là đối tượng tốt nhất để lấy làm chồng, nhưng cô ấy quá mê mẩn ngoại hình của anh ấy nên chẳng còn nhìn thấy gì ngoài nó nữa. Dĩ nhiên là tôi hiểu điều đó, bởi vì anh ấy giống hệt James yêu quý của tôi, người đàn ông điển trai nhất trên đời, nhưng tâm hồn anh ấy thì… tôi e rằng, những tổn thương mà cuộc hôn nhân trước đây gây ra cho anh ấy không thể nào chữa lành được nữa.”
“Nó đã gây ra cho Matt những gì?” Caroline đột nhiên tập trung hoàn toàn vào Mary.
“Anh ấy không ưa phụ nữ lắm, cô biết đấy. Đó là một cuộc hôn nhân bất hạnh. Ồ, đúng rồi, vợ anh ấy là chị gái cô, phải không? Thứ lỗi cho tôi nhé. Tôi không nên nói nữa.”
“Làm ơn cho tôi biết đi.” Caroline ngả người về đằng trước, sốt sắng thuyết phục Mary, tạm thời quên bẵng những gì đang diễn ra trên gác. “Tôi đã lờ mờ đoán ra có gì đó rất không ổn ở đây. Sẽ dễ dàng hơn cho tôi nếu tôi biết đó là chuyện gì. Tôi xin chị, nếu chị kể với tôi tức là chị đang giúp tôi đấy.”
Mary có vẻ bối rối. Hope la hét và quẫy đạp đòi xuống, làm cô xao lãng một lúc. Cô đặt con bé xuống sàn ngay bên chân mình, rồi lôi từ trong cái túi trên tạp dề ra một con búp bê vải và đưa cho nó. Con bé nhét ngay món đồ chơi vào mồm và vui vẻ gặm gặm cái đầu bằng vải nhồi.
“Hãy nhớ là cô nghe chuyện này từ một người ngoài cuộc, và câu chuyện có thể không hoàn toàn đúng như thế,” Mary quả quyết, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn Caroline. “Mong cô hiểu cho, không phải là tôi ghét bỏ gì Elizabeth. Thật ra, tôi thậm chí còn chẳng có cơ hội kết thân với chị ấy, bởi vì Matt quản chị ấy rất chặt. Nhưng chị ấy là một người… khó ưa.” Mary ngập ngừng, miệng mím chặt. “Nếu tôi kể với cô, tôi phải kể toàn bộ sự thật. Cô sẽ không mếch lòng chứ?”
“Không, tôi rất hoan nghênh sự thẳng thắn của chị.”
“Thôi được rồi.” Mary hít một hơi thật sâu. “Tôi chỉ biết chị cô khi chị ấy tới bờ biển này, và chị ấy lớn tuổi hơn tôi. Chị ấy không được nhiều người yêu quý, và sống rất khép kín. Tôi từng nghĩ đó là nguyên nhân gây ra phần lớn những lời đồn đại về chị ấy. Chỉ đến khi lấy James tôi mới biết thật ra những lời đồn ấy là có cơ sở.”
Mary ngừng lại, ánh mắt cô bối rối khi bắt gặp ánh mắt Caroline.
“Người ta đồn đại thế nào?” Caroline thúc giục.
“Đồn rằng chị ấy là môn đệ của Chúa tể Hắc ám.”
“Chúa tể Hắc ám?” Caroline nhìn Mary chằm chằm. “Chúa tể Hắc ám là ai hay là cái gì vậy?”
“Cô không biết Chúa tể Hắc ám sao?” Mary hơi ngạc nhiên. “Đó là Quỷ dữ mà. Người ta đồn đại khắp thị trấn rằng phu nhân Mathieson đã bán linh hồn cho ma quỷ. Trong những năm cuối đời, sau khi sinh Davey, chị ấy đầu tóc rối bù, vừa đi vừa lẩm bẩm trong các khu rừng suốt ngày suốt đêm. Cuối cùng Matt phải nhốt chị ấy trong phòng. Anh ấy sợ Elizabeth có thể tự tử, và cuối cùng chị ấy đã làm thế thật.”
“Cái gì?” Caroline hầu như không tin nổi vào tai mình.
“Ôi trời. Cô không biết à? Thứ lỗi cho tôi, nếu tôi biết là…” Giọng Mary nhỏ dần.
“Tôi chỉ được nghe kể rằng chị ấy bị chết đuối.” Caroline khẽ nói. “Làm ơn nói với tôi sự thật. Tôi… cần được biết.”
“Đúng là chị ấy bị chết đuối, nhưng…” Mary ngừng lại, có vẻ bối rối. “Có lẽ tôi không nên kể với cô chuyện này. Cô là em gái chị ấy, tôi sợ rằng khi biết được sự thật, cô sẽ cảm thấy đau đớn.’
“Chúng tôi chỉ là chị em cùng cha khác mẹ, và chúng tôi không lớn lên bên nhau. Khi chị ấy chưa rời khỏi nước Anh, mỗi năm tôi chỉ được gặp chị ấy khoảng hai lần. Mặc dù hồi đó tôi rất yêu quý Elizabeth, nhưng tôi chẳng biết gì về chị ấy. Những lời kể của chị sẽ không khiến tôi đau đớn đến mức không chịu đựng nổi. Và nếu tôi sống ở ngôi nhà này, tôi cần được biết sự thật.”
“Vâng.” Mary có vẻ đồng ý với điều đó, nhưng cô vẫn do dự. Cuối cùng cô miễn cưỡng nói tiếp. “Theo những gì James kể, tôi đoán Elizabeth tự cho mình là một phù thủy. Nhưng dĩ nhiên chị ấy không phải là phù thủy thật sự, nếu không chị ấy đã chẳng có kết cục bi đát như vậy, bởi vì chúng ta đều biết rằng phù thủy nổi được trên mặt nước. Chị ấy đã bị điên thì đúng hơn. Chị ấy… ôi, tôi không thể kể với cô điều này!”
“Làm ơn đi!”
Mary đỏ mặt và nhìn xuống đứa bé đang chơi vui vẻ trên sàn. Khi cô lại nhìn về phía Caroline, đôi mắt nâu dịu dàng ánh lên vẻ ngại ngùng nhưng cũng đầy quyết tâm.
“Chị ấy theo đuổi… đàn ông. Bất cứ người nào. Không chừa một ai. Chị ấy chẳng bao giờ thỏa mãn. Kể cả James! Chị ấy đã cố quyến rũ James, vậy nên anh ấy mới rời khỏi nhà và sau đó kết hôn với tôi. Và tôi nghĩ là cả Daniel nữa. Chú ấy không có nhà khi… khi chị ấy chết, mà chú ấy không đời nào tự dưng vô cớ rời xa Matt. Cô cũng biết là tất cả bọn họ đều trung thành với Matt mà. Chắc chắn chị ấy đã cố cám dỗ hết mấy anh em họ và cả nhiều người trong thị trấn nữa, nên Matt buộc phải nhốt chị ấy lại. Bên ngoài cánh cửa phòng Matt từng có một cái chốt. Hồi đó nó là phòng của chị ấy, và Matt nhốt vợ mình lại vì sự an toàn của chị ấy cũng như tất cả những người còn lại.”
“Matt đã nhốt chị ấy ư?” Giọng Caroline không hơn một lời thì thào. Nàng đã quá đỗi kinh ngạc trước những gì mình đang nghe thấy đến nỗi phải cố gắng lắm mới thốt ra được mấy lời đó.
“Anh ấy làm vậy sau lần đầu tiên Elizabeth cố tự tử, để chị ấy không có cơ hội làm thế lần nữa. Lần đó Matt đã cứu chị ấy, và đã phải trả một cái giá rất đắt.”
“Matt ư?”
Mary gật đầu. “Hồi đó Davey còn đang ẵm ngửa. Vào một buổi tối, Elizabeth đã thoát ra khỏi phòng, không biết là bằng cách nào, và chạy tới chuồng gia súc rồi khóa trái cửa lại. Sau đó chị ấy phóng hỏa nó, với ý định tự thiêu mình cùng với những con vật bị nhốt trong đó. Cuối cùng, chính những con vật đó lại cứu chị ấy. Matt nghe tiếng chúng rống lên đòi thoát ra và mấy anh em cùng chạy tới để dập lửa. Lúc ấy anh ấy vẫn nghĩ đó là một vụ hỏa hoạn. Khi phát hiện ra cánh cửa bị chặn bên trong, họ đã phá cửa, mặc dù lửa đã lan khắp nơi. Robert kể với James rằng khi họ phá được cửa, Elizabeth đang leo lên cái thang dẫn lên gác xép. Vừa trèo chị ấy vừa nguyền rủa họ hết sức độc địa, bằng những lời lẽ gớm ghiếc đến nỗi Robert không dám nói lại với James. Matt đuổi theo chị ấy trong khi những người còn lại tìm cách cứu đàn gia súc. Anh ấy đã kéo vợ xuống và đẩy chị ấy ra khỏi cửa đúng lúc mái nhà sập.”
“Chúa ơi!”
“Nếu không có các em trai thì đêm đó Matt đã bỏ mạng rồi.”
“Thảo nào mà anh ấy sợ lửa đến thế!”
“Cô cũng biết điều đó rồi à? Đúng vậy đấy. Có một lần Matt tới nhà tôi ăn cơm. Tôi đã nhờ anh ấy nhóm lửa trong bếp, thế là anh ấy gườm gườm nhìn tôi rồi bước thẳng ra khỏi cửa. Chỉ tới lúc đó James mới kể cho tôi nghe những chuyện đã xảy ra ảnh hưởng đến anh ấy thế nào. Tôi xấu hổ hết chỗ nói, nhưng James cấm tôi nhắc đến chuyện đó với Matt, kể cả là để xin lỗi. Chẳng ai nhắc lại chuyện đó cả. Có lẽ biết được điều này, cô sẽ khỏi phạm phải sai lầm như tôi.”
“Vâng.” Caroline cảm thấy choáng váng khi nàng cố gắng tiêu hóa những gì Mary vừa kể.
“Cô không sao chứ?”
“Vâng, dĩ nhiên rồi.” Nhưng Caroline tự hỏi liệu câu trả lời của nàng có phải là thực lòng không. Nàng không tài nào tưởng tượng nổi chị gái mình có thể bị điên. Nàng nghĩ về cô gái trẻ trung hoạt bát có mái tóc nâu vàng hay mỉm cười và vỗ vỗ vào đầu nàng trong vùng ký ức lờ mờ. Đột nhiên mùi bánh táo ngay bên khuỷu tay khiến Caroline thấy nôn nao.
“Đáng lẽ tôi không nên kể với cô.” Nhìn thấy sắc mặt nàng thay đổi, Mary tỏ ra áy náy.
Caroline trấn tĩnh lại. “Không. Không, tôi cần biết sự thật mà. Bây giờ tôi đã hiểu ra khá nhiều chuyện mà trước đây tôi không hiểu. Họ - tức là Matt và các anh em anh ấy – luôn thận trọng khi nói về Elizabeth trước mặt tôi. Tôi chỉ biết là có điều gì đó không ổn.”
Bỗng Hope òa khóc vì đánh rơi con búp bê. Mary liền cúi xuống bế cô bé và nhặt món đồ chơi lên.
“Có lẽ tôi nên đi gọi Hannah và Patience để chúng tôi còn về.”
“Khoan đã!” Caroline vội nói. “Chị có thể nói cho tôi biết… chuyện gì đã xảy ra với chị ấy được không? Ý tôi là, về… về thi thể của chị ấy.” Nàng sẽ mang hoa tới thăm mộ chị, và rồi cố gắng tìm hiểu nguyên nhân khiến chị gái nàng bị mất trí. Có lẽ, nếu đến đây sớm hơn, nàng đã có thể thay đổi cuộc đời Elizabeth. Nhưng rồi một ý nghĩ tội lỗi chợt nảy ra: nếu Elizabeth còn sống, chị ấy vẫn sẽ đang sở hữu Matt.
“Cô không cần phải lo lắng đâu. Chị ấy đã được chôn cất theo nghi lễ Công giáo.” Giọng Mary dịu dàng đồng cảm. “Thật ra, Matt đã đấu tranh rất gay gắt với viên linh mục về chuyện đó. Chính vì vậy mà họ không ưa gì nhau cho tới tận bây giờ. Đức cha Miller không cho phép Elizabeth yên nghỉ ở nghĩa trang nhà thờ với lý do chị ấy là một phù thủy. Vì vậy Matt đã tới đó và tự đào huyệt cho vợ, với sự hỗ trợ của các em trai, và thách thức ai dám ngăn cản anh ấy. Dĩ nhiên, không ai dám làm thế cả. Nhà Mathieson rất giàu có, cô biết đấy. Trang trại này là trang trại lớn nhất trong vòng hàng dặm quanh đây! Dù sao đi nữa, mọi người trong gia đình đã cầu nguyện cho chị ấy, và sau đó ngôi mộ được ban phép bởi một mục sư lưu động không quan tâm tới sự phẫn nộ của viên linh mục. Dân trong vùng cũng không bàn tán nữa. Cô có thể yên tâm rằng bây giờ chị ấy đã được yên nghỉ.” Mary nhổm dậy khỏi ghế, cất con búp bê vào túi và xốc lại đứa bé trên hông. “Mong là tôi đã không khiến cô cảm thấy quá đau buồn. Nhưng tôi đồng ý với cô, cô nên được biết sự thật.”
“Vâng.” Caroline cũng đứng dậy. “Tôi thực lòng cảm ơn chị vì đã kể cho tôi nghe.”
“Nếu cô còn muốn biết điều gì nữa, hay nếu tôi có thể giúp cô giải thích những hành động đôi khi khó hiểu của cánh đàn ông nhà Mathieson, đừng ngần ngại đến gặp tôi nhé. Tôi rất vui lòng được làm bạn với cô.”
“Ồ, cảm ơn chị. Tôi cũng vậy.”
“Còn bây giờ, tôi phải đi gọi Hannah và Patience đây. Tôi sợ rằng James sẽ nổi khùng lên nếu tôi không về nhà đúng giờ để chuẩn bị bữa tối trước khi anh ấy về. Mấy anh em nhà này ai cũng háu ăn. Chắc cô cũng thừa biết rồi. Robert đã tấm tắc khen ngợi tài nấu nướng của cô với James mà.”
“Thật ư? Anh ấy dễ thương quá.” Caroline trả lời một cách máy móc.
Mary đi về phía cầu thang trong khi Caroline, vẫn còn hơi sốc, chậm rãi theo sau. Vừa leo lên nàng vừa chìm trong suy nghĩ miên man. Chỉ đến khi bước vào phòng Matt, nàng mới sực tỉnh.
Thứ kéo nàng ra khỏi trạng thái lơ đãng chính là hình ảnh của Matt, với đôi bờ vai rộng và vạm vỡ để trần trên tấm ga trải giường mà nàng đã vất vả giặt giũ, và những lọn tóc xoăn đen nhánh lòa xòa trên chiếc vỏ gối mà nàng đã phơi phóng, đang cười đùa với Hannah Forrester, người cũng đang nở nụ cười điệu đàng với anh ta. Cô ta đang ngồi trên mép giường để bón cho anh ta những thìa xúp mà nàng, Caroline, đã nấu và mang lên chỉ vài phút trước khi những vị khách tới!
Đồ ăn ở hai mang chết tiệt! Phải chi anh ta bị sặc miếng xúp quái quỷ đó cho bõ!