“Buzz………” Cái điện thoại di động lúc nãy hắn lấy ra đặt ở bên gối đột nhiên rung lên.
Chết tiệt, ai lại gọi điện tới.
Hắn trong lòng âm thầm chửi một câu. Quơ tay lấy điện thoại nhìn. “Hạ Tình Vũ”, hắn đè nút từ chối cuộc gọi, kết quả Hạ Tình Vũ lại tiếp tục gọi đến.
Hắn đành phải xuống giường, mang dép lê đi vào phòng tắm đè nút trả lời.
“Này, làm gì vậy…. Em một đêm không ngủ chị gọi điện tới làm cái gì?”
“Em đang ngủ? Em đang ngủ ở đâu đâu? Cô vừa mới mang cơm đến cho em, lại phát hiện trong nhà không có ai. Cô lo lắng không biết em đã đi đâu nên bảo chị hỏi em.”
Hóa ra là vì vậy mà gọi tới.
“A, chuyện này… em đang ở nhà Phương Vũ.”
“Cái gì? Em đang ở nhà Tiểu Vũ?”
“Đúng thế. Làm sao vậy?”
“………….Không được.” Hạ Tình Vũ im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: “Cả hai đứa đều không còn độc thân nữa rồi, phải chú ý chút.”
“Làm ơn đi, em quá mệt không muốn đi nên mới ở lại ngủ một lát. Em như thế nào mà không chú ý?” Hạ Minh Du không biết vì sao nói xong lời này lại hơi hơi chột dạ.
“Em cho rằng chị không biết? Hừ! Buổi sáng tư thế ngủ trên ghế sô pha bệnh viện của hai đứa mờ ám như vậy. Nhất định là em thừa dịp lúc Tiểu Vũ ngủ rồi lén lút đi qua ôm người ta, chị vừa thấy liền hiểu ngay.”
“…………..”
“Này, Hạ Minh Du, em nói một chút đi, em đã có Đan Đồng, còn trêu chọc Tiểu Vũ làm gì vậy?”
“……………”
“Tiểu Vũ cũng đã đủ đáng thương rồi.”
“…………..”
“Em nếu như đã theo đuổi được Đan Đồng thì phải đối tốt với Đan Đồng, làm sao còn cứ mập mờ với Tiểu Vũ như vậy.”
“…………..”
“Em biết em như thế này gọi là gì không, em chính là không nhìn nổi Tiểu Vũ ở cùng một chỗ với người khác, em chính là không cam lòng, vốn đang là món đồ của em, lại biến thành của người khác nên em không vui, em chính là đang có cái tâm lý này, làm ơn đi, em không có thích cậu ấy thì cũng đừng có đi trêu chọc cậu ấy.”
“Làm sao chị biết em không thích cậu ấy?” Hạ Minh Du không thèm suy nghĩ tức giận nói.
Lời này vừa nói ra, cả hai người đều sửng sốt.
“…………..”
“…………..”
Hạ Minh Du cũng vừa mới ý thức được mình vừa nói cái gì.
Hắn thích Phương Vũ.
Thích! Phương Vũ.
Đúng vậy, nếu như là kiểu tâm tình yêu thích này, như vậy tất cả mọi khó chịu, bực bội, ghen tị, bất an, không cam lòng đều có thể được giải thích rồi.
Thế nhưng mà, vì sao lại thành ra thế này. Hắn rõ ràng là thích Đan Đồng, tại sao lại còn thích cả Phương Vũ. Hơn nữa, còn là hắn trước giờ vẫn luôn không thèm để ý tới Phương Vũ mà.
Vậy thì, hắn vì sao lại thích cậu đây? Nghĩ không ra.
Là bởi vì gần đây phát hiện ra cậu rất đáng yêu nên mới thích. Hay thật ra, từ rất rất lâu trước đó, tình cảm này đã tồn tại.
Tự mình nghĩ không ra, cũng không muốn suy nghĩ tiếp.
“Em là đang nói lời thật lòng sao?” Hạ Tình Vũ nhẹ nhàng hỏi.
“…………..”
“Chẳng lẽ em không thích Đan Đồng sao?”
“…………..”
“Nếu lúc trước em đã lựa chọn, hiện tại em không thể hối hận. Phương Vũ đã có hạnh phúc của cậu ấy. Điều em cần làm bây giờ là giữ khoảng cách với Phương Vũ, đối đãi thật tốt với Đan Đồng. Dù sao đó cũng là người em đã bỏ ra thời gian ba năm mới đoạt được tới tay.” Hạ Minh Du lần đầu tiên nghe được Hạ Tình Vũ dùng ngữ điệu nghiêm túc như vậy để nói chuyện. “Giữ khoảng cách đi, Minh Du.”
****
Lúc Phương Vũ thức dậy đã là mười hai giờ trưa. Cậu hôm nay trực đêm nên ban ngày không cần đi làm. Trong nhà vắng vẻ, Hạ Minh Du đã không còn ở đây. Trên bàn có để một tờ giấy: “Tôi còn có việc nên đi trước”. Bộ đồ ngủ hắn mặc xếp ngay ngắn đặt gọn ở góc giường. Bên trên vẫn còn lưu lại một chút nhiệt độ.
Giữ khoảng cách đi. Hạ Tình Vũ nói đúng, hắn có lẽ phải cũng Phương Vũ giữ một khoảng cách. Hơn nữa, hắn đối với Phương Vũ có thể chỉ là hảo cảm nhất thời. Khoảng cách khoảng cách. Giữ khoảng cách nhất định sẽ làm phai nhạt cảm giác không nên có này.
Hắn chân chính là nên thích Đan Đồng. Hắn đối với Phương Vũ chỉ là dục vọng chiếm hữu cùng cảm giác mới lạ mà thôi.
Cho nên, những ngày sau đó hắn không còn liên lạc với Phương Vũ nữa. Thậm chí ngày Tâm Tâm xuất viện hắn cũng chỉ đứng bên ngoài cửa bệnh viện chờ chứ cũng không có đi vào.
Nửa tháng trôi qua, Hạ Tình Vũ cùng Tâm Tâm cũng trở về nhà.
Hạ Minh Du đã chuẩn bị xong hết thảy mọi thứ, nếu như Phương Vũ gọi điện thoại tới hắn sẽ không nhận, nếu như gửi tin nhắn tới hắn sẽ không trả lời. Thế nhưng kết quả là, Phương Vũ không có gọi điện cho hắn, cũng không có gửi tin nhắn đến. Thời gian đầu vẫn còn khá tốt, Hạ Minh Du không biết vì sao, lâu dần hắn lại bắt đầu đứng ngồi không yên. Thế cho nên, chỉ cần chuông điện thoại vang lên, phản ứng đầu tiên của hắn chính là có phải Phương Vũ hay không. Nhưng mà kết quả đều khiến hắn rất thất vọng.
Giữ khoảng cách, tại sao lại dày vò như vậy? Không thấy mặt ngược lại càng làm cho người ta thêm lo lắng.
Thêm vào người trong nhà, đặc biệt là mẹ và thím, cứ ở trước mặt hắn khen ngợi Phương Vũ. Nói nào là đáng yêu, tốt bụng lại tỉ mỉ. Hiếm khi nào thằng nhóc nghịch ngợm Tâm Tâm lại chịu nghe lời một mình cậu như vậy. Hạ Minh Du chỉ có thể làm bộ nghe không thấy, cũng không đáp lời.
Có một hôm, mẹ Hạ cùng thím kinh ngạc chạy tới nói lúc hai người đi ra ngoài mua sắm nhìn thấy Phương Vũ.
“Cậu ấy và một chàng trai rất cao đứng cùng nhau trong thang máy, bộ dáng nhìn qua rất thân mật. Chàng trai kia còn hôn mặt cậu ấy một cái. Ôi! Mẹ lúc ấy còn không kịp phản ứng, về sau mẹ mới ý thức được đó có thể là bạn trai của Tiểu Vũ. Cậu ấy từng nói với bọn mẹ, cậu ấy cũng thích con trai. Sau đó Tiểu Vũ nhìn thấy bọn mẹ liền giới thiệu một chút. Chàng trai kia tên là gì nhỉ, hình như là Stephen. Nhìn rất giống con lai.”
Hạ Minh Du uống cốc nước im lặng không trả lời. Sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Nghĩ đến hắn mấy ngày qua một mình ở chỗ này nội tâm chịu đủ dày vò, Phương Vũ lại cùng Stephen nhu tình mật ý, hắn vốn đã dùng lý trí ngăn chặn dục vọng chiếm hữu mãnh liệt cũng tâm tư đố kị, đùng một phát lại xuất hiện gây chuyện.
Kiềm chế, kiềm chế.
Hắn vốn là muốn giữ khoảng cách, kết quả là kế hoạch không bao lâu liền rơi vào hư vô.
Hạ Minh Du được một vị nổi tiếng trong giới kinh doanh mời tham gia vũ hội hóa trang, bởi vì quan hệ mọi người rất thân thiết, cho nên rất nhiều người cũng biết tính hướng của Hạ Minh Du, bọn họ muốn Hạ Minh Du mang bạn trai đến. Xui xẻo thay, Đan Đồng hôm đó vừa vặn lại bận việc không thể tham gia.
Thật ra Hạ Minh Du cũng có thể đi một mình, nhưng hắn càng nghĩ càng cảm thấy không ổn. Cuối cùng vẫn là bấm số điện thoại Phương Vũ.
“Xin chào.”
“Phương Vũ, là tôi.”
Cách lâu như vậy, lại nghe được giọng nói dịu dàng kia, không biết vì sao tâm tình đặc biệt phức tạp.
“Tôi biết mà, có chuyện gì không?”
“Thứ bảy có rảnh không?”
“Có rảnh…”
“Tôi vừa mới được mời tham gia một vũ hội hóa trang, lại thiếu bạn đi chung, cậu cùng đến tham dự một lát có được không?”
“Đan Đồng không đi sao?”
“Làm ơn đi, nếu như Đan Đồng đi được, tôi sao phải điện thoại gọi cậu?”
“Ừm……. Nhưng mà tôi chưa có tham gia cái vũ hội như thế bao giờ…. tôi không biết nên hóa trang như thế nào…..”
“Tùy tiện hóa trang thành cái gì là được rồi, cậu nếu thật sự không biết hóa trang như thế nào thì cứ tìm đồng phục học sinh cấp 3 mặc vào cũng được.” Hạ Minh Du không cần suy nghĩ cho ra lời đề nghị.
“Ừ, được. Tôi biết rồi.”
Hạ Minh Du như thế nào cũng không nghĩ tới, kế hoạch “Giữ khoảng cách” hắn cố gắng trong nửa tháng qua chỉ vì một lời đề nghị nho nhỏ này mà bị hủy hoại trong chốc lát.
****
Cách thời gian vũ hội hóa trang bắt đầu chỉ còn nửa tiếng. Phương Vũ rốt cục cũng thay xong quần áo hóa trang từ trong phòng nghỉ đi ra.
“Cái này…. tôi thay xong rồi.”
Hạ Minh Du đứng ở ngoài cửa đợi đến sắp sửa không kiên nhẫn nổi nữa. Nghe được giọng Phương Vũ hắn liền quay đầu.
Phương Vũ đứng ở trước mặt hắn, trên người mặc một bộ đồng phục thủy thủ xanh trắng đan xen, hình như là đồng phục trường cấp 3 nào đó của Z thành. Khí chất sạch sẽ của Phương Vũ rất phù hợp với kiểu hóa trang học sinh này, nổi bật lên làn da trắng sứ. Thế nhưng mà, cái cổ thon dài lộ ra bên ngoài cổ áo lại đặc biệt mê người. Còn có vòng eo nhỏ nhắn cùng đôi chân thon dài…. Cậu nhìn Hạ Minh Du, ánh mắt rõ ràng rất trong trẻo nhưng khóe mắt lại có một nét quyến rũ mà chính cậu cũng không biết. Còn có cái áo kia, nút áo giống như là chỉ cần đưa tay xé một cái là có thể tháo bung hết ra, lộ ra lồng ngực trơn bóng bên trong….
Nếu như đôi chân trắng nõn kia nhẹ nhàng run rẩy mở ra thì sẽ là bộ dáng gì….
Chết tiệt! Vì sao cái loại quần áo thuần khiết này…. Trong đầu Hạ Minh Du lại đột nhiên nghĩ tới mấy cái ý tưởng dâm tà, suýt nữa là chảy máu mũi…
“Cái đó… Tôi không biết phải hóa trang thành gì mới tốt cho nên làm theo đề nghị của anh…..” Phương Vũ thẹn thùng cúi đầu nói. Trên mặt còn nhiễm một màu đỏ ửng, thoạt nhìn vô cùng câu nhân.
Đầu tiên là áo ngủ, sau đó đến áo bác sĩ, bây giờ lại là đồng phục học sinh…
Cái sự cám dỗ vô tình này chính là loại hấp dẫn khiến hắn khó ngăn cản nhất.
Hắn cảm thấy trong đầu trống rỗng, miệng đắng lưỡi khô. Sau đó……
Sau đó……….
Hắn bỗng cảm thấy cơ thể bức bối. Tiếp theo, bộ vị đáng xấu hổ nào đó trên người kêu gào đứng lên.
“Minh Du, anh làm sao vậy?” Phương Vũ phát giác ra thần sắc Hạ Minh Du không đúng, lại hoàn toàn không biết lý do là bởi vì chính mình, vội đi tới đặt tay lên vai hắn ân cần hỏi thăm.
“Không có. Tôi không sao hết.” Ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người Phương Vũ, hắn cảm thấy càng thêm hoảng loạn, vì vậy vội vàng xoay người né tránh Phương Vũ đang tới gần, cố gắng bảo trì ngữ điệu tỉnh táo: “Nhanh đi thôi, tiệc tối sẽ lập tức bắt đầu.”
Xong rồi, xong rồi!
Trong đầu hắn chỉ còn lại duy nhất một ý niệm này.
– Hết chương 9 –