Thằng bé nói muốn sống, rồi lại đem mình lăn lộn thành dáng vẻ kia." Kiều Nhạn ngửa đầu, chớp rớt ánh mắt ướt nước, cười than lại tiếp tục nói: "Dì tuy rằng là mẹ kế, nhưng nhìn thằng bé như vậy cũng đau lòng."Thẩm Tuyển Ý không khỏi nắm chặt bình giữ nhiệt trong tay, niết kẽo kẹt kẽo kẹt vang, có cảm giác nếu bóp mạnh hơn nữa sẽ nổ tung.Kiều Nhạn không phát giác, càng nói càng nhiều, không ngừng được."Đoạn thời gian kia dì thật sự sợ, sợ buổi tối nào đó đột nhiên nhận được điện thoại, nói Thanh Sơ ở đâu cùng người ta đánh nhau bị thương, đã chết."Thẩm Tuyển Ý rũ mắt nghĩ, nếu mẹ cậu còn sống, hẳn là cũng sẽ lo lắng cho cậu giống vậy đi."Sau đó thì sao?" Thẩm Tuyển Ý hơi nhấp môi dưới, hỏi bà: "Vậy chú Phó đâu?"Đầu ngón tay Kiều Nhạn run lên, rũ mắt che đậy cảm xúc trong mắt, cười gượng nói: "Ông ấy mất tích, sau khi dì cùng ông ấy ly hôn liền không thấy người, toà án đem Thanh Sơ phán cho dì, phỏng chừng ông ấy cũng cảm thấy bản thân không còn vướng bận đi."Là thật sự.Hô hấp Thẩm Tuyển Ý cứng lại, Tưởng Kỳ nói những cái đó, đã nghiệm chứng ba điều, trong lòng tổng cảm thấy có loại bất an, giống như câu kế tiếp sẽ làm cậu không chịu nổi."Dì......!Giáo sư Phó là từ lúc ấy bắt đầu thu liễm sao?"Kiều Nhạn lại bỗng nhiên không nói, nhìn mắt cậu nửa thật nửa giả hỏi: "Con cùng dì hỏi thăm nhiều chuyện như vậy, buổi tối hôm nay không phải là cố ý tới chỗ này cứu dì đi?"Thẩm Tuyển Ý sửng sốt.Kiều Nhạn quả nhiên là mẹ Phó Thanh Sơ, mẹ kế cũng là mẹ, bà không ngốc như vậy, cái gì đều nói thẳng ra.Thẩm Tuyển Ý không phải cái loại người làm ra vẻ, nếu lời nói đều nói đến như vầy, cậu cũng không giấu giếm, nhìn thẳng mắt Kiều Nhạn, nghiêm túc, cơ hồ gằn từng chữ một mà nói: "Dì, con thích giáo sư Phó, con biết lời này nói ra khả năng.....!A!"Kiều Nhạn đạp chân phanh lại, xe đột nhiên ngừng.May mắn hiện tại là nửa đêm, phía sau không có xe, bằng không ngừng đột ngột như thế này thể nào cũng thành tai nạn giao thông liên hoàn.Thẩm Tuyển Ý suýt nữa bị đập lên kính chắn gió, lại bị dây an toàn kéo trở về, ho khan mấy cái, vội nói: "Dì à, dì không đáp ứng thì đuổi con xuống xe, đừng mưu sát con mà."Kiều Nhạn bị Thẩm Tuyển Ý chọc cười, duỗi tay vỗ vỗ ngực cậu, cười trấn an: "Không có việc gì chứ, không có việc gì chứ, dì nhất thời không phản ứng kịp, ngại quá."Thẩm Tuyển Ý thật vất vả mới ngừng ho khan, buông tay nói: "Không quan trọng không quan trọng."Kiều Nhạn nắm tay cậu, hai mắt tỏa ánh sáng mà nói: "Tiểu Thẩm à, con thật thích Thanh Sơ nhà ta à, là kiểu thích như thế nào? Là loại học sinh ngưỡng mộ giáo viên? Hay là......"Thẩm Tuyển Ý cảm thấy hướng đi có điểm không đúng, mẹ vợ tương lai phản ứng giống như có điểm chủ động quá mức, cậu còn đang suy nghĩ làm sao mở ra chỗ hổng.
Này liền hỏi là loại thích như thế nào.Bà không phải là lừa mình đi.Thẩm Tuyển Ý nghĩ thầm, mặc kệ nó."Con thích con trai của dì, là loại thích với một nửa kia." Thẩm Tuyển Ý nhìn tay bà, cảm giác trái tim loạn nhảy khẩn trương, sợ giây tiếp theo nà liền nói ra câu "Bằng cậu cũng xứng".Thẩm Tuyển Ý cười khổ nói: "Kỳ thật hôm nay có thể gặp được dì rất ngoài ý muốn, dì nói chuyện giáo sư Phó có hình xăm chuyện đánh nhau con đều biết, thực xin lỗi đã gạt dì, con biết khả năng con không xứng với......""Xứng đôi xứng đôi!" Kiều Nhạn cười nói: "Thằng bé người này thật sự rất lạnh lùng, nếu là chán ghét một người căn bản sẽ không phản ứng, hình xăm con đều xem qua, còn tự ti cái gì?"Thẩm Tuyển Ý dừng một chút, cũng nửa thật nửa giả mà chế nhạo bản thân: "Cũng không phải tự ti, chủ yếu là con đã theo đuổi giáo sư Phó một đoạn thời gian, nhưng mà anh ấy cũng không thích con, ba ngày hai lần nói con cút khỏi phòng thí nghiệm, con xem con không có hy vọng."Kiều Nhạn vừa nghe, Phó Thanh Sơ trong lòng khẳng định cũng là thích Tiểu Thẩm, chẳng qua bản thân còn không qua được điểm mấu chốt thôi, sợ hai người bởi vậy hiểu lầm, vội nói: "Hai đứa một Alpha một Omega, là tuyệt phối.""A?" Thẩm Tuyển Ý sửng sốt, choáng váng, như là trời nắng tự dưng có tiếng sấm, liền ở trong màng nhĩ, một chút không lãng phí, tạc cậu lập tức ngốc.Bà vừa mới nói gì đó?Omega?Ai?Thẩm Tuyển Ý cảm thấy mình như bị người chém vào đầu một đao, đem toàn bộ thần kinh có thể sử dụng toàn bộ chặt đứt, ngu si mà nhìn mặt Kiều Nhạn, ngơ ngác mà lặp lại một lần: "Dì vừa rồi nói......!Ai là Omega?"Kiều Nhạn ngẩn ra: "Sao vậy? Con không biết? A không, không có gì."Thẩm Tuyển Ý nắm lấy tay bà, mặc kệ trong tay đang cầm bình giữ nhiệt, con mắt hồng hồng hỏi Kiều Nhạn: "Dì vừa mới có phải nói giáo sư Phó là Omega? Có phải hay không!"Kiều Nhạn bị Thẩm Tuyển Ý làm cho hoảng sợ, theo phản xạ mà lắc đầu: "Không......!Không phải."Đêm nay Kiều Nhạn nói có hơi nhiều, vốn nghĩ tiểu tử này khá tốt, lớn lên lại đẹp, giờ mới phản ứng lại cảm thấy không nên.Nhưng, đến khi khi nào Phó Thanh Sơ mới có thể ra khỏi bóng ma, thoát ra khỏi bóng tối, Kiều Nhạn nhíu mày phát sầu.Thẩm Tuyển Ý còn đang nắm lấy tay Kiều Nhạn, đôi mắt xanh đen gắt gao khóa ở trên mặt bà, liều mạng hỏi bà vừa rồi nói gì đó, không dám tin tưởng mà miệng run rẩy."Tiểu Thẩm à, đến trường của con rồi." Kiều Nhạn vội đuổi người: "Mau đi xuống đi."Thẩm Tuyển Ý còn đang khiếp sợ chưa phục hồi tinh thần lại, bàn tay đang nắm tay Kiều Nhạn càng thêm dùng sức, trong đầu nháy mắt hiện ra bộ dáng buổi tối ngày đó Phó Thanh Sơ kề bên kỳ phát tình, mềm như vậy.Tới gần kỳ phát tình hỏng mất, tuyến thể nóng bỏng non mịn, lúc cậu cắn phá làn da đó, nếm thấy tin tức tố ngọt thanh, cậu khó chịu run rẩy.Buổi tối ngày đó, Thẩm Tuyển Ý ép buộc Phó Thanh Sơ như vậy, kết quả đã như vậy, anh vẫn không chịu nhiều lời thêm một chữ, gần như mềm thành một bãi nước, dưới tình huống ẩm ướt dính dính dính đầy tay, anh còn cự tuyệt.Không được.Thẩm Tuyển Ý cưỡng ép mình thoát khỏi suy nghĩ từ hình dáng anh phát tình, bằng không căn bản vô pháp tự hỏi, cậu cưỡng ép chính mình suy nghĩ thuốc cấm kia, lúc ấy cậu bị ký ức về mẹ làm cho đầu óc mơ hồ, hơn nữa Phó Thanh Sơ cho tới nay mạnh mẽ như vậy, lại không có mùi tin tức tố, căn bản không giống như là Omega.Thẩm Tuyển Ý cắn đầu lưỡi, dùng đau đớn cùng mùi máu thoát khỏi hồi ức ngày đó, trái tim nhất trừu nhất trừu mà đau, đặc biệt nghĩ đến lúc anh vô ý thức mà duỗi đầu lưỡi liếm thuốc trên tay mình, rất mau thần kinh như bị nghiền nát.Anh là Omega, bản thân chính là Omega, mà không phải dùng thuốc biến thành Omega.Nhưng vì cái gì?"Dì, con có thể hỏi, vì sao giáo sư Phó tình nguyện dùng thuốc cấm, cũng muốn thoát khỏi thân phận Omega vậy?"Kiều Nhạn nhìn đôi mắt đỏ bừng của Thẩm Tuyển Ý, gần như bị bộ dáng phát cuồng bị dọa đến rụt rụt bả vai, nhỏ giọng nói: "Tiểu Thẩm, con có ổn không? Đừng dọa dì."Thẩm Tuyển Ý hắng giọng nói nhanh: "Dì ơi, dì nói cho con biết, cầu dì nói cho con." Giống như chờ thêm một giây, giống như sẽ không hít thở nổi."Con không sao chứ." Kiều Nhạn nhíu mày, có chút bất an hỏi.Thẩm Tuyển Ý nhắm nhắm mắt, nói: "Khoảng thời gian trước, con đánh dấu tạm thời giáo sư Phó, không màng ý nguyện của thầy ấy, mạnh mẽ đánh dấu tạm thời thầy ấy."Mắt Kiều Nhạn trừng lớn, buột miệng thốt ra: "Cái gì!"Thẩm Tuyển Ý cắn răng, đem chuyện ngày đó sự giản lược đem cái có thể nói đều nói, Kiều Nhạn run rẩy tay hỏi cậu chuyện thuốc cấm, Thẩm Tuyển Ý sợ bà lo lắng liền nói chỉ dùng một ống, trước mắt còn không có vấn đề gì, bản thân sẽ chú ý.Kiều Nhạn gật gật đầu, bỗng nhiên cẩn thận hỏi: "Sau khi thằng bé tỉnh, nói cái gì?"Thẩm Tuyển Ý nhớ lại, nói: "Anh ấy nói chỉ cần con không quấn lấy mình, coi như chuyện đánh dấu tạm thời không có phát sinh."Kiều Nhạn lâm vào trầm tư, Phó Thanh Sơ có thể đem chuyện này bình tĩnh mà coi như không tồn tại, có thể thấy được trong lòng thằng bé đối với Thẩm Tuyển Ý là không giống nhau, nếu là người khác không màng ý nguyện mạnh mẽ đánh dấu, hoặc là bị đánh chết, hoặc là tự mình......Sau một lúc lâu.Kiều Nhạn thở dài, ở trong lòng nghĩ, anh không thể tự mình vượt qua khỏi rào cản này, lại mặc kệ Thẩm Tuyển Ý.Nếu như vậy, thằng bé lại trộm dùng thuốc cấm làm sao bây giờ?Kiều Nhạn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không được, ở trong lòng suy nghĩ nửa ngày, nói: "Ba Phó Thanh Sơ, kỳ thật là Omega.""Cái gì?" Thẩm Tuyển Ý cũng chấn kinh rồi.Kiều Nhạn nói: "Lúc dì cùng ông ấy kết hôn mới biết ông ấy là Omega, dì thấy ông ấy tốt, không thèm để ý cái khác, nhưng sau lại mới biết được ông ấy có chút......!Phóng túng, lại không tránh né, tạo thành bóng ma cho Thanh Sơ."Trái tim Thẩm Tuyển Ý bị nhắc tới tới, trái tim như là bị cuốn một cái dây nhỏ, chậm rãi buộc chặt, làm cậu hô hấp khó khăn, "Sau đó thì sao?""Sau đó có một ngày thằng bé phân hoá, cũng là Omega, này đối với thằng bé không thể nghi ngờ là sét đánh giữa trời quang, trực tiếp đánh nát kiêu ngạo của thằng bé, cho nên theo bản năng che giấu thân phận Omega của mình, thằng bé liền bắt đầu biến thành cái dạng hiện tại này, đao thương bất nhập."Kiều Nhạn thở dài, bà nhìn Thẩm Tuyển Ý như vậy, cảm thấy cậu là thiệt tình thích Thanh Sơ, cũng hy vọng có người có thể mở ra nội tâm của Thanh Sơ, đừng làm cho thằng bé vì Phó Chính Thanh mà huỷ hoại cuộc sống của mình."Khoảng thời gian trước, thằng bé hỏi dì chuyện thuốc cấm, nhưng đáp ứng dì sẽ không dùng, cũng nói mình đang tìm Alpha, không nghĩ tới thằng bé đang dỗ dì." Kiều Nhạn đau đẩu, lắc đầu: "Dì đã sớm biết, thằng bé sẽ không dễ dàng mà vượt qua được rào cản kia."Thẩm Tuyển Ý gắt gao cắn răng, lỗ tai ong ong, tựa hồ vẫn là không chưa thể hoàn toàn thoát ra được sự thật Phó Thanh Sơ là Omega, ngón tay phát run nắm chặt.Trong xe an tĩnh cực kỳ, chỉ có tiếng hai người hít thở đan xen, Thẩm Tuyển Ý cau mày không biết suy nghĩ cái gì, Kiều Nhạn nhìn cậu một hồi, hỏi: "Con thật sự thích Thanh Sơ?"Thẩm Tuyển Ý ngẩng đầu, "Vâng."Kiều Nhạn nói: "Nếu thằng bé cả đời cũng không thể vượt qua điểm mấu chốt này, vậy con làm sao bây giờ?"Thẩm Tuyển Ý nói: "Con đây liền theo đuổi anh ấy cả đời, anh ấy không yêu con, cũng sẽ không yêu người khác, con chỉ yêu anh ấy, cũng sẽ không yêu người khác."Kiều Nhạn bị cậu nói nghe rất có đạo lý lý luận một hồi, lựa chọn lược quá, lại hỏi: "Kia nếu thằng bé vẫn luôn đối với con lạnh nhạt, cự tuyệt con ở ngoài ngàn dặm, con lại làm sao bây giờ?"Thẩm Tuyển Ý nghĩ nghĩ, cũng cẩn thận hỏi bà: "Con đánh anh ấy một trận, dì sẽ nổi giận sao?"Kiều Nhạn nhíu mày, trên dưới đánh giá cậu ta một hồi, cười: "Dì cảm thấy con đánh không lại thằng bé."Thẩm Tuyển Ý: "......!Con có thể!"Kiều Nhạn biết cậu chọc mình cười, thở dài nói: "Nhưng dì sẽ nhớ kỹ, nếu là có một ngày con làm chuyện có lỗi với Thanh Sơ nhà chúng ta, dì sẽ tự mình đánh con một trận!"Thẩm Tuyển Ý nghiêm túc hứa hẹn: "Con sẽ không."Kiều Nhạn rút tay ra, sờ sờ mặt cậu, nói: "Kỳ thật tâm Thanh Sơ thực mềm, chẳng qua ba của thằng bé tạo ra bóng ma quá lớn, hơn nữa thằng bé kiêu ngạo như vậy, để thằng bé chủ động thừa nhận mình là Omega không thể nghi ngờ là so với chết còn khó hơn, con càng mạnh mẽ, càng tiếp cận không được nội tâm của thằng bé."Ngực Thẩm Tuyển Ý nóng lên, đầu ngón tay run, run run nói: "Dì, ý tứ của dì là?"Kiều Nhạn nói: "Phương thức con theo đuổi mãnh liệt như lửa, cảm thấy kiêu ngạo cùng riêng tư của mình kiêu ngạo bị xâm phạm, thằng bé theo bản năng muốn bảo hộ bản thân mà bài xích không cho con tiếp cận, không bằng thử xem nước chảy đá mòn?"-Thẩm Tuyển Ý nhịn không được cười, lúc Phó Thanh Sơ nghiêng đầu qua cảm giác ánh mắt cậu cười cong thành trăng non như trong ánh mắt đựng đầy toàn bộ ngân hà, không khỏi sửng sốt."Cười cái gì?"Thẩm Tuyển Ý ngừng cười, khụ khụ nói: "Không nói cho anh, trừ phi anh buổi tối hôm nay đi ra ngoài mua quần áo với tôi."Phó Thanh Sơ nhíu mày: "Mua quần áo?"Thẩm Tuyển Ý mở hai tay trống trơn, nói: "Buổi sáng tôi vội vàng ra cửa quần áo cũng chưa chuẩn bị kịp, trên người chỉ có một bộ này, quần áo của anh tôi lại mặc không bừa, chậc, tôi cũng không thể một bộ quần áo mặc hai tháng.""Phải muốn ra ngoài không chuẩn bị trước một ngày?"Thẩm Tuyển Ý không liêm sỉ cười, "Đã quên."Phó Thanh Sơ không để ý đến cậu ta, quay đầu đi, Thẩm Tuyển Ý lại đến gần anh, hạ giọng nói: "Lỡ đâu tôi đi ra ngoài đánh nhau với người ta, anh làm giáo sư không muốn phụ trách nhiệm? Nếu muốn thì tôi đây liền thành thật một chút."Phó Thanh Sơ quay đầu lại, nhìn cậu một cái, "Được rồi.""Vậy anh mang theo tôi đi?" Thẩm Tuyển Ý nhìn là không thuận theo không buông tha, nhưng lại cảm thấy rất có đúng mực, sinh viên cùng giáo sư cùng đi mua quần áo, giống như cũng không sao.Phó Thanh Sơ trong lòng có chút phiền muộn, "Ừ" một tiếng..