Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Phương Vũ nổi giận. Trước kia Phương Vũ cho dù chịu bao nhiêu ủy khuất đều im lặng nhẫn nại. Nhưng mà hôm nay, chỉ vì ghen tuông mà đầu óc choáng váng hôn một cái, hắn lại có thể thấy phản ứng lớn như vậy.
Nội tâm Hạ Minh Du cảm thấy sốt ruột khó chịu.
Hắn vội vàng kéo Phương Vũ lại.
“Phương Vũ, anh có lời muốn nói với em…..”
“Anh muốn nói cái gì với tôi. Tôi biết hết, Minh Du.” Phương Vũ đưa lưng về phía hắn, cũng không có quay đầu, cho nên Hạ Minh Du cũng không nhìn thấy vẻ mặt của cậu. Bên trên hành lang khách sạn yên tĩnh, bóng lưng của cậu nhìn vào cực kỳ đơn bạc.
“Tôi biết rõ tôi vẫn luôn làm cho anh chán ghét, giữa tôi và anh cái gọi là tình bạn từ đầu tới đuôi cũng chỉ là tôi một người tự mình đa tình mà thôi. Tôi thừa nhận, trước kia tôi vẫn luôn thích anh, dù anh có thích người khác, tôi vẫn luôn thật lòng chúc phúc, bởi vì tôi cho tới bây giờ vẫn biết, giữa tôi và anh không tồn tại cái gọi là có thể…. Tôi không phải là người không não, anh cố ý xa lánh hắt hủi tôi, tôi cũng biết, thế nhưng tôi không muốn mất đi người bạn là anh….. Anh phiền lòng, tôi có thể an ủi, anh cần giúp đỡ, tôi cũng tới giúp đỡ, tôi không có yêu cầu xa vời rằng lúc anh vui vẻ anh có thể chia sẻ với tôi, tôi chỉ hy vọng anh có thể tôn trọng tôi. Tôi tuy rằng thích anh, nhưng tôi không tùy tiện. Không phải anh nhất thời cao hứng tùy tùy tiện tiện kéo đến muốn đối xử thế nào cũng được. Tôi tuy rằng trì độn, nhưng…… Tôi cũng sẽ đau lòng…..”
Hạ Minh Du cảm thấy trong ngực như có cái gì đè ép khiến hắn sắp thở không nổi. Lúc trước hắn đối đãi với Phương Vũ lãnh khốc như vậy.
“Tôi cũng sẽ đau lòng…..” Cậu nói.
Nhất định là có vô số lần Phương Vũ trong lòng khổ sở nhưng ở trước mặt hắn đều miễn cưỡng cười. Hắn đã tổn thương cậu quá nhiều lần nên đã để lại thương tổn cùng ám ảnh tâm lý cho cậu. Tất cả hành động của hắn trong mắt cậu đều vô cùng lạnh lùng thờ ơ…. Cho nên cậu mới có thể phản ứng kịch liệt cùng khổ sở như vậy.
Không có được người mình thích ngược lại còn bị người đó hiểu lầm, loại tâm tình xoắn xuýt thống khổ này, Hạ Minh Du hiện tại đã sâu sắc cảm nhận được.
Hiểu lầm như vậy làm cho người ta rất thống khổ.
Cái gì kiêu ngạo, mặt mũi, toàn bộ đều đáng chết!
Hắn liều lĩnh nghĩ muốn đem tâm tình của mình nói cho Phương Vũ. Nói cho cậu biết, trong mấy ngày qua, khi mà cậu không yêu hắn, hắn đã sâu sắc cảm nhận được, hắn không thể không có cậu trong sinh mạng, hắn đã thật sự yêu cậu sâu đậm….
Bả vai Phương Vũ vẫn đang bị Hạ Minh Du nắm lấy. Cậu buộc phải đối mặt với Hạ Minh Du.
“Thật xin lỗi!”
Ba chữ kia từ trong miệng cái người luôn luôn lạnh lùng trước mặt này đi ra.
Tuyệt đối…… Không……. Thể có?
Thật xin lỗi.
“Thật xin lỗi.” Hạ Minh Du lặp lại ba chữ đơn giản này.
Thật xin lỗi……..
Lạ lẫm cỡ nào…….
Phương Vũ nhất thời hoảng hốt.
Chỉ là một câu thật xin lỗi đơn giản như vậy, nhưng trong 6 năm qua, cho dù cậu có bị bao nhiêu ủy khuất, cũng chưa từng theo miệng Hạ Minh Du đi ra ngoài.
Bất luận là tình bạn hay tình yêu, cậu đều thật tình cho đi, cho dù có bao nhiêu lời nói lạnh nhạt hoặc là thờ ơ không thèm ngó ngàng khiến cho cậu thương tâm gấp bội, cậu cũng có thể im lặng che giấu, chỉ lộ ra mỉm cười.
Thế nhưng vì sao lúc này nghe được lời này từ trong miệng cái người mà cậu yêu sâu đậm 6 năm, cũng chính là người tổn thương cậu sâu đậm 6 năm nói ra, lại xúc động đến muốn rơi lệ.
“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ!” Hạ Minh Du tiếp tục từng tiếng từng tiếng gọi tên cậu, trên gương mặt luôn luôn cao ngạo là thần sắc cậu trước giờ chưa bao giờ thấy, “Thật xin lỗi. Anh biết là anh làm em đau lòng rất nhiều lần. Anh đã làm nhiều chuyện quá đáng như vậy, anh xem nhẹ em, anh trách cứ em, anh chưa bao giờ chú ý cảm nhận của em. Thật xin lỗi……. Thật xin lỗi……. Tiểu Vũ.”
Hạ Minh Du luôn luôn kiêu ngạo vậy mà đột nhiên buông xuống tự tôn đi xin lỗi cậu. Ánh mắt hắn khẩn trương như vậy, dường như là đang nhìn vật gì đó rất trân quý……. Phương Vũ cảm thấy hết thảy mọi thứ trước mắt toàn bộ đều không chân thật.
“Anh rất hối hận, Tiểu Vũ. Anh làm nhiều chuyện quá đáng như vậy, anh cứ như vậy mà hắt hủi em, nhưng mà nhiều năm như vậy, chỉ có em mới chịu được cái tính tình xấu này của anh, chỉ có em là vĩnh viễn mỉm cười với anh, chỉ có em là thật lòng chân thành đối tốt với anh, quan tâm anh, chờ đợi anh, cho dù những người kia toàn bộ đều rời bỏ anh, em vẫn một mực ở lại bên cạnh anh……. Tiểu Vũ….. Xin em, tha thứ cho anh.”
Hình như tất cả ủy khuất cùng thương tâm ứ đọng chồng chất trong 6 năm qua thoắt một cái đều đã được phóng thích.
Coi như cậu không có khả năng đạt được tình yêu từ hắn, thế nhưng ít nhất – tất cả những chân tình cậu cho đi trong nhiều năm – không phải toàn bộ đều trở thành tro tàn vô dụng, Hạ Minh Du vẫn có thể cảm giác được, thì ra cậu ở trong lòng của hắn cũng có một chỗ cắm dùi, thì ra hắn vẫn xem cậu là bạn bè, phải không……
Vậy nhưng, vì sao mũi lại cứ cay.
Cậu cũng đã 25 tuổi, còn có thể muốn khóc như trẻ con…… thật là buồn cười…..
“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ!” Hạ Minh Du kề vào tai cậu thì thầm, “Tha thứ cho anh, tha thứ cho anh.”
Tha thứ hắn? Thật ra trong lòng cậu chưa từng chân chính oán giận hắn.
Phương Vũ biết rõ từ sau khi Hạ Minh Du chia tay với Đan Đồng, hắn vẫn luôn không hề thật sự vui vẻ, dù sao hắn thích Đan Đồng lâu như vậy….. Hơn nữa bên cạnh hắn trừ cậu ra cũng không có quá nhiều bạn bè quan hệ thân thiết, hiện tại trong lòng nhất định rất cô đơn….. Có lẽ là hắn bởi vì sợ mất đi một người bạn như cậu mới có thể làm ra hành động không hiểu ra sao như vậy, cũng là bởi vì sợ hãi nên mới lần đầu tiên nói ra câu nói kia….
Tâm địa Phương Vũ rất mềm, cậu cũng là người rất quý trọng tình cảm.
“Minh Du, tôi chưa từng hận anh…….”
“Thật sao!?” Hạ Minh Du giống như đứa trẻ được cho kẹo, đột nhiên lộ ra ánh mắt kinh hỉ. “Tiểu Vũ, em thật sự không để ý những việc…… quá đáng trước kia của anh sao?”
“Đúng vậy, tôi không để ý…….”
“Tiểu Vũ! Tiểu Vũ!” Vừa mới rồi còn lộ ra biểu tình đau thương, Hạ Minh Du lúc này đột nhiên nghiêng người tới, hai tay gắt gao ôm lấy Phương Vũ. “Tiểu Vũ, Tiểu Vũ! Anh thật sự rất sợ, rất sợ, có một ngày em sẽ rời khỏi anh.”
Hắn thật sự quan tâm cậu sao? Cậu có thể khiến hắn quan tâm như vậy sao? Phương Vũ hoảng hốt.
Cậu đột nhiên cảm thấy, Hạ Minh Du bình thường lạnh lùng thật ra bản tính lại rất trẻ con.
Có lẽ ngày mai, hắn sẽ lại khôi phục lạnh lùng như trước…..
Nhưng cậu vẫn nhẹ nhàng dùng ngữ điệu an ủi nói: “Tôi sẽ không như vậy, Minh Du.”
“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ…. Thật tốt quá, thật tốt quá…..”
Hạ Minh Du cứ lẩm bẩm tên cậu.
Hiểu lầm cuối cùng cũng được giải thích rõ ràng. Có lẽ sau này, hai người có thể chính thức ở chung giống như bạn tốt. Thế này mới là kết quả tốt nhất.
“Ừm…. Minh Du….. Cái đó……Chúng ta không nên đứng ở hành lang. Vào trong phòng rồi nói sau.” Cảm giác được hai đại nam nhân đứng trên hành lang làm mấy hành động thế này thật kỳ quái, Phương Vũ đề nghị.
Hạ Minh Du gật đầu nghe theo. Buông lỏng Phương Vũ ra.
Phương Vũ thở phào nhẹ nhõm một cái, lấy thẻ phòng, xoay người mở cánh cửa phòng đang đóng ra.
“Minh Du…” Cậu vừa bước vào phòng, quay đầu lại muốn cùng Hạ Minh Du nói. Cửa lại “phanh” một tiếng, bị Hạ Minh Du phía sau mạnh mẽ đóng lại.
Ngay sau đó, cơ thể Phương Vũ bị ép chặt vào cánh cửa.
Một giây sau, cơ thể nóng bỏng của Hạ Minh Du không chút do dự đè lên.
“Tiểu Vũ! Tiểu Vũ….” Trong căn phòng khách sạn mờ ảo, hắn thầm thì tên cậu bằng một thanh âm khàn khàn lạ lẫm.
– Hết chương 18 –