“Em muốn tôi đáp trả cái tát vừa rồi thế nào đây?” Matt hỏi với sự ôn tồn đáng khen ngợi trong hoàn cảnh này. Mặc dù cũng bị sốc trước hành động của mình như anh, nhưng Caroline quyết tâm không biểu lộ ra mặt. Nàng hếch cằm lên.
“Anh đáng bị như thế!”
“Đúng vậy, tôi rất đáng bị như thế.” Cả lời thú nhận này lẫn giọng điệu của anh đều khiến Caroline kinh ngạc. Matt đang chăm chú nhìn nàng với vẻ mặt nghiêm nghị. Nàng nhận ra vẻ nghiêm trang cũng hợp với anh giống như nụ cười vậy. Khuôn miệng anh khi không cười có hình dáng thật hoàn hảo. Đôi mắt anh tối hơn thường lệ, mang màu xanh nước biển thẫm và đẹp đến nghẹt thở trên nền da sẫm. Đã hai tuần rồi Matt chưa cạo râu, vì thế râu ở cằm và hàm anh đã mọc dày. Nhưng chúng không che khuất mà chỉ càng làm tôn lên những đường nét rắn rỏi trên khuôn mặt anh. Gò má cao đẹp kiểu cổ điển, cái mũi dài thẳng và đôi lông mày rậm trông thật nổi bật nhờ bộ râu mới mọc đầy nam tính. Với những lọn tóc xoăn đen buông lòa xòa trước trán, trông anh điển trai như một thiên thần có khuôn mặt ngăm đen. Nàng thấy đã đến lúc cắt lại tóc cho anh, và một cảm giác nhức nhối lạ lùng chợt nhói lên khi nàng nhớ lại lúc lùa bàn tay vào trong tóc anh. Caroline rùng mình.
Matt cứng đờ người khi thấy Caroline rùng mình, và nàng ngước mắt nhìn anh. Đôi mắt xanh thăm thẳm giao với đôi mắt màu hổ phách, cả hai đều tối sầm lại khi nhận ra một điều đáng xấu hổ: trên hông nàng, Caroline có thể cảm thấy ham muốn của anh đang dâng lên. Anh còn ý thức rõ về những gì đang xảy ra với cơ thể mình hơn nàng. Khi mắt họ gặp nhau, má anh bỗng đỏ dừ, mắt anh lại càng tối thêm. Caroline cảm thấy nghẹt thở, và nàng hé môi để hít thêm không khí.
Đôi lông mày đen rậm rạp của Matt nhíu lại. Khóe miệng anh trễ xuống.
“Quỷ tha ma bắt em đi, Caroline!” anh lẩm bẩm như thể giận dữ lắm, và rồi anh cúi đầu xuống. Caroline biết anh sắp hôn mình. Nhưng thay vì ngoảnh đầu đi hay thì thầm “Không!” hoặc làm bất cứ điều gì có thể để vùng ra, nàng chỉ nhìn anh chằm chằm như bị thôi miên khi miệng anh hạ xuống miệng nàng. Nàng sẽ chết mất nếu có chuyện gì đó cản trở nụ hôn ấy.
Bờ môi quyến rũ của anh khẽ chạm vào môi nàng. Caroline nhắm mắt, run rẩy trước sự kỳ diệu của nó. Cơ thể nàng tự động xoay về phía anh, tìm kiếm hơi ấm và sự rắn chắc của anh bằng khao khát bản năng.
Bàn tay nàng lúc này đã được tự do, chúng lần lên ôm trọn quanh cổ anh. Đầu nàng khẽ xoay nghiêng để cho anh dễ dàng tiến sâu vào miệng nàng.
Nhưng anh không đi xa hơn, đôi môi anh chỉ lướt trên môi nàng. Anh chống một cánh tay xuống nệm để nâng đỡ cơ thể. Qua những bắp thịt căng cứng của anh bên dưới bàn tay nàng, nàng nhận ra anh đã phải nỗ lực hết sức để kiềm chế bản thân. Đầu óc quay cuồng trước sự hụt hẫng, Caroline bèn mở bừng mắt. Đôi mắt anh chỉ cách nàng có chục phân, lấp lánh như nghìn viên kim cương, xanh ngắt như bầu trời, và sáng rực khi chúng nhìn chằm chằm vào mắt nàng. Môi họ chỉ khẽ chạm vào nhau. Thân hình anh rắn chắc như thép, nhưng nụ hôn của anh lại dịu dàng như một cánh bướm đậu trên môi nàng.
“Matt?” Câu hỏi khẽ khàng như hơi thở. Các bắp thịt ở bờ vai trần của anh cuộn lên bên dưới bàn tay nàng. Anh ngẩng đầu lên, thốt ra câu trả lời khàn khàn khi miệng anh chỉ cách miệng nàng chưa đầy hai phân.
“Tôi sẽ không cưỡng đoạt em, Caroline.”
Nàng phải gắng sức lắm mới thở được. Bàn tay nàng siết chặt vai anh, móng tay bấm vào lớp da thịt nhẵn bóng. Tiếng tim nàng đập loạn nhịp dội vào tai nàng
“Không,” Caroline nói.
“Không ư?” Matt càng thêm căng thẳng. Caroline nhận ra anh coi từ duy nhất mà nàng gắng gượng thốt ra ấy là một lời từ chối, trong khi nàng hoàn toàn không có ý như vậy.
“Em không cảm thấy... bị cưỡng đoạt chút nào.” Bàn tay nàng nhích dần lên gáy anh để lùa vào mớ tóc xoăn. “Anh... anh có thể hôn em, Matt.”
Nét cười thoáng hiện trên môi anh rồi lại biến mất. “Vậy thì, nếu em đã cho phép,” Matt nói, và lại đặt môi xuống môi nàng. Nụ hôn thật nhẹ nhàng, thật dịu dàng, nhưng thế là đủ để truyền sự run rẩy đến từng đầu mút thần kinh của Caroline. Nàng nhắm mắt lại, đôi môi hé mở để hớp không khí. Và rồi, miệng anh đột nhiên trở nên mãnh liệt. Lưỡi anh tách môi nàng, luồn vào bên trong miệng nàng, sục sạo chiếm hữu. Cánh tay chống trên nệm chuyển sang ôm chặt Caroline. Anh đang bao trọn cơ thể nàng, tầm vóc và sức mạnh của anh biến nàng thành một tù nhân đáng yêu, trong khi sức nóng mãnh liệt từ làn da và sự rắn chắc của các bắp thịt toát lên niềm đam mê mãnh liệt mà anh không thể phủ nhận thêm nữa.
Khi nàng nếm trải anh, khi cảm giác, mùi vị và thân nhiệt của anh hòa quyện lại khiến máu nàng lưu thông dồn dập, một ký ức bỗng dội về. Anh không phải là người đàn ông đầu tiên đẩy lưỡi vào trong miệng nàng. Simon Denker đã hôn nàng như thế, vài lần. Hắn gọi đó là khoản trả trước, đền đáp sự hào phóng mà hắn tự phong cho mình khi để hai cha con nàng ở lại trong nhà của hắn mà không đòi tiền thuê. Hắn đã đẩy Caroline vào tường, đè lên người nàng rồi thọc lưỡi vào miệng nàng, khiến nàng muốn nôn ọe, la hét và chống trả để thoát khỏi sự đụng chạm gớm ghiếc. Nhưng nàng đã chẳng thể làm được gì ngoài việc chịu đựng, bởi nếu nàng cự tuyệt hắn hoàn toàn thì hắn sẽ tống cổ cha con nàng ra ngoài đường ngay lập tức. Caroline buộc phải nhục nhã chấp nhận cho hắn hôn hít và sờ soạng, và cố gắng vận dụng hết mọi mưu mẹo để thoát được.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn không thoát được.
“Không!” Caroline hét lên khi bàn tay Matt lướt trên lồng ngực nàng, nhắm tới bầu ngực. “Không, không, không!”
Giống như một con thú nổi khùng, nàng bắt đầu chống cự, đấm đá và cào cấu anh mà chẳng cần biết mình có thể làm cho anh bị thương hay không. Anh đã không còn là Matt của nàng, không còn là người đàn ông mà nàng nghĩ có thể chữa lành vết thương trong nàng bằng sự đụng chạm của anh. Thay vào đó, nàng lại cảm thấy nổi kinh hoàng mà Simon Denker gây ra cho nàng ngày trước…
“Kìa! Caroline! Caroline, dừng lại đi!”
Matt cố gắng ngăn nàng khi nàng tấn công anh với sự phẫn nộ dữ dội. Đôi mắt nàng mở to khi nhận ra những móng tay nàng đã cào xước gò má bị sẹo của anh. Hình ảnh những vết xước rướm máu khiến Caroline tỉnh táo lại.
“Em bị làm sao vậy?” Matt gầm lên, siết chặt cánh tay nàng và ấn nàng xuống giường trở lại.
“Em xin lỗi,” nàng lí nhí nói, rồi nhắm mắt lại để khỏi nhìn thấy sự bối rối và phẫn nộ trên khuôn mặt thân thương mình vừa làm tổn hại.
“Xin lỗi ư!” Những ngón tay anh siết chặt trong một thoáng, rồi lại nới lỏng ra. “Caroline, nhìn anh đi.”
Nàng định chống cự, nhưng rồi đành miễn cưỡng mở mắt ra.
Lông mày Matt nhíu lại bên trên đôi mắt xanh biếc đẹp đến nghẹt thở. Anh đang dò xét gương mặt nàng. Trên má anh có ba vết xước rớm máu song song nhau, những vết xước mà anh không đáng phải nhận.
“Em rất xin lỗi,” Caroline lại yếu ớt nói. Đáp lại lời nàng, đôi mắt anh nhíu lại, miệng mím chặt.
“Chính anh mới là người phải xin lỗi. Đáng lẽ anh không nên để chuyện này vượt quá tầm kiểm soát.”
“Không phải vì anh...” Giọng nàng ngập ngừng, nghèn nghẹn vì cảm giác tội lỗi. Anh xin lỗi nàng sau chuyện đó ư! Điều đó khiến họng nàng đau rát.
“Không phải vì anh sao?” Giọng Matt dịu đi.“Vậy thì là vì cái gì, Caroline? Hay đúng hơn là vì ai? Vì gã đàn ông mà em đã kể với anh, kẻ muốn em trả tiền thuê nhà cho hắn bằng thân thể em ư?”