Phương Vũ từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép lê để ở trước mặt Hạ Minh Du, sau đó đi vào phòng bếp, rót một cốc nước ấm: “Xin lỗi, chỗ tôi chỉ có nước sôi.”
Hạ Minh Du gật gật đầu, tiếp tục đánh giá nhà của Phương Vũ. Cửa phòng ngủ không đóng, hắn đi thẳng vào. Tường màu lam nhạt sạch sẽ khiến người ta cảm thấy thoải mái, trong phòng có một tủ quần áo màu trắng, một cái bàn làm việc, giường đôi không lớn lắm và một cái tủ đầu giường nho nhỏ, bên trên còn để một khung ảnh.
Phương Vũ đột nhiên bước nhanh tới, lập tức đưa tay úp khung hình xuống.
Hạ Minh Du nhíu mày. Nhìn ra nghi ngờ của hắn, Phương Vũ quay đầu nhìn nhìn Hạ Minh Du, giải thích: “Là ảnh chụp trước kia của tôi, không được đẹp lắm.”
Hừ, ảnh chụp trước kia, mặc dù hắn không thấy rõ, thế nhưng vẫn mơ hồ thấy có hai người, vội vã che dấu không cho mình nhìn như vậy, nói không chừng là ảnh chụp chung với Stephen. Cũng đã ngọt ngào hạnh phúc để ở đầu giường còn sợ bị hắn nhìn thấy sao? Tôi đây chẳng muốn xem đâu. Hạ Minh Du nghĩ.
“Tôi cũng chẳng muốn xem. Dù sao bộ dạng cậu hiện tại nhìn kiểu nào cũng không thấy đẹp.” Hạ Minh Du mặt không cảm xúc, không nghĩ ngợi mà nói với Phương Vũ một câu.
Phương Vũ, người luôn luôn dịu dàng nhẫn nhịn giờ phút này trên mặt cũng đã có chút giận không giấu được, tuy nhiên cậu cái gì cũng không nói, mặt đỏ rồi lại trắng. Sau đó vẫn là cụp mắt, nở nụ cười nhàn nhạt: “Ừ, tôi biết rất rõ.”
Hạ Minh Du lần đầu tiên nói như vậy với Phương Vũ là vào ba năm trước đây, một lần hắn vô tình nhìn thấy trong ví tiền Phương Vũ có một tấm ảnh cũ. Một người phụ nữ vẻ mặt hạnh phúc ôm trong ngực một đứa bé mới được khoảng một tuổi. Bức ảnh đen trắng thiếu thốn màu sắc lại vẫn có thể nhìn ra người phụ nữ rực rỡ cùng đứa bé đáng yêu trong tấm ảnh kia tràn đầy hạnh phúc.
“Đây là mẹ tôi.” Phương Vũ cười cười giải thích. Ánh nắng chiều tô một lớp màu vàng nhàn nhạt lên gương mặt ôn nhu của cậu.
“Ồ. Bà ấy rất đẹp!” Hạ Minh Du không hề tiếc rẻ khen ngợi, không do dự đáp lại.
“Đúng vậy, mẹ tôi lúc còn trẻ là một đại mỹ nhân đấy.” Phương Vũ vui vẻ đáp lại.
Hạ Minh Du lại liếc qua đứa bé trên tấm hình, hai mắt thật to, trong veo như nước, ngây thơ lộ ra biểu tình đáng yêu.
“Người ta nói khi còn bé đáng yêu, lớn lên nhất định xấu xí quả nhiên là sự thật.” Đối với Phương Vũ, hắn lại không hề tiếc rẻ chua ngoa. “Cậu bây giờ cùng mẹ cậu thật đúng là một chút cũng không giống.”
Lúc đó, mặt Phương Vũ hết đỏ lại trắng, hết trắng rồi đỏ, cuối cùng cũng chỉ là nhẹ nhàng rũ xuống mi mắt cười cười: “Ừ. Tôi biết rất rõ.”
Hạ Minh Du cũng không có phát giác thần sắc cậu khác thường.
Mãi đến một lúc lâu sau, Hạ Minh Du mới phát hiện Phương Vũ không nói lời não nữa, nhìn về phía cậu.
Mắt Phương Vũ chẳng biết tại sao hồng hồng, cuối cùng mở miệng nhẹ nhàng nói: “Thật ra, đứa bé trong tấm ảnh này không phải tôi. Đó là con của bà ấy cùng chồng sau của bà. Đây là tấm hình duy nhất bà ấy gửi cho tôi.” Cậu dừng một chút, sau đó mỉm cười đôi mắt buông thõng, “Tôi nghĩ bọn họ hiện tại nhất định rất hạnh phúc.”
Hạ Minh Du nhìn vẻ mặt lúc này của Phương Vũ, đột nhiên nhớ lại lúc đó, trên mặt Phương Vũ mang nụ cười đau thương. Thế nhưng khi đó hắn không có chăm chú nghe, cứng ngắc chuyển chủ đề, cũng không có để ý nhiều.
Bây giờ nghĩ lại, lúc trước hắn cũng ở chỗ chị họ nghe qua không ít chuyện về gia cảnh Phương Vũ. Hôm nay nghĩ kỹ, hắn rốt cuộc mới chân chính ý thức được, Phương Vũ trước mặt thì ra lại có hoàn cảnh đáng thương như vậy. Ông bà Phương Vũ lớn tuổi, hai năm trước đều đã lần lượt qua đời. Cha mẹ từ nhỏ đã bỏ rơi cậu, bây giờ đang ở nơi nào đó rất xa. Trong cái thành phố lớn này, hôm nay chỉ còn lại một mình cậu cô đơn lẻ bóng, một mình phấn đấu trong im lặng, sống cuộc đời bình thản mà Hạ Minh Du xem là tẻ nhạt. Không có cô gái nào thích, cũng không được người đàn ông nào yêu thương.
Trải qua cuộc sống nhiều biến đổi to lớn như thế, cậu có thể vẫn giống như năm đó lúc hắn mới vừa gặp cậu, ôn nhu, lương thiện, đơn thuần, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Hạ Minh Du nhìn đôi mắt buông thõng của Phương Vũ, trong đầu lần đầu tiên cảm thấy mình đối với cậu quả thật có chút quá đáng.
Nhưng mà… ánh mắt của hắn lại vô thức mà nhìn đến cái giường chỉnh tề kia của Phương Vũ, đột nhiên nghĩ đến tối hôm qua Stephen là ở trên đó ngủ qua đêm, hai người ngủ muộn như vậy nhất định là làm những sự tình kia, tâm tình áy náy lập tức tan thành mây khói. Ai nói cậu đáng thương, không phải còn có Stephen ở chỗ này cùng cậu trải qua đêm xuân sao?
“Đây là cái gì?” Khẩu khí của hắn lại trở về bình thường, chỉ vào đống quần áo xếp gọn gàng trên giường Phương Vũ. Cái bộ màu lam nhạt kia, vậy mà lại in hình Winnie the Pooh!!!
“Đây là, đồ ngủ của tôi…..” Phương Vũ bất ngờ lộ vẻ bối rối. Cuống quít chạy qua muốn đem áo ngủ cất đi. Lại bị Hạ Minh Du nhanh chân trước một bước vọt tới cầm lên.
Giặt vô cùng sạch sẽ, còn mang theo mùi thơm nhàn nhạt. Trên áo, một con gấu Pooh đang nở nụ cười, vẻ mặt vô cùng ngây thơ.
“Thật là buồn cười, cậu một đại nam nhân mặc cái bộ đồ ngủ này không thấy rất trẻ con sao?” Hạ Minh Du cười nhạo nói.
“Tôi chỉ là cảm thấy rất đáng yêu, cho nên mới mua về mặc…..” Phương Vũ vành tai đều đỏ giải thích. Cậu muốn lấy lại bộ đồ từ trong tay Hạ Minh Du, thế nhưng Hạ Minh Du lại bất ngờ nổi lên ý xấu, ỷ vào chiều cao phát triển hơn so với Phương Vũ, giơ bộ đồ lên cao không chịu trả cho cậu, Phương Vũ buộc phải nhích sát vào hắn. Hạ Minh Du ngửi thấy mùi dầu gội sạch sẽ thanh mát từ tóc cậu, bỗng dưng vô cớ nảy sinh tâm phiền ý loạn. Liền đem đồ ngủ ném lên trên giường.
“Cậu còn không đi thay quần áo, trên người cậu bẩn muốn chết.”
“Ừ.” Phương Vũ vội vàng cầm lấy đồ ngủ ôm ở trong ngực: “Tôi đến phòng tắm…”
“Cậu thay ở đây luôn đi, như thế nào, cậu vẫn còn sợ tôi nhìn lén cậu?” Hạ Minh Du liếc mắt nhìn cậu, sau đó đem đầu xoay qua một bên.
Phương Vũ đỏ mặt bước vài bước, đưa lưng về phía hắn bắt đầu cởi nút áo sơ mi.
Hạ Minh Du quả thật không có kiểm soát được tầm mắt của mình. Hắn vốn chỉ muốn nhìn xem eo Phương Vũ có phải thật sự nhỏ như vậy hay không. Lại không cẩn thận nhìn hết toàn thân, áo sơ mi cùng quần dài đều bị cởi ra, lộ ra tấm lưng trơn bóng trắng nõn. Hắn lần đầu tiên phát hiện Phương Vũ tuy gầy nhưng lại có dáng người tốt như vậy. Đường cong thắt lưng thậm chí còn rất mê người, vừa mảnh khảnh lại vừa sâu hút, làn da dưới ánh đèn trắng sáng mềm mại. Hai chân thon dài thẳng tắp, bình thường giấu trong ống quần rộng thùng thình nên nhìn không thấy, mông thì cong vểnh, tuy thịt không nhiều lắm, nhưng nhìn qua có vẻ rất đàn hồi…
Không biết sờ lên sẽ có cảm giác gì…..
Thật sự là tiện nghi cho tiểu tử thối Stephen kia.
Nếu như lúc đó mình chấp nhận Phương Vũ, có phải hay không hiện tại cái eo này mình có thể thoải mái tùy tiện sờ mó…… Cậu có phải sẽ lộ ra biểu cảm mê người mặc cho mình tùy ý làm bất cứ điều gì thỏa mãn dục vọng…
Ý thức được suy nghĩ cùng hành vi của mình có hơi bỉ ổi, Hạ Minh Du vội vàng quay đầu lại.
Phương Vũ cũng đã nhanh chóng thay xong đồ ngủ, xoay người lại nói với Hạ Minh Du: “Tôi thay xong rồi.”
Mặt cậu đỏ ửng, toàn bộ cơ thể bọc gọn trong cái hình vẽ hoạt hình kia.
Đồ ngủ rất rộng, thắt lưng mảnh khảnh trượt lên trượt xuống, nút áo cuối cùng còn quên chưa cài, chỗ cái eo lộ ra một mảng da thịt trắng mịn.
Hạ Minh Du đột nhiên cảm thấy khuôn mặt xấu hổ của Phương Vũ cùng cái mặt của con gấu Pooh kia y đúc nhau, rất….. rất đáng yêu.
Hạ Minh Du lại đột nhiên cảm thấy, hai má mình nóng bừng bừng.
Chết tiệt! Làm sao một cái áo ngủ Winnie the Pooh rõ ràng rất ngây thơ, cậu mặc vào lại thành ra như thế??!!
“Tôi phải đi về.” Bầu không khí lúc này quá mức quái dị, Hạ Minh Du bất ngờ tức giận lên tiếng.
“Hả?” Phương Vũ bị câu nói bất ngờ của hắn làm cho bối rối. Lập tức phản ứng, mỉm cười gật gật đầu.
“Được, Minh Du. Anh nên về nhà nghỉ ngơi sớm.”
Rõ ràng là tự mình bảo đi về, nhưng nghe Phương Vũ nói như vậy, Hạ Minh Du lại mất hứng. Một chút cũng không thèm giữ hắn lại. Trước kia cậu không phải như vậy, mỗi lần cùng hắn uống cà phê hoặc ăn cơm, thời điểm hắn rời đi ánh mắt cậu luôn toát ra một tia lưu luyến. Hôm nay vừa có bạn trai, nhanh như vậy đã quên mất hắn, đích thân đưa cậu về nhà vậy mà giữ hắn ngồi lại lâu một lúc cậu cũng không giữ. Tâm tình đã xấu càng thêm tồi tệ.
“Tôi về đây. Cậu đi ngủ sớm đi!”
Hạ Minh Du nói xong. Quay đầu bước nhanh ra cửa. Hắn vừa rời khỏi, cánh cưa sau lưng “Ba” một tiếng nặng nề đóng lại.
– Hết chương 4 –