Hứa Dịch nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
Muốn hỏi hắn có phải đã thật sự bỏ cuộc không theo đuổi cậu ta nữa không, nhưng cảm thấy hỏi như vậy quá đau lòng.
Thẩm Tuyển Ý rất tốt.
Mặc dù việc hắn thích mình tạo thành một ít rắc rối nhưng không gây áp lực.
Bởi vì từ khi bắt đầu hắn không yêu cầu cậu ta phải đáp lại.
Chưa bao giờ bỏ qua lễ phép cơ bản, càng không táy máy tay chân, tặng đồ cũng là những thứ cậu ta muốn, tình cờ gọi ra ngoài ăn cơm cũng không dây dưa.
Đó là lý do vì sao cậu ta không thể nói nặng lời với hắn.
Nếu không phải cậu ta thích Phó Thanh Sơ từ lâu, biết đâu sẽ thích Thẩm Tuyển Ý.
Dù sao hắn tốt như vậy.
"Ngày mai cậu có bận gì không?" Hứa Dịch hỏi.
Thẩm Tuyển Ý nghiêng đầu: "Hả? Không bận gì, anh có việc nhờ tôi làm?"
Hứa Dịch sờ mũi, "Ngày mai là sinh nhật tôi.
Cậu rảnh thì đến tham dự nha? Không có người ngoài, bạn học trong phòng thí nghiệm thôi, cậu cũng quen."
Thẩm Tuyển Ý quay đầu, nhìn người đàn ông còn đang nói chuyện với Thẩm Khai Tễ, mãi lâu sau mới thu tầm mắt về nhìn Hứa Dịch, nở nụ cười: "Giáo sư Phó của anh có đi?"
Hứa Dịch ngu người, không tự chủ được nhìn theo ánh mắt hắn: "Chưa biết, tôi không dám mời anh ấy, không biết giáo sư Phó có đi không.
Cậu muốn đi..."
Thẩm Tuyển Ý xua tay, nói: "Anh ta đi thì tôi không đi, anh đỡ phải kẹp ở giữa khó xử."
Nói xong, hắn nhấc chân đi về phía cầu thang.
Hứa Dịch nhìn bóng lưng hắn, há miệng, cảm thấy có cái gì bỗng nhiên biến mất, vắng vẻ.
Trần Thanh Uyển ăn sáng xong, ném rác vào thùng, rửa tay sạch sẽ đi mở cửa, thấy Hứa Dịch đứng đơ tại chỗ, gọi: "Người ta đã đi rồi còn nhìn.
Lúc theo đuổi cậu tìm mọi cách ném đi, bây giờ người ta nói không theo, cậu lại không muốn.
Hứa công tử sao cậu khó phục vụ thế."
Hứa Dịch lấy lại tinh thần, cụp mắt xuống hơi xấu hổ, "Cậu nói linh tinh gì vậy."
Thẩm Tuyển Ý xách quà đi xuống, cuối cùng nghiêng đầu nhìn phương hướng phòng thí nghiệm.
Nhưng bởi vì đứng dưới hành lang, chỉ có thể nhìn thấy mái hiên nóc nhà.
Triệu Lộ hỏi hắn thích Hứa Dịch cái gì.
Thích thứ mà hắn không thể nào có được.
Như người lữ hành trong bóng tối, nhìn người khác nâng mặt trời trong tay.
Người kia vô tình nhìn thấy hắn, không keo kiệt chia sẻ, ôn nhu mời hắn cùng chạm vào mặt trời.
Hắn hâm mộ, nên thích.
***
"Thanh Sơ, không ngờ cậu lại làm giảng viên, tôi tưởng..."
Thẩm Khai ngừng nói, cảm thấy hơi mất lịch sự, đổi lại: "Rất tốt."
Phó Thanh Sơ không để ý nhiều, khẽ cười nói: "Sao vậy, còn tưởng tôi chết ở xó nào?"
Thẩm Khai hơi xấu hổ, vô thức đưa tay lên sờ gáy.
Anh phân hoá sớm, lúc mới bắt đầu không quen, bạn bè chơi cùng khi đó chưa có ai phân hoá, chỉ có mình anh, luôn muốn giấu đi.
Những năm gần đây anh đã trầm ổn hơn.
Lúc này đột nhiên gặp thấy người quen cũ, nhìn hắn theo bản năng làm ra mấy thói quen nhỏ khi trước.
Anh cũng bất ngờ.
"Khi đó mọi người phóng túng, thiếu thiên không ngày nào không làm trò ngu ngốc.
Bây giờ nghĩ lại, đã qua lâu như vậy." Thẩm Khai Tễ cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh, hơn mười năm rồi.
Phó Thanh Sơ không nói gì.
Thẩm Khai Tễ nhìn anh, rất khó liên tưởng thiếu niên kiêu căng khó thuần cả người là gai nhọn làm càn bất lương năm đó đến giáo sư trầm ổn bây giờ.
Bọn họ không phải cùng một người.
"Cậu...!những năm qua có khỏe không?"
Phó Thanh Sơ hạ mắt, khẽ cười: "Hoàn hảo.
Xem dáng vẻ hiện tại của cậu, chắc là cuộc sống rất tốt, công thành danh toại, mọi việc không hối tiếc."
Thẩm Khai thôi cười, nói: "Cậu trêu chọc tôi làm gì.
Lời tôi từng nói năm đó cậu coi như lời kẻ say lảm nhảm vô nghĩa đi.
Nói ra như đang cười nhạo người ta vậy, sao cứ phải vả mặt tôi chứ."
Phó Thanh Sơ với hắn bạn cũ gặp lại, nhìn nhau nở nụ cười.
Thẩm Tuyển Ý vốn định đi, mà bị nụ cười trên mặt Phó Thanh Sơ thu hút sự chú ý, mạnh mẽ ép chân của mình đổi hướng, đi về phía bọn họ.
"Mười giờ rưỡi rồi, giảng viên cũng lưu hành trốn tiết sao?"
Phó Thanh Sơ quay đầu, nhìn thấy châm biếm chưa tan trên mặt Thẩm Tuyển Ý, như đi bắt gian.
Anh quay ra phía sau nên không nhìn thấy biểu tình Thẩm Khai Tễ biến hóa trong nháy mắt nhìn thấy Thẩm Tuyển Ý.
Không tự nhiên ho nhẹ che giấu, "Thanh Sơ, tôi còn có việc, đi trước.
Ngày khác mời cậu uống rượu."
Phó Thanh Sơ khẽ gật đầu: "Được."
Bước chân Thẩm Tuyển Ý không ngừng lại.
Lúc đi qua anh thì "Ha" một tiếng, "Tình nhân cũ?"
"Liên quan gì đến cậu."
"Đương nhiên không liên quan đến tôi.
Có điều, người này là bạn trai cũ của Quân Nhiên, chiều hôm qua mới vừa chia tay.
Thầy muốn nối lại tình xưa thì nghĩ lại đi, không phải thứ tốt đẹp đâu."
Thẩm Tuyển Ý dừng bước, cười nhạo, "Giáo sư Phó, mắt nhìn đàn ông thật kém."
Phó Thanh Sơ đứng sau hắn, nghe vậy thoáng nhíu mày.
Tại sao mỗi lần Thẩm Tuyển Ý nhìn thấy đàn ông đều cho rằng là tình nhân cũ của anh?
Từ lần anh bị Kiều Nhạn vớt ra khỏi đồn, về sau thẳng thắn cắt đứt liên hệ với nhóm hồ bằng cẩu hữu.
Bao gồm Nhị thiếu gia Thẩm gia, Thẩm Khai Tễ.
Cũng cắt đứt đoạn tình cảm chưa kịp bắt đầu giữa họ.
Lần gặp lại này, anh không ngờ sẽ gặp ở đại học Bình thành.
Anh và Thẩm Khai Tễ nói chuyện không quá thân thiết, hẹn uống rượu cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại.
Cả lần trước gặp Mạc Cửu nữa, hắn cho rằng Omega là thấp hèn như thế?
"Tôi với hắn có quan hệ gì không liên quan đến cậu.
Nhớ lấy thân phận của cậu, thực hiện nghĩa vụ sinh viên đi." Phó Thanh Sơ nói xong, nắm chặt tay quay người rời đi.
?
Thẩm Tuyển Ý nhìn bóng lưng mang theo tức giận, mờ mịt sững sờ vài giây, bỗng nhiên nở nụ cười.
Cười nhạo bản thân quản việc không đâu.
Không liên quan thì không liên quan.
Đâu phải hắn bị đội nón xanh, rảnh rỗi đau "bi" đi quản anh làm gì.
Anh cũng không phải là gì của hắn, có bị lừa thì liên quan quái gì tới hắn.
...!Nhưng mà Thẩm Khai Tễ, không xứng với Phó Thanh Sơ.
Thẩm Tuyển Ý nhìn bóng lưng anh, lung ta lung tung nghĩ, thế giới này không có ai xứng với Phó Thanh Sơ.
***
Thẩm Tuyển Ý cầm đồ trong tay không tiện, may mắn nửa đường gặp Triệu Lộ từ nhà ăn đi ra, ném cho cậu, "Cầm về ký túc xá giúp tôi, tôi ra ngoài có chút việc."
Triệu Lộ nhận lấy lăn qua lộn lại soi mói, "Thứ gì vậy."
"Không biết, Hứa Dịch tặng."
Triệu Lộ: "Cậu lại đi tìm Hứa Dịch? Không phải tôi có ý bảo Hứa Dịch xấu, chỉ là cậu ta không thích cậu, tội gì mặt nóng dán mông lạnh...!Không phải, tội gì đi thích cậu ta chứ.
Nhìn giáo thảo kìa, tên là Thẩm Phong, đang hoạt động trong câu lạc bộ văn học.
Là thiếu gia ta phát hiện 500 năm trước, cậu liếc thử một cái?"
Thẩm Tuyển Ý dừng chân, nghiêng đầu nhìn Triệu Lộ, "Thẩm Phong?"
"Chính là hắn.
Đại diện năm nhất lên phát biểu chính là hắn.
Nhan sắc cũng không tồi, đẹp hơn Hứa Dịch nhiều.
Nói thật, nhan sắc Hứa Dịch phổ thông như vậy, cậu thích cậu ta cái gì nha.
Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu."
Thẩm Tuyển Ý trầm mặc.
Triệu Lộ còn nói: "Này, cậu gặp Hứa Dịch, tin tức tố có nhảy loạn không? Có khi nào tưởng tượng cậu ta bị tin tức tố ảnh hưởng mà động tình phát run?"
Lông mày Thẩm Tuyển Ý nhăn chặt.
Nhìn Triệu Lộ như nhìn thấy quỷ, không nhịn được nghĩ theo lời cậu.
Đã từng nghĩ tới ai bị tin tức tố ảnh hưởng mà động tình run rẩy, khóc lóc xin tha.
Phó Thanh Sơ.
Người kia là Beta, bị cái quỷ tin tức tố gì ảnh hưởng.
Hắn chỉ bởi vì buổi tối ngày hôm ấy nhìn thấy hình xăm và lưng bị lộ hết của anh, nhất thời nhịn không được thôi.
Như thế là thích?
Đánh rắm.
Hắn xem điện ảnh nhỏ còn có phản ứng đây, hắn cũng có ý với diễn viên?
Triệu Lộ nhìn Thẩm Tuyển Ý cười nhạo, xua tay đi về phía cổng trường, chậm rãi thở dài, hướng bên trong góc nói: "Tôi chỉ có thể giúp cậu tới đây thôi.
Cậu đừng nghĩ nhiều, hắn thật sự không thích Hứa Dịch.
Tôi cảm thấy hắn cũng không thích cậu."
Thẩm Phong gật đầu "Ừ", cười híp mắt đưa đồ trong tay cho Triệu Lộ, "Cảm ơn cậu."
Triệu Lộ ngửa mặt lên trời thở dài, cảm ơn cái búa.
Thẩm Tuyển Ý biết mình uống say rồi ngơ ngơ ngác ngác bị Thẩm Phong gài, nhược điểm bị hắn nắm trong tay, âm thầm nhắc nhở cản trở hắn theo đuổi Hứa Dịch, không đập chết cậu là không thể.
***
Thẩm Khai Tễ rời trường nhưng không lái xe, đi bộ đến quán rượu của Quân Nhiên đối diện làng đại học.
Tiểu Trì không ở, nhân viên phục vụ không nhận ra hắn, bảo hôm nay không mở cửa.
Thẩm Khai Tễ đứng ở cửa, lễ phép nói: "Vậy tôi có thể chờ người ở cửa không?"
Dư Lỗi nghe thấy âm thanh, đi ra thấy hắn vội vàng nói: "Thẩm tiên sinh, ông chủ chúng tôi không ở đây.
Ngài muốn tìm hắn hay là đến bệnh viện đi."
Thẩm Khai Tễ gật đầu, "Tôi biết, tôi không tới tìm hắn.
Tôi ở đây chờ người, cậu đi làm việc của mình đi."
Không lâu lắm, Thẩm Tuyển Ý quả nhiên đã đến cửa quán rượu, liếc mắt nhìn hắn, tầm mắt lạnh lẽo, vòng qua hắn đi thẳng vào trong quán.
Dư Lỗi gọi: "Thẩm ca."
Thẩm Khai Tễ theo vào, ngồi cạnh hắn, "Sinh viên không nên uống rượu."
Thẩm Tuyển Ý không mê rượu, nghe Thẩm Khai Tễ nói, hắn uống luôn nửa chén, "Chú mới vừa nói gì cơ?"
Thẩm Khai Tễ hơi nhíu mày, hỏi hắn: "Tôi nghe hiệu trưởng nói, cậu ba ngày hai bữa theo người đánh nhau, không lên lớp, ngay cả thi lại cũng nộp giấy trắng, đúng không?"
"Đúng nha, tôi ném mặt mũi nhà họ Thẩm các người đi rồi.
Cho nên?" Thẩm Tuyển Ý nhấc mí mắt, nhìn thẳng vào mắt hắn, không hề che giấu chút châm chọc nào.
Thẩm Tuyển Ý và Thẩm Khai Tễ mặc dù là chú cháu ruột, nhưng hai người lớn lên không hề giống nhau.
Thẩm Khai Tễ mang nét đặc trưng của người phương đông.
Ôn hòa nội liễm, cao ngạo.
Mắt Thẩm Tuyển Ý màu xanh đen, sống mũi cao thẳng hốc mắt sâu, không khó nhìn ra hắn mang theo huyết thống khác.
Hung hăng làm càn.
Thẩm Khai Tễ cảm thấy lúng túng, ho nhẹ một tiếng, có còn hơn không, hòa giải: "Ba cậu mấy năm qua sức khỏe không tốt lắm.
Mấy việc không quan trọng phần lớn đều buông tay để người phía dưới làm.
Muốn hưởng niềm hạnh phúc đoàn viên."
Thẩm Tuyển Ý cười nhạt hỏi: "Niềm hạnh phúc đoàn viên? Con cái của ông ta chết hết rồi? Cần tôi trở về diễn Niềm hạnh phúc đoàn viên với ông ta?"
Thẩm Khai Tễ không quá để ý, cũng cười nói: "Con cái không chết.
Chỉ có điều anh ấy thương cậu nhất, ngay cả chị gái của cậu Thẩm Dao cũng không bằng.
Một chốc một lát trường cậu lại báo tin mới, anh ấy cũng không nói gì, chỉ cần cậu vui vẻ, làm gì đều được."
Thẩm Tuyển Ý đốt cốc rượu, không đáp.
Vì không có khách, nhân viên phục vụ tự bận việc của mình, quầy bar chỉ có hai người, không ai nghe lén.
Thẩm Khai Tễ còn nói: "Anh ấy biết năm đó có lỗi với mẹ cậu, luôn muốn bù đắp, hi vọng..."
Choang!
Thẩm Khai Tễ mới vừa mở miệng, đã bị một tiếng vang thật lớn ngắt lời.
Trên bàn là cái cốc chia năm xẻ bảy vỡ tan tỏa ra hương rượu.
Nước rượu chảy dọc theo quầy bar nhỏ giọt xuống dưới, làm ướt ống tay áo, tiếp tục rơi trên ống quần.
Thẩm Tuyển Ý đứng trước mặt hắn, hai mắt mở lớn, hận ý mãnh liệt, còn có tin tức tố mùi máu cơ hồ khiến người ta nghẹt thở.
Nồng nặc.
Như sắp xé nát người đối diện.
"Họ Thẩm các người, không có tư cách nhắc đến bà.".