Nguyễn Du Du từ đống túi lấy ra hai chiếc váy ngủ, một cái cổ hình chữ V, màu tím đậm, vải được dệt từ lụa tơ tằm, hoa lệ lại mị hoặc. Cái còn lại theo hướng trong sáng bảo thủ, màu hồng phấn nhàn nhạt, cổ tròn đều đặn, vạt áo thêu vài đường hoa văn trang nhã.
Xem ra Lưu trợ lý không biết sở thích của cô, dứt khoát liền mua hai phong cách khác nhau cho cô lựa chọn.
Nguyễn Du Du liền chọn chiếc váy màu hồng phấn, ôm vào phòng tắm.
Cô thực sự muốn vẽ bùa lắm rồi, mau chóng tắm xong, mặc đồ ngủ rồi đi ra phòng khách ôm hết tất cả mấy túi đồ vào.
Trợ lý lưu đúng là toàn năng, đồ trang điểm cũng mua hai bộ, đầy đủ từ đồ chăm sóc da cơ bản đến đồ trang điểm, cô lấy một chai toner và một chai dưỡng ẩm, đang chật vật tìm cách mở, phòng cửa bị đẩy ra, Thẩm Mộc Bạch đi vào.
Hắn hình như cũng mới vừa tắm xong, mái tóc đen mượt đã khô một nửa, che khuất nửa cái trán trắng nõn, hơi chạm vào lông mày.
Thấy tóc Nguyễn Du Du vẫn ướt, xõa sau lưng, váy ngủ cũng bị thấm nước ướt một mảng, hắn nhíu mày một cái, âm thanh trầm thấp, “Đem tóc sấy khô đã”.
Nguyễn Du Du một tay mở được hộp mỹ phẩm, “Tôi làm xong cái này đã, rồi sấy sau.”
Có lẽ là do hơi nước trong phòng tắm, đôi mắt của cô phi thường lấp lánh, như pha lê đen được gột rửa qua nước, sáng bóng kỳ ảo, nhìn Thẩm Mộc Bạch, âm thanh mềm mại nghiêm túc giải thích: “ Nếu làm khô tóc trước, da mặt sẽ rất khô, không thoải mái, tôi thích dưỡng ẩm trước rồi làm khô sau.”
Nước từ ngọn tóc nhỏ xuống, thấm ướt sau eo, cô gái nhỏ nhỏ gầy gầy, vòng eo thoạt nhìn vô cùng tinh tế, phỏng chừng hắn một tay có thể ôm hết.
Trong không khí nhàn nhạt mùi hoa, là hương sữa tắm cô mới dùng.
Trong lòng Thẩm Mộc Bạch dâng lên một chút khô nóng, hắn liền không nói nữa, xoay người đi ra phòng bếp, mở tủ lạnh lấy một chai nước khoáng, ngửa đầu uống hết, cảm xúc trong lòng cũng dần được áp chế xuống.
Từ phòng bếp đi ra, rốt cuộc cũng nghe âm thanh ong ong của máy sấy.
Nguyễn Du Du đem đầu sấy khô đến bảy tám phần liền sốt ruột trở lại phòng ngủ, nghĩ nghĩ lại quay ra đóng luôn cửa.
Cô muốn rời khỏi thân thể này trước khi tới bệnh viện, trả nó lại cho nguyên chủ, có điều thời gian có chút gấp.
Phòng ngủ không có bàn đọc sách, Nguyễn Du Du trực tiếp đem giấy vàng cùng chu sa lên giường vẽ.
Đối với người bình thường mà nói, vẽ bùa là chuyện phi thường phức tạp, vô cùng rườm rà lại phải chú ý trình tự, có người còn phải tịnh thân, còn muốn bày hương án. Nhưng Đạo giáo cũng nói “Một chút linh quang tức là phù”, Nguyễn Du Du chính là cái loại có thiên phú hơn người này.
Cha cô Nguyễn Hàm Chương là đại sư trứ danh ở Yến Thành, một lá bùa bình an ít nhất cũng trăm vạn, đáng tiếc bùa của Nguyễn đại sư rất ít, cho dù có tiền, giàu có cỡ nào cũng không phải muốn mua là mua được.
Nguyên nhân sao, bởi vì người vẽ bùa vốn dĩ không phải Nguyễn Hàm Chương, mà là Nguyễn Du Du.
Nhưng thân thể cô vẫn luôn không tốt, sẩy ra là sinh bệnh, vẽ bùa sẽ làm thể lực và tinh thần cô suy giảm. Cố tình cô vẽ bùa vô cùng linh nghiệm, nhưng đối với bản thân thì nửa điểm không có tác dụng, thân thể cô gầy yếu, bùa nào cũng không được, mỗi lần sinh bệnh chỉ có thể ngoan ngoãn đi bệnh viện.
Cho nên, bùa của Nguyễn đại sư tuy linh nghiệm, nhưng số lượng không cao. Đương nhiên, vật lấy hi vi quý (*), không riêng gì ở Yến Thành, toàn bộ Trung Quốc, đều có vô số người hận không thể đem một đống tiền đến đổi lấy một lá bùa cứu mạng của Nguyễn đại sư.
(*) Vật quý hiếm
Nguyễn Du Du vẽ nhiều nhất chính là bùa bình an cùng bùa chữa bệnh, bùa đuổi quỷ trước mắt này, thật ra rất ít khi vẽ.
Cô nín thở ngưng thần, một bút mà thành.
Cầm lấy lá bùa đuổi quỷ, vừa định dán lên người, đột nhiên lại nghĩ nghĩ cái gì đó.
Nguyễn Du Du đem bùa trong tay đặt xuống một bên, vẽ thêm một lá bùa bình an, nhét vào trong bót tiền, để lại cho nguyên chủ. Lại vẽ thêm một lá bùa mỹ nhan (kiểu để làm đẹp á), đặt xuống dưới gối. Kỳ thật nguyên chủ cùng cô lớn lên giống nhau như đúc, Nguyễn Du Du cũng không cảm thấy bộ dạng của bản thân quá khó coi, chỉ là do hoàn cảnh lớn lên của nguyên chủ quá mức nghèo khổ vất vả, làn da có chút khô ráp, đen hơn người khác, cả người có chút co rúm, tự ti, ngũ quan tinh xảo không hiện ra rõ nét.
“Hy vọng lá bùa mỹ nhan này có thể giúp ích cho cô, không cần để ý những âm thanh đàm tiếu xung quanh nữa.”
Nguyễn Du Du lẩm bẩm một câu, thay bút lông, nhúng ở hộp chu sa đang mở, đem sự tình hôm nay đơn giản nói rõ viết lên giấy vàng, do dự một chút, ở phía cuối lại viết: “Du Du, Chu Quốc Vượng vốn dĩ không phải cha ruột của cô, ông ta lừa cô, cái xét nghiệm ADN kia cũng là giả, đó là tóc của Chu Dung Dung, không phải của cô.”
Chỉ vì nguyên chủ nhầm tưởng cô ấy là thiên kim chân chính, nên tâm lý bắt đầu vặn vẹo, luôn hận Chu Dung Dung đoạt đi cuộc sống mình vốn có, nếu lúc trước không ôm sai thì người cùng nam chủ yêu đương phải là cô.
Nhưng cô ấy không biết, căn bản không có ôm nhầm gì hết, cô ấy cũng không phải con gái Chu gia, chẳng qua chỉ là một con rối thế thân cho Chu Dung Dung gả tới Thẩm gia, dùng cô để ứng phó hôn sự với Thẩm Mộc Bạch.
Nguyễn Du Du thật không hiểu nổi, rốt cuộc Thẩm Mộc Bạch có chỗ nào là “phế vật”, làm Chu gia ghét bỏ như vậy, kế hoạch bọn họ đưa ra cũng hoàn toàn nông cạn, từ những nghị luận ở bữa tiệc sinh nhật liền biết, có điều những người ở đó cũng tự hiểu mà giữ trong lòng, không nói ra âm mưu của Chu gia, chủ yếu là để xem kịch vui thôi.
Cố tình nguyên chủ lại mù quáng tin vào chuyện đó, đẩy cuộc đời cô ấy vào bi kịch.
Nguyễn Du Du buông bút, đem đồ dùng thu thập lại gọn gàng một chút, nghĩ nghĩ cô để lại lời nói vậy cho nguyên chủ, không biết cô ấy có tin không, chỉ hy vọng cô ấy sẽ để tâm đến lời nhắc nhở này.
Nguyễn Du Du đem giấy vàng đè xuống dưới di động, nằm ngửa xuống giướng, đem bùa đuổi quỷ dán lên người, từ từ nhắm mắt lại.
Một giây…..
Hai giây……
Mười giây đồng hồ trôi qua, Nguyễn Du Du không cảm giác được cái gì.
Cô chậm rãi mở mắt, tường màu xám nhạt, tủ đầu giường màu đen, giấy vàng vẫn đè dưới di động.
Cô không có rời đi.
Nguyễn Du Du nhíu mày, lần nữa đem bùa đuổi quỷ dán lên người, nhắm mắt lại lẳng lặng chờ thêm vài phút nữa, vẫn như cũ, vẫn không có gì xảy ra.
Cô xoay người ngồi dậy, buồn rầu mà kéo kéo tóc, lẽ nào thay đổi thân thể, cho nên cô vẽ bùa không còn linh nghiệm nữa.
Vậy phải nghiệm chứng thử.
Cô lấy tờ giấy vàng, vẽ một lá bùa lửa.
Cầm lá bùa đứng dậy, cô mới phát hiện, nơi Thẩm Mộc Bạch ở là chung cư, không giống với biệt thư nhà cô có sân sau, vậy “Phóng hỏa” nơi nào thì tốt đây.
….Ừm, phòng tắm đi.
Trong phòng tắm, hơi nước còn lưu lại ẩm ướt, đáy bồn tắm màu trắng vẫn còn vệt nước chưa khô, hướng bồn tắm xả một ít nước, lùi xa lại vài bước, Nguyễn Du Du đem lá bùa ném vào bồn tắm.
Ngọn lửa đỏ xuất hiện, bùng lên dữ dội, kéo dài trên mặt nước, bốc lên cao cỡ hai mưới đến ba mươi centimet, toàn bộ bồn tắm đều một màu rực đỏ của lửa.
Nguyễn Du Du hoảng sợ, kêu to một tiếng, liền bay nhanh đến mở vòi hoa sen, phun nước tới ngọn lửa kia.
May mắn cô mở nước trước ở trong bồn tắm, ngọn lửa mau chóng được dập tắt.
Nguyễn Du Du nghĩ mà thấy sợ, vỗ vỗ đầu, lại nghe thấy một âm thanh lạnh người “Rắc rắc”, cô chậm rãi ngẩng đầu, bồn tắm lớn màu trắng liền cứ như vậy nứt một khe lớn. -_-!!
Nguyễn Du Du: “…….”
Thẩm Mộc Bạch nghe thấy tiếng chạy đến: “…….Em….. Là không thích bồn tắm này sao?”
Nguyễn Du Du cứng đờ mà quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt đen sâu thăm thẳm, lúc này biểu tình trong mắt toàn là nghi hoặc cùng khó hiểu.
Nguyễn Du Du chột dạ né tránh, đối với việc bản thân lần đầu đên nhà người khác đã đem bồn tắm của người ta phá hỏng, cô thật sự không có lời nào để giải thích.
Cô nhớ rõ lúc bắt đầu học vẽ bùa chính là vẽ bùa lửa, nhưng ngọn lửa phóng ra khi đó rõ ràng chỉ nhỏ như lửa trên ngọn nến, trời biết vì cái gì cả bồn tắm bị bốc cháy.
Mắt hạnh xấu hổ chột dạ chớp chớp liên tục, miễn cưỡng nở ra nụ cười, Nguyễn Du Du nhỏ giọng lắp bắp, “Ách, cái kia, tiền sửa bồn tắm liền tính vào tiền tiêu vặt của tôi đi.”
“Thôi quên đi”. Thẩm Mộc Bạch cũng không có nổi giận như trong tưởng tượng, chỉ nhìn cô thật sâu một cái, “Đi thay quần áo, nửa giờ sau chúng ta sẽ xuất phát.”
Nguyễn Du Du héo héo đóng cửa phòng ngủ.
Quả nhiên cô vẽ bùa vẫn thập phần linh nghiệm, thậm chí so với trước kia còn lợi hại hơn, nhưng bùa đuổi quỷ cũng không thể làm cô rời khỏi thân thể này.
Chẳng lẽ giống với thân thể kia, loại bùa nào cũng không dùng được.
Vậy cô căn bản không còn khả năng rời đi.
Nguyễn Du Du chui đầu vào chăn.
Ngẫm lại cuộc sống trước kia của mình, đột nhiên phát hiện không có cái gì làm cô cảm thấy luyến tiếc.
Sinh hoạt của cô không thể nghi ngờ gì là giàu có đầy đủ, ăn chả lo ngủ chả phải nghĩ, nhưng cô không có tự do.
Bởi vì thân thể gầy yếu hay sinh bệnh, cha mẹ không cho phép cô làm bất cứ việc gì, cô không thể vui cơi nô đùa như những đứa trẻ khác, không được đến trường đi học bình thường, lúc cô mãnh liệt yêu cầu, cha mẹ mới thỏa hiệp cho cô mỗi tuần đến trường đi học một ngày, bên cạnh phải luôn có bảo mẫu đi theo.
Cô không được phép làm bất luận việc gì tiêu hao tinh thần lẫn thể lực, không được chơi dương cầm, không được làm bài tập, không được hoạt động mạnh, không có thú vui tiêu khiển nào, đến cả đọc tiểu thuyết cũng phải lén lén lút lút đọc.
Tất cả, đều không phải vì cha mẹ đau lòng cho cô, mà là bởi vì tinh lực của cô có hạn, phải dùng để vẽ bùa.
Ở trong mắt bọn họ, cô chính là một bảo vật bằng thủy tinh, đụng nhẹ là vỡ, là một thứ bảo vật có thể đem đến cho họ cả tiền tài lẫn danh vọng. Một thứ bảo vật phải được bảo dưỡng tỉ mỉ, tuyệt đối không thể tùy tiện sử dụng, càng không thể phí công vào những việc râu ria.
Cô đã sớm kiếm cho bọn họ, một núi tiền xài cả đời cũng không hết, một danh vọng hào quang chói lọi mà ai cũng phải kính nể, ơn sinh thành hình như đã báo đáp đủ rồi.
Cô còn có một em trai, đó mới chân chính là đứa con được cha mẹ yêu thương, nếu cô có rời đi, bọn họ cũng chỉ khổ sở vì không kiếm được tiền nữa thôi.
Nên nếu hiện tại, được chân chính làm những gì mình muốn, Nguyễn Du Du phi thường vui vẻ.
Chính là có chút xin lỗi với nguyên chủ, không biết cô ấy đi nơi nào, có lẽ là bị xuyên vào một thế giới khác mất rồi.
Nguyễn Du Du cau mày trong chốc lát, trừ bỏ việc tiếp tục sống ở thế giới này, cô không còn biện pháp nào khác nữa.
Ai, Nếu biết trước được đây là cuộc sống sau này của mình, hôm nay cô đã không cùng Thẩm Mộc Bạch đi lãnh giấy kết hôn.
Nếu cùng ngày lãnh giấy kết hôn đi ly hôn, tựa hồ có chút….. quá đáng.
Đặc biệt là Thẩm Mộc Bạch không có tính kế cô kết hôn với hắn, lại còn xuất phát từ hiếu tâm, muốn an ủi ông nội bị bệnh nặng. Nếu cô lôi hắn đi ly hôn, phỏng chừng ông nội trong bệnh viện trực tiếp bị tức chết :vv.
Haizzzz
Nguyễn Du Du thở dài, hiện tại khẳng định không thể ly hôn ngay được rồi.
Thẩm Mộc Bạch dẫn cô đi ăn ngon, mua cho cô đủ thứ đồ, cô lại còn đập cái bồn tắm nhà hắn ra, hắn cũng không tức giận so đo với cô, mỗi tháng còn cho cô tiền tiêu vặt…..
Đây, rõ ràng là một người tốt.!!
Nguyễn Du Du nâng cằm suy nghĩ, quyết định đối với Thẩm Mộc Bạch tốt một chút, ít nhất những ngày còn là vợ hắn, đem hắn trở thành bạn bè hoặc người nhà.
Suy nghĩ kỹ rồi, cô xoay người ngồi dậy, cầm bút lông, nín thở ngưng thần, vẽ một lá bùa chữa bệnh, cẩn thận gấp lạii.
Tác giả có điều muốn nói thay Bạch ca: Đến rồi thì đừng có nghĩ đến chuyện rời đi nha. Tưởng bở!!!!
Editor có điều muốn nói: Có độc giả nào cảm thấy nữ chính quá ngây thơ không, thông cảm cho bả xíu nha, tại từ bé bị nuôi nhốt trong nhà, khờ khờ ngây thơ chút cũng phải.
Danh Sách Chương: