Tên này thật ra anh có nghe nói qua, Phó Thanh Sơ theo bản năng duỗi tay để ở trên môi, trầm ngâm, ngẩng đầu hỏi Diêu Kiệt, "Hiện tại ông ta đang ở đâu?"Người này năm đó cũng coi như là một ngôi sao sáng trong ngành di truyền học, sau đó lại đột nhiên mai danh ẩn tích.
Diêu Kiệt khoanh tay trước ngực dựa vào bên cửa sổ trúc, "A" một tiếng bỗng nhiên cúi người lại gần, suýt nữa đụng tới chóp mũi của Phó Thanh Sơ, bị Thẩm Tuyển Ý một cái tát chụp ở trên trán: "Này, nói thì nói được rồi, dựa gần như vậy làm gì?"Diêu Kiệt nghiêng đầu, cười cười với Thẩm Tuyển Ý: "Thằng nhóc kia, tin tức tố của cậu là dấm sao?"Phó Thanh Sơ giơ tay kéo bàn tay Thẩm Tuyển Ý đang đặt ở trên bàn xuống, nói với Diêu Kiệt: "Thẩm Khai Vân tuy rằng coi như là thiên tài, nhưng một mình ông ta nghiên cứu hạng mục khổng lồ như vậy, huống chi ông ta cần sử dụng người!! "Phó Thanh Sơ dừng một chút, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Tuyển Ý một cái, phát giác ánh mắt cậu tối sầm lại, liền lược qua vấn đề này, nói: "Chỉ bằng vào ông ta cùng hai bạn học, nên làm không đến, có chút số liệu nhất định ông ta sẽ tìm Diệp Tiên Lệnh xem qua.
"Diêu Kiệt hơi kinh ngạc: "Ai da, anh cũng quá thần.
""Cốc cốc.
"Ống trúc bị gõ hai cái, Diêu Kiệt nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ vừa thấy, từ trên bàn gỗ có dòng nước mang tới một chai rượu gạo, rót cho hai người, cũng rót cho mình một ly, vươn tay tới.
Phó Thanh Sơ hiện tại không uống rượu được, chỉ hơi hơi gật đầu, Thẩm Tuyển Ý cũng không uống cùng anh ta, buông tay xuống nói: "Anh tự uống đi.
"Ảnh chụp trên bàn đều đã xem qua, không có manh mối gì đặc biệt.
"Diệp Tiên Lệnh, lời đồn nói một năm sau khi Thẩm Khai Vân tốt nghiệp đã thần bí mất tích, không ai biết ông ta đi đâu, người nhà cũng không biết.
" Diêu Kiệt uống ngụm rượu, cười tủm tỉm hỏi bọn họ: "Thật sự không uống sao?"Phó Thanh Sơ buông tay, từ chối.
"Anh cũng tra không được?" Phó Thanh Sơ hơi nhíu mày, như suy tư gì mà nói: "Nếu Diệp Tiên Lệnh xuất hiện, có thể chỉ chứng minh năm đó ông ta nghiên cứu phát minh loại thuốc này là phản gen phản nhân loại.
"Năm đó Thẩm Khai Vân tuy rằng có tiền, nhưng quyền trong tay không cao, huống chi ông ta còn muốn mượn cơ hội cải tạo Thẩm Yên, không có khả năng khi đó đã giết người.
Diệp Tiên Lệnh nhất định còn sống.
Ông ta vì sao rời đi, Phó Thanh Sơ không nghĩ ra, tổng cảm thấy ông ta rời đi không hề có đạo lý.
"Hôm nay làm phiền rồi, nếu còn có yêu cầu, tôi sẽ tìm anh.
" Phó Thanh Sơ đứng lên, chân bỗng nhiên mềm nhũn lại ngồi trở về, thở hổn hển mấy cái.
Cái tên khốn này.
Thẩm Tuyển Ý phát hiện dị thường, nháy mắt đã hiểu, chột dạ mà đứng lên kéo anh, nhỏ giọng nói: "Em ôm anh đi.
""Lại muốn bị đánh?" Phó Thanh Sơ trừng mắt, liếc mắt nhìn Thẩm Tuyển Ý một cái, lại quay đầu nhìn Diêu Kiệt, lễ phép gật đầu: "Đi trước.
"Hai người ra khỏi nhà hàng, lên xe lại không lập tức đi, mà là ngồi một hồi, trên đùi Phó Thanh Sơ để túi văn kiện, nhíu mày nói: "Anh cảm thấy Diêu Kiệt có việc giấu chúng ta.
"Thật ra Thẩm Tuyển Ý thấy anh ta giấu không giấu cái gì, chỉ cảm thấy anh ta cứ nhìn chằm chằm Phó Thanh Sơ, ánh mắt nếu có thể nói, hiện tại phỏng chừng đều miệng khô lưỡi khô.
"Em cảm thấy anh ta coi trọng anh.
"Phó Thanh Sơ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn nhà hàng, dở khóc dở cười mà nói: "Em đừng nhìn thấy đàn ông thì đều cảm thấy người đó thích anh được không, anh lại không phải nhân dân tệ, còn có thể mỗi người đều thích anh.
"Hai tay Thẩm Tuyển Ý gối ở sau đầu, đem chân gác trên kính chắn gió nói: "Khi nào mới có thể tốt nghiệp a.
""Làm sao vậy?"Thẩm Tuyển Ý nắm chân, cúi người lại đem Phó Thanh Sơ đè trên ghế, tay trái nắm vành tai anh, ánh mắt trầm xuống nói: "Em muốn kết hôn với anh, quang minh chính đại nói với toàn thế giới anh là của em, để những người đó đóng mắt chó lại, đừng có mơ ước bà xã của em.
"Phó Thanh Sơ bật cười gõ trên trán Thẩm Tuyển Ý: "Mắt chó của em mới phải đóng, anh nói cút nhiều lần như vậy, vậy mà em cũng không lui bước một chút.
"Thẩm Tuyển Ý hừ lạnh một tiếng, "Em làm sao giống được, em thích anh như vậy.
"Cái tay kia đem vành tai Phó Thanh Sơ xoa thành đỏ tươi nóng bỏng, những lời này lại như thép nóng tưới trên đầu quả tim, Phó Thanh Sơ hô hấp cứng lại, cảm giác mình sắp bị thiêu cháy.
"Hiện tại trên người vẫn chưa ổn định, em bớt giấu tâm tư cho anh.
" Phó Thanh Sơ nắm lấy hai tay của Thẩm Tuyển Ý đang chống ở hai bên, gác ở trên đầu gối nói: "Đúng rồi, chị em sao rồi?"Ngón tay Thẩm Tuyển Ý cuộn lại, nói: "Ngày đó có hơi khó sinh, nhưng đã được cấp cứu kịp thời, mẹ con bình an, có anh rể em ở đó hẳn là không thành vấn đề.
"Phó Thanh Sơ dừng một chút, lại hỏi: "Hôm nào chúng ta đi gặp chị gái em?"Thẩm Tuyển Ý sửng sốt, ngay sau đó lại cười rộ lên, cầm ngón áp út của anh lên, cười nói: "Làm sao, vừa mới làm bà xã em lại muốn đi gặp chị gái em sao? Giáo sư Phó, anh làm sao mà chủ động như vậy, sợ em không cần anh hay sao?""Đúng vậy, em đã đánh dấu anh hoàn toàn, anh không thể tìm người khác, anh sợ em không cần anh.
" Phó Thanh Sơ nửa thật nửa giả mà cười rộ lên, hỏi Thẩm Tuyển Ý, "Em sẽ không cần anh sao?"Omega một khi bị mở khoang sinh sản ra đánh dấu hoàn toàn, thì không thể bị Alpha khác lại đánh dấu lần nữa, tin tức tố cùng khoang sinh sản sẽ sinh tính bài xích một Alpha khác tiến vào cùng đánh dấu.
Hai Alpha cùng đánh dấu cực kỳ nguy hiểm, Omega sẽ gặp thống khổ rất lớn, nhẹ thì tinh thần hỏng mất, nặng thì sẽ mất mạng.
Cho nên một Omega nguyện ý chp một Alpha đánh dấu hoàn toàn, là tương đương với đem mạng cũng giao phó ở trên tay người đó, đây là giao phó tín nhiệm hoàn toàn.
Thẩm Tuyển Ý câu lấy ngón tay Phó Thanh Sơ, đặt ở bên môi hôn một cái, nói: "Kẻ ngốc mới không cần anh.
""!! Phốc.
" Phó Thanh Sơ không nhịn cười ra tiếng, bất đắc dĩ mà lắc đầu, "Đi thôi, về nhà.
"Bỗng nhiên Thẩm Tuyển Ý lại nắm lấy cổ tay của anh, hai ngày nay cậu đắm chìm vui mừng, một phía cảm thấy mình đang mềm hóa tâm của Phó Thanh Sơ, một phía lý trí nói cho cậu biết không phải đơn giản như vậy.
Ngón tay của Thẩm Tuyển Ý gắt gao nắm chặt ngón tay gầy gò kia, khăng khăng muốn hỏi: "Vì sao đáp ứng em.
""Vẫn là nhịn không được?" Phó Thanh Sơ ngẩng đầu nhìn Thẩm Tuyển Ý một cái, thấy trên mặt cậu có chút mất tự nhiên, cũng không nói thêm cái gì, chỉ nói: "Abg phát hiện mình xác thật thích em, muốn vì em nếm thử làm một Omega, như vậy có đủ hay không?"Thẩm Tuyển Ý có chút ngây người, cứ việc nghĩ tới chuyện đi tới tình trạng này, thậm chí chính miệng Phó Thanh Sơ nhận lời kết hôn, nhưng mỗi một lần cậu đều cảm thấy người này sẽ cho cậu một đòn đánh nát lý trí nghiêm trọng.
Tháng tám ở Bình Châu là lúc nóng nhất, xe ngừng ở bên ngoài như là cái lồng hấp, điều hòa mở một hồi nhưng hiệu quả cũng không tốt mấy.
Phó Thanh Sơ nhìn Thẩm Tuyển Ý, duỗi tay che lại đôi mắt màu xanh đen của cậu, Thẩm Tuyển Ý chỉ có thể nghe thấy giọng nói hơi lạnh tiến vào màng nhĩ, lại từ nơi đó nhập vào trái tim.
"Omega nếu tồn tại, đó là hợp lý, em vì anh làm nhiều như vậy, anh hẳn là phải đáp ứng em.
"Thẩm Tuyển Ý nghĩ nghĩ, không cảm thấy đây là báp đáp mình, nhưng cũng không duỗi tay kéo tay anh xuống, lẳng lặng mà bị anh che đi, nhấp môi.
Phó Thanh Sơ nói: "Anh không phải Phó Chính Thanh, em cũng không phải Thẩm Khai Vân, anh tin tưởng chúng ta có thể có một cái kết tốt, thực tốt, tương lai sẽ không bị coi như vết nhơ, em nói phải không?"Trên mắt được buông lỏng, Phó Thanh Sơ bỏ tay ra, Thẩm Tuyển Ý thấy hắn trong ánh mắt có ý cười nhẹ, dịu dàng làm người muốn chết đuối, còn có mùi tin tức tố nhàn nhạt.
Thẩm Tuyển Ý cảm thấy miệng khô lưỡi khô, theo bản năng nuốt nước miếng, như cũ chưa nói gì.
Phó Thanh Sơ cũng không để ý những cái đó, vươn tay, dùng ngón áp út quấn lấy Thẩm Tuyển Ý, ra vẻ buồn rầu hỏi: "Chừng nào thì em mới mua nổi nhẫn cho anh.
"**Rất mau đã khai giảng, thời gian Phó Thanh Sơ tới trường còn sớm hơn so với sinh viên một chút.
Thẩm Tuyển Ý đều cảm thấy hai người còn không có ở chung vui vẻ được thì đã khai giảng, cậu thường cả ngày trốn học, nói không ở trường liền không ở trường, nhưng hiện tại hai người ở bên nhau.
Thẩm Tuyển Ý có trách nhiệm, vì tương lai hai người mà nỗ lực, không thể để Phó Thanh Sơ cả ngày đi theo một tên côn đồ lo lắng đề phòng, chờ cậu ngày nào đó đánh nhau trở về.
Khoảng cách trở về trường học còn một khoảng thời gian, Thẩm Tuyển Ý ở cửa nhà gặp hai "Khách không mời mà đến", mỗi người một cái kính râm, thẳng tắp mà đứng ở trước cửa nhà mình, giống hai ông thần càng già càng dẻo dai.
"?"Thẩm Tuyển Ý bước nhanh chạy tới, lần lượt chỉ từng người: "Ông ngoại, người làm sao lại tới đây.
"Ngài Percy tháo kính râm, như đương nhiên mà nói: "Ta nhớ cháu trai ngoan của ta.
""!! " Thẩm Tuyển Ý tâm nói con lại không phải đồ ngốc, con tin người mới có quỷ, nhưng bên ngoài thực nóng, cậu vẫn là bay nhanh ra mở cửa, mở ra điều hòa mời hai người tiến vào.
"Làm sao tới mà không báo con trước, để con đi đón hai người, nóng như vậy người cũng không gọi điện thoại cho con, cứ đứng chờ như vậy sao.
" Thẩm Tuyển Ý cảm thấy muốn cười, Khang La cũng cùng làm bậy với ông ấy.
"Không sợ bị cảm nắng sao.
"Ngài Percy trước nay chưa bị người ra vẻ giáo huấn hung ác như vậy bao giờ, cảm thấy mới lạ, cười nói: "Muốn cho con bất ngờ, ta nói Khang La không nói cho con.
"Thẩm Tuyển Ý không có tức giận, "Là hoảng sợ mới đúng.
"Ngài Percy đi vào, ngồi trên sô pha nhìn chung quanh một vòng, nói: "Cái phòng này quá nhỏ, ông ngoại mua cho con một cái lớn hơn.
""Không được.
" Thẩm Tuyển Ý rót nước cho hai người, Khang La nhận ly nước nói lời cảm ơn, cậu ngồi trên sô pha nói: "Con cũng không ở chỗ này.
""Vậy con ở chỗ nào?"Thẩm Tuyển Ý bất đắc dĩ mà nói: "Ông à, con là sinh viên mà, đương nhiên là ở ký túc xá.
"Ngài Percy "À" một tiếng, dư quang bỗng nhiên thoáng nhìn bàn có tấm ảnh bị đè ở góc bàn, mặt mày lạnh lẽo, duỗi tay muốn cầm lên, Khang La vội kéo góc bàn.
"Bức ảnh này làm sao ở chỗ này?!" Ngón tay ngài Percy phát run, trầm giọng hỏi.
Thẩm Tuyển Ý suy nghĩ một chút, bức ảnh này!! Hình như là mấy ngày hôm trước lúc cậu cùng Phó Thanh Sơ trở về nghiên cứu manh mối, mình nhất thời không nhịn được đi trêu chọc Phó Thanh Sơ, ở trên sô pha xằng bậy một buổi trưa, không cẩn thận bị anh đá đi.
Thẩm Tuyển Ý sờ sờ cái mũi, ho khan nói: "Làm sao vậy ạ? Người cũng quen ông ta?"Ngài Percy ngửa đầu, thở dài nói: "Quen, quen, nói chính xác thì vẫn là ta nhìn nó lớn lên, ai!! Không nghĩ tới tới Yến Thành nhiều năm như vậy, cẩn thận chặt chẽ, lại rơi xuống cái cái loại kết cục này.
"Thẩm Tuyển Ý sửng sốt, trực giác phát hiện những lời này không thích hợp, vội truy vấn ông: "Ông ta làm sao vậy?"Ngài Percy thở dài, ngón tay khô gầy nắm chặt ảnh chụp, nặn ra vết gấp, giọng nói đau đớn, "Thành quả nó nghiên cứu năm đó cũng lọt vào trong quân đội, sau lại bị toà án quân sự phán quyết, nghiên cứu phát minh thuốc cấm, là tội nhân của toàn nhân loại, phán xử tử hình.
"Thẩm Tuyển Ý lập tức sửng sốt, có chút phản ứng không kịp, không đúng, Diệp Tiên Lệnh nếu như bị phán quyết, chuyện lớn như vậy sao cậu có thể không biết.
Cho dù mình không biết, Phó Thanh Sơ cũng nên biết chứ, Diêu Kiệt cũng không tra được thìcàng không nên.
Từ từ.
Phó Thanh Sơ nói cảm thấy Diêu Kiệt có việc giấu giếm, sẽ không phải là cái này chứ, vì cái gì?Thẩm Tuyển Ý nhíu mày nói: "Loại thuốc này là Thẩm Khai Vân nghiên cứu phát minh, vì sao tội danh lại đẩy đến trên đầu của ông ta? Hơn nữa tin tức lớn như vậy, làm sao không có người biết?"Ngài Percy nhắm mắt, Khang La vội nói: "Chuyện cơ mật như thế này chỉ phán quyết bên trong, sẽ không lộ ra bên ngoài, huống chi tin tức như vậy, hai nước đều đè xuống không muốn liên lụy đến mình.
"Ngài Percy nói: "Dưới ích lợi, hai bên ký kết bảo mật hiệp định, cuối cùng chỉ xử quyết một mình nó, phán quyết hậu nhân của nó vĩnh viễn không được tiến vào giới di truyền học.
".