Editor: Tiểu Bạch Liên Hoa
Di động Thẩm Mộc Bạch đột nhiên vang lên, vừa mới bắt máy liền nghe tiếng gầm gừ của Ngô Trung Trạch truyền đến: “Thẩm ca, cầu xin anh tới lộ cái mặt đi, Triệu Húc Phong cứ nói anh bị bắt cóc, muốn lật tung cái thành phố này lên kiếm rồi, ngay cả nhà vệ sinh nữ ở hội sở hắn cũng tha.”
“Lát nữa tôi tới.” Thẩm Mộc Bạch xoa xoa thái dương, tắt điện thoại nhìn thoáng qua Nguyễn Du Du, nhớ tới cô chỉ ăn một gói mì nhỏ, “Em có muốn đi hội sở không, tùy tiện ăn thêm chút gì nữa.”
Nguyễn Du Du mới chỉ ăn một gói mì, vô luận là xét về lượng thức ăn hay xét về hương vị cô vẫn chưa thỏa mãn, nghe vậy liền lập tức gật đầu, “Được a.”
Thẩm Mộc Bạch lái xe, Nguyễn Du Du ngồi ghế phụ, suy nghĩ đến cuộc đối thoại vừa rồi của hai người, tò mò hỏi, “Nếu anh có tập đoàn Dược Hoa, vậy vì sao người khác đều nói, nói anh…..”
“Nói tôi là phế vật sao?” Thẩm Mộc Bạch nhếch môi cười, con ngươi đen sì không chút cảm xúc, “Tôi cũng không để ý mấy cái này, tùy tiện để mấy người đó khua môi múa mép đi.”
“Vậy không ai biết Dược Hoa là của anh sao?” Nguyễn Du Du quay qua, tò mò hỏi.
“Có mấy người bạn của tôi biết, tôi không thích xã giao quá nhiều, cho nên người ngoài không biết cũng phải.”
Nguyễn Du Du cúi đầu nghĩ nghĩ, buổi sáng gặp đám thân thích kia, chỉ thấy bọn họ lúc nào cũng xum xoe vây quanh Thẩm Vinh Hưng cùng Đường Tùng Phương lấy lòng, bên Thẩm Mộc Bạch căn bản không ai thèm ngó ngàng tới. Lại nói đây là mới chỉ trong phạm vi thân thích, nếu xét phạm vi bên ngoài xã hội, người khác biết được hắn còn trẻ như vậy đã thành lập được tập đoàn Dược Hoa, vậy khẳng định bên người không còn được thanh tĩnh nữa, rất ồn ào nha.
“Không ai biết cũng tốt, Thẩm tiên sinh về sau cứ như vậy phát huy là được rồi.” Nguyễn Du Du cũng không hy vọng sau này cùng hắn ra cửa sẽ bị một đám người vây xem.
Thẩm Mộc Bạch khẽ cười một tiếng.
……......
Trên ghế sô pha tại hội sở, Ngô Trung Trạch đang gắt gao ôm Triệu Húc Phong, “Đừng tìm nữa, Thẩm ca không có ở đây, anh ấy cũng không bị bắt cóc đâu, một lát liền tới rồi.”
Triệu Húc Phong nói như muốn khóc, dùng sức tránh nhưng không thoát, chỉ có thể oán hận trừng Ngô Trung Trạch: “Buông ra, Thẩm ca khẳng định là bị bắt cóc rồi, bằng không nhiều ngày như vậy không thấy tăm hơi đâu, tôi phải đi cứu anh ấy.”
“Không có bị bắt cóc, vừa rồi tôi gọi cho Thẩm ca rồi, cậu không phải cũng nghe thấy rồi sao?” Ngô Trung Trạch có chút đau đầu với tên đại ngốc này.
“Cậu thật là ngu!” Triệu Húc Phong một bên vặn người muốn tránh một bên ồn ào: “Âm thanh trong điện thoại cũng có thể là giả nha.”
Cánh tay Ngô Trung Trạch đã đau nhức, sắp ôm không được tên ngốc kia rồi.
Hắn không dám để đám đàn em đến cản tên điên này, Triệu Húc Phong cùng hắn và Thẩm Mộc Bạch thân nhau từ nhỏ, lăn lộn đấm đá thế nào cũng được, người lạ muốn tới áp chế tên đại ngốc này chỉ sợ chết sẽ thật thảm.
Hai người ôm nhau lộn trên ghế sô pha thành một đống, đột nhiên cửa mở ra, Thẩm Mộc Bạch bước vào.
Ngô Trung Trạch buông lỏng cánh tay, Triệu Húc Phong giống như viên đạn pháo xông thẳng ra ngoài, kích động ôm lấy Thẩm Mộc Bạch hô to: “Thẩm ca, tốt quá, anh không bị giết con tin, thật tốt quá.”
Ngô Trung Trạch lắc lắc cánh tay đã tê dại, lúc này mới phát hiện Nguyễn Du Du ở phía sau Thẩm Mộc Bạch, cô ngó cái đầu nhỏ ra, đôi mắt tròn xoe lúng liếng tò mò nhìn hắn, lại nhìn qua Triệu Húc Phong.
“Thẩm ca, như thế nào lại đem cô nhóc này tới đây?” Ngô Trung Trạch vừa xoa xoa tay vừa hỏi.
Triệu Húc Phong lúc này cũng phát hiện Nguyễn Du Du, hắn nhanh tay lẹ mắt đem Thẩm Mộc Bạch chắn phía sau lưng mình, làm một bộ dáng gà mẹ bảo vệ gà con, đôi mắt thì cảnh giác trừng trừng, “Thẩm ca ngày đó đi cùng cô rồi sau đó không thấy xuất hiện nữa, có phải là cô bắt cóc anh ấy đi không?”
Ngô Trung Trạch lập tức có chút lo lắng, hắn sợ Nguyễn Du Du bất thường, càng sợ cô sẽ thốt lên câu “ Hắn(Triệu Húc Phong) có phải kẻ ngốc không?”
“A” Nguyễn Du Du vô tội chớp mắt hai cái, “Không có nha, anh nhìn xem, tôi còn thấp hơn Thẩm ca một cái đầu, làm sao có thể bắt cóc anh ấy chứ?”
Ngô Trung Trạch phì cười một tiếng, khóe miệng Thẩm Mộc Bạch như có như không câu lên.
Triệu Húc Phong đánh giá Nguyễn Du Du từ trên xuống dưới, cảm giác vóc dáng nhỏ xinh của cô khẳng định không phải đối thủ của Thẩm Mộc Bạch, “Nếu không phải cô làm, vậy tại sao Thẩm ca đi cùng cô rồi không có xuất hiện nữa”
(Bản edit được đăng duy nhất tại wattpad white-lotus1910 Tiểu Bạch Liên Hoa. Vui lòng không đem bản edit đi nơi khác khi chưa có sự cho phép của chính chủ.Chân thành cảm ơn)
“Tại vì anh ấy quá bận a.” Nguyễn Du Du kiên nhẫn mà giải thích, thanh âm mềm mại nhu nhu, làm người khác không khỏi thả lỏng đề phòng, “Ông nội bị bệnh nên anh ấy muốn đi chăm sóc, ngày hôm nay lại phải sắp xếp cho ông nội suất viện. Tôi cũng làm anh ấy gặp không ít phiền toái a, giúp tôi chuẩn bị bữa sáng, giúp tôi học phụ đạo, a, đúng rồi, tôi còn đem làm hỏng cái bồn tắm, anh ấy cũng phải mất công kêu người tới sửa nữa .”
Triệu Húc Phong chậm rãi buông hai tay xuống, gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng, “Thật nhiều việc a, thì ra Thẩm ca bận như vậy, trách không được nhiều ngày không xuất hiện, cái kia, thực xin lỗi, trách nhầm cô.”
“Không có việc gì.” Nguyễn Du Du cười tủm tỉm mà xua xua tay, “Anh hẳn là vì quan tâm Thẩm ca nên mới vậy, tôi không để ý.”
Mọi người vào ngồi trên sô pha, Thẩm Mộc Bạch đã xuất hiện, Triệu Húc Phong cũng không còn nóng nảy nữa, nhưng thật ra đối với người mới Nguyễn Du Du cảm thấy thực hứng thú.
“Cô tên là gì”
“Nguyễn Du Du, còn anh?”
“Triệu Húc Phong, cái tên đằng kia kêu Ngô Trung Trạch, sức lực thật lớn, ôm tôi sống chết không buông, nghẹn muốn chết.” Triệu Húc Phong oán niệm mà lườm Ngô Trung Trạch.
Ngô Trung Trạch : “………” tay hắn không phải cũng gần nát rồi sao.
Thẩm Mộc Bạch cười một tiếng, “Du Du, em muốn ăn cái gì”
Nguyễn Du Du chưa từng tới hội sở, không biết nơi này không giống nhà hàng, chỗ này chỉ có điểm tâm cùng rượu, “Cái gì cũng có sao?”
“A, đồ ăn ngon sao, để tôi giới thiệu cho.” Triệu Húc Phong chạy đến bên giá lấy thực đơn lại, “Đề cử số một, bánh kem dung nham chocolate, dùng nĩa chọc một bên, chocolate ngọt ngào bên trong liền chảy ra.”
Nguyễn Du Du nuốt nước miếng, gật đầu lia lịa, “Được, lấy cái này.”
Triệu Húc Phong liếc trộm Thẩm Mộc Bạch, thấy hắn đang cùng Ngô Trung Trạch, không có chú ý tới bên này, ngón tay chỉ vào hàng thứ 13, thì thầm với Nguyễn Du Du, “Đề cử số hai.”
“Nhưng, cái này là rượu a.” Nguyễn Du Du sửng sốt một chút, bởi vì điều kiện lúc trước nên đương nhiên chưa được nếm qua bất cứ loại rượu nào.
“Bánh kem cùng rượu là tuyệt phối nha.”Triệu Húc Phong liếm môi, bắt đầu lừa dối Nguyễn Du Du, “Cô chưa từng nghe sao, rượu kết hợp với bánh kem, càng ăn càng nghiện.”
Nguyễn Du Du lắc đầu, mơ hồ nhìn hắn, “Tôi chưa từng nghe qua.”
“Gọi đi, uống thất sự rất ngon.” Triệu Húc Phong trông mong mà nhìn Nguyễn Du Du, hắn có loại trực giác, chỉ cần cô nhóc này gọi, khẳng định Thẩm ca sẽ không tức giận.
Nguyễn Du Du hơi đánh giá Triệu Húc Phong, quần áo trên người hắn, đồng hồ vòng cổ đều là loại thượng hạng, khẳng định là con nhà giàu thứ thiệt, vậy chắc chắn không thiếu tiền, nhưng lại không dám tự mình gọi loại rượu kia, khẳng định là Thẩm Mộc Bạch và Ngô Trung Trạch không cho hắn uống.
“Không được, quá mắc.” Nguyễn Du Du vô tình cự tuyệt, “Chúng ta chỉ ăn bánh kem là được.”
“Không tốn tiền, không tốn tiền, hội sở này là của nhà tôi, một xu cũng không mất.” Triệu Húc Phong nhẹ giọng kéo kéo một sợi tóc của Nguyễn Du Du, đáng thương năn nỉ, “Gọi đi, gọi đi mà.”
Nguyễn Du Du ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Mộc Bạch, thấy đôi mắt đen thuần của hắn đang liếc tới, giật mình, thẳng lưng ngồi đoan đoan chính chín, đôi mắt hạnh chớp chớp ngoan ngoãn, lộ ra nụ cười lấy lòng tiêu chuẩn, “Thẩm ca, tôi muốn anh bánh kem dung nhan chocolate.”
Triệu Húc Phong trắng mắt liếc cô một cái, thấp giọng mắng, “Con thỏ nhát gan.”
Hắn liền học theo bộ dáng Nguyễn Du Du, sống lưng thẳng tắp, nở nụ cười lấy lòng giả tạo, thanh âm nỗ lực nắn cho thật mềm mại đến nổi da gà, “Thẩm ca, em muốn uống Louis XIII”
“Ngọt tào! Triệu Húc Phong, cậu đủ rồi đó!” Ngô Trung Trạch cười đến không thở nổi, ngã ngửa ra ghế sô pha.
Triệu Húc Phong không thèm để ý đến hắn, quay đầu nhìn Nguyễn Du Du, “Cô mau nói đi, nói ‘Thẩm ca, em muốn uống Louis XII’, nhanh lên.”
Nguyễn Du Du lắc đầu, “Không, tôi không nói.”
“Cũng không phải là bắt cô gọi a, chỉ là muốn cô nói một lần, để tôi học hỏi âm điệu một chút.” Triệu Húc Phong nghiêm trang nói.
“A, vậy thì được.”Nguyễn Du Du thấy bộ dáng của hắn rất nghiêm túc, “Thẩm ca, em muốn uống Louis XIII.”
“Ha!” Triệu Húc Phong kích động mà đứng lên, chỉ vào Nguyễn Du Du, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Thẩm Mộc Bạch, “Thẩm ca, anh nghe được không, Du Du cũng muốn uống Louis XIII !”
Nguyễn Du Du khiếp sợ mà mở to hai mắt.
“Ha ha ha ha --- ” Ngô Trung Trạch cười đến xoa bụng.
Thẩm Mộc Bạch nhìn thoáng qua Nguyễn Du Du, cái này bất quá chỉ là chút tiểu xảo của đám bạn hắn, nhìn bộ dáng của con mèo nhỏ, hình như chưa tiếp thu được thì phải, “Được, lấy một bình Louis XIII, tôi cho cậu uống bao nhiêu thì chỉ được uống bấy nhiêu.”
“Ân ân, đều nghe Thẩm ca.” Triệu Húc Phong rốt cuộc cũng đạt được nguyện vọng, gật đầu như giã tỏi, vô cùng ngoan ngoãn.
Thẩm Mộc Bạch nhìn Nguyễn Du Du, cô gái nhỏ bị trêu đùa cũng không tức giận, cười ngốc ngốc nhìn bọn họ.
Rất nhanh, bánh kem dung nham chocolate cùng một chai Louis XIII được mang lên, còn có một đĩa trái cây lớn.
Khối bánh nâu đen tròn tròn đặt giữa chiếc đĩa sứ, thoáng ngửi thấy mùi chocolate bay tới. Nguyễn Du Du hưng phấn cầm đĩa lên, nhìn nhìn thấy chỉ cô có bánh kem, tuy biết mọi người đều không thiếu tiền, muốn ăn bao nhiêu cũng được, nhưng vẫn khách khí báo cáo một câu, “Thẩm ca, tôi ăn đây.”
“Ăn đi, không đủ lại gọi thêm.”Thẩm Mộc Bạch gật đầu.
Triệu Húc Phong cũng nâng ly rượu lên, học theo ngữ khí của Nguyễn Du Du, “Thẩm ca, em uống đây.” Thực ra hắn không phải muốn cô ý trêu chọc Nguyễn Du Du, chỉ là trực giác cho biết, làm như vậy khả năng sẽ có chỗ lợi, tỷ như Thẩm Mộc Bạch sẽ càng dung túng.
Ngô Trung Trạch một bên đánh giá Nguyễn Du Du, thấy cô gái nhỏ căn bản không để ý trò đùa của Triệu Húc Phong, cúi đầu, vô cùng nghiêm túc dùng nĩa chọc một chút bánh kem, chậm rãi nếm thử.
Chocolate nóng chảy theo cái khe cô chọc chậm rãi tràn ra, ánh mắt cô gái nhỏ sáng lên, dùng nĩa chọc chọc nếm thử, đôi mắt thỏa mãn cong lên, sau đó lại chọc một miếng bánh, chấm chấm rồi đưa vào miệng, cực kỳ thỏa mãn thở dài một hơi.
Xem ra không có tức giận.
Ngô Trung Trạch yên tâm, dù sao cũng là người của Thẩm ca, nếu bởi vì anh em của Thẩm ca mà sinh khí giận dỗi,sẽ chỉ làm Thẩm Mộc Bạch khó xử.
Nguyễn Du Du xử lý xong chiếc bánh kem mới ngẩng đầu, phát hiện ba người kia đều đang uống rượu.
“Thẩm ca, anh uống rượu, chúng ta không thể lái xe về nhà được nha.” Nguyễn Du Du nói xong lại tự bác bỏ, “Nga, không có việc gì, còn có thể bắt xe.”
Triệu Húc Phong xua xua tay, “Phiền vậy làm gì, để đám đàn em đưa hai người về.”
Thẩm Mộc Bạch lười biếng dựa vào sô pha, chân dài tùy ý vắt chéo, “Em không cần lo lắng.” Bởi vì muốn chiếu cố Triệu Húc Phong, nên ở chỗ Triệu gia là an toàn nhất, vì vậy lần nào tụ tập cũng đều chọn cái hội sở này, ba người muốn uống đến bao nhiêu thì uống, chỉ có Triệu Húc Phong âm ĩ hơn ngày thương một chút thôi.
Spoil chương sau: vợ mới cưới chạm mặt hôn thê cũ ( nghe drama v thoii nhưng nhẹ nhàng lớm, yên tâm k ngược :>)
Editor có điều muốn nói: sr các mỹ nữ vì lại trễ lịch đăng so vs thông báo. Dạo này deadline hơi nhiều nên Tiểu Bạch hơi bận, mong tỷ mụi thông cảm 😔😔. Sẽ có lúc đăng trễ hơn vs lịch nên mong mn ráng chờ chút xíu nha. Rảnh tui sẽ đền bù hai ba chương liền. Iu nhiều nhiều 😗😗😗
Danh Sách Chương: