• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhật ký trong tay rõ ràng không hậu, nhưng nhìn đến trang cuối cùng, lòng A Viên lại thấy nặng trĩu, cậu ngây người một hồi, mới nhớ đến những trang đằng trước, chỉ vào rồi mới nói, “Lưu Trăn phát hiện chuyện Hoàng Vinh Cường làm sao?”

Thường An Tại dường như trầm tư, một lát sau mới đạm nhiên đáp, “Chắc vậy.”

A Viên ngẫm lại chuyện trong hồi ức của tiểu lệ quỷ, kết hợp với nhật ký, trong lòng giật mình, chẳng lẽ Hoàng Vinh Cường định lặp lại trò cũ? Bắt Lưu Trăn Hoàng An Na tới phòng tối rồi thiêu chết? Nhưng Hoàng Vinh Cường vì sao làm vậy? Càng nghĩ như thế, lòng A Viên thêm nặng trĩu, yết hầu như ngậm cay nuốt đắng, há mồm khô khốc nói, “Trước đó tôi nhìn thấy hồi ức của tiểu lệ quỷ…”

A Viên đơn giản thuật lại một lần, Thường An Tại nghe cậu nói hết, sau đấy cũng trầm lặng.

Ngay lúc A Viên cho rằng anh cũng không hiểu tại sao, lại nghe anh lạnh lùng bảo, “Đại khái là giả kim thuật.”

Nghe thấy tên đã biết không tốt, A Viên không khỏi khẩn trương nắm tay, “Giả kim thuật là cái gì?”

“Trong đồn đãi, đó là toán mệnh, một loại thủ đoạn nham hiểm dùng để bóp méo số phận.” Thường An Tại tìm từ giải thích, cho nên lúc nói tương đối chậm rãi, “Hai đứa con chết yểu chỉ sợ cũng bị ông ta hại chết, phương pháp này không chừng do bà vợ thứ nhất đến từ gia tộc lớn nói cho ông ta nghe, vậy nên sau khi đứa con thứ hai chết thì bà ấy cũng điên theo.”

A Viên mơ màng hồ đồ, “Loại thủ đoạn này cũng có sao?”

“Tham lam thúc giục, cái gì cũng thấy không đủ.” Thường An Tại nói, “Thoạt nhìn Hoàng Vinh Cường không phải kiểu tài phú quý mệnh, nhưng mệnh ông ta lại là nhiều con nhiều phúc, vốn là chuyện tốt, đáng tiếc Hoàng Vinh Cường quá tham tiền. Ông ta dùng tà pháp sửa lại số mệnh, tuy giàu có, nhưng cả đời không con cháu.”

A Viên khó tin, “Vậy cũng được? Ông ta dám dùng con ruột của mình để đổi sự giàu có, quả thật thành sao?”

Thường An Tại lạnh giọng, “Nếu thật sự là thế, sao ông ta lại đến tìm Trần An để vay nặng lãi chứ?”

A Viên khiếp sợ không biết nên nói gì.

“Ngọn đèn đồng mẫu tử chính là thứ mấu chốt.” Thường An Tại lấy ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn, “Ban đầu tôi còn thấy kỳ quái, sao lại có người dùng người giấy đến chiêu quỷ ngay cầu thang. Giờ xem ra, ác linh không phải do Tê Đăng đưa tới, mà là hướng về đèn đồng.”

A Viên bừng tỉnh nhớ con quỷ đầu dài quấn trên đèn đồng, “Cái đèn đồng đó sao?”

“Đèn đồng mẫu tử do ông ta dùng bí pháp để chế luyện thành đèn bản mạng.” Giọng Thường An Tại thật lạnh, “Hoàng Vinh Cường bày tà trận, thiêu chết vợ mình ở đó, dùng hồn phách vợ con làm tế phẩm, cuối cùng trao đổi với hung linh. Đây chính là cái gọi là giả kim thuật.”

“Chỉ vì thế?” A Viên sợ hãi không thôi, “Nhưng nếu ông ta dùng hồn phách vợ con làm tế phẩm, vậy tại sao vẫn còn đôi mẫu tử lệ quỷ tồn tại? Hơn nữa phương pháp đó hiệu quả thật sao?”

“Oán khí hai người quá lớn, hung linh chỉ dám trốn tránh chúng nó, sao dám tiếp thu tế phẩm chứ?” Thường An Tại nói, “Phương pháp không còn hiệu quả. Hung linh ở lại thế gian, cốt lõi do tà niệm biến thành, không hại Hoàng Vinh Cường đã là tốt lắm rồi, cớ nào mưu tài giúp ông ta nữa. Hoàng Vinh Cường không được như ý, bị đứa con trai phản bội, lại sinh thêm hai lệ quỷ, cũng coi như thiên lý báo ứng.”

“Vậy còn Hoàng An Chính?” A Viên chỉ vào trang nhật ký cuối cùng, “Sao hắn lại muốn giết Hoàng An Kỳ? Chẳng lẽ hắn coi cậu bé là người em trai đã chết?”

Thường An Tại hỏi ngược, “Cậu không thấy kỳ lạ sao, người vì tiền bạc có thể hại chết cả vợ con mình, giờ chả có ích lợi, sao lại đối xử người ngoài như con cái chứ?”

A Viên thấy hồ đồ, cậu nghĩ không ra, “Cả nhà Lưu Trăn có thể mang lại chỗ tốt gì cho ông ta?”

“Chỗ tốt bà ta có chính là Hoàng An Kỳ.” Thường An Tại lật sang trang nhật ký miêu tả Hoàng An Kỳ có biểu hiện bất thường, “Hoàng An Kỳ nhìn thấy quỷ, cho nên cậu bé mới nói những lời đó. Hồn phách trẻ con vốn không đủ, ngẫu nhiên gặp quỷ cũng không có gì lạ. Nhưng một đứa nhỏ thấy quỷ thường xuyên như thế, rất có khả năng mang Âm Dương Nhãn.”

A Viên nói, “Không phải cậu bé vẫn thấy…” Một đứa trẻ sống giữa một bầy quỷ, cậu quả thật khó tưởng tượng nổi sự sợ hãi mà An Kỳ phải trải qua, “Hoàng Vinh Cường tìm kiếm Âm Dương Nhãn để làm gì?”

“Ông ta muốn chấn nhiếp bà vợ mình.” Thường An Tại bỗng hỏi, “Có phải cậu thấy người mang Âm Dương Nhãn thật đáng thương?”

A Viên ngẩn ra, tuy cậu chưa từng nghĩ tới, nhưng chẳng phải sao? Người có Âm Dương Nhãn lúc nào cũng phải sinh hoạt với vô số bóng ma đáng sợ.

Thường An Tại lắc đầu, “Trong họa có phúc. Âm Dương Nhãn quả thật phải gặp quỷ mỗi ngày, nhưng người có Âm Dương Nhãn mang huyết mạch khiến quỷ mị kinh sợ, bằng không tại sao Hoàng An Kỳ sống ở đây mà vẫn bình an vô sự?”

“Khoan đã.” A Viên hiếm khi đánh gãy lời Thường An Tại, “Chẳng phải cuối cùng Hoàng An Kỳ bị Hoàng An Chính giết chết sao?”

Thường An Tại cười, lãnh đạm đáp, “Người giết Hoàng An Kỳ không nhất định là Hoàng An Chính.”

“Vậy…” A Viên suy nghĩ một lát, “Là ai mới được?”

Thường An Tại không định tìm hiểu kỹ, chỉ nói, “Hoàng Vinh Cường phải dùng máu Hoàng An Kỳ mới nhốt được lệ quỷ trong đó, căn phòng thứ nhất dính máu có lẽ liên quan đến Hoàng An Kỳ. Hoàng An Chính muốn giết Hoàng An Kỳ cũng chính vì điều đó — hắn cảm thấy áy náy, muốn giải thoát mẹ và em trai mình.”

Đến tận giờ, manh mối rải rác miễn cưỡng dán lại một chỗ.

A Viên gật đầu, “Khó trách Lưu Trăn cãi nhau với Hoàng Vinh Cường.”

Thường An Tại nói, “Đúng vậy. Tuổi Hoàng An Kỳ còn nhỏ, chỉ sợ khó dấu diếm nổi. Lưu Trăn chắc đã biết một chút, nếu bà muốn đi thật, Hoàng Vinh Cường sẽ không bỏ qua, cho nên bà vì câu nói của Hoàng An Chính mà ở lại.”

A Viên suy nghĩ, “Vậy Hoàng An Chính đâu, hắn bị ai giết?”

“Tôi đoán là Lưu Trăn. Có thể vì hắn muốn giết Hoàng An Kỳ, bị Lưu Trăn và Hoàng An Na thấy, ngược lại bị Lưu Trăn ngộ sát*.”

(*) lỡ tay giết người.

A Viên nhớ đến biểu hiện của Lưu Trăn lúc ở nhà ăn, cảm thấy có lý.

Phỏng đoán sự thật xong, A Viên không khỏi trầm mặc, so với lệ quỷ, lòng người mới là thứ ghê gớm nhất.

Đại khái hiểu được sự tình đã qua, cuốn nhật ký cũng hoàn tất công việc của nó.

Thường An Tại tiếp tục lục giá sách tìm tin tức, A Viên lấy cuốn nhật ký nhét về chỗ cũ, khuỷu tay vô tình đụng phải tấm gương nhỏ.

Tấm gương loạng choạng một hồi sau đó ngã xuống đất, A Viên luống cuống tay chân, may mà tiếp được nó trước khi rơi xuống.

A Viên cầm gương nhỏ trong tay, mặt gương lạnh như băng, trong chớp mắt, phảng phất nhìn thấy nụ cười diễm lệ của Hoàng An Na. Cậu lật gương lại, phía sau có dán một tấm hình nho nhỏ.

Trong đó, Hoàng An Na dựa vào một thiếu niên tuấn tú, cười ngọt như mật. 

Thiếu niên này… Chắc là A Viên.

A Viên nhắm mắt, nổ lực xua đi thứ tình tố không thuộc về mình, cậu để tấm gương lại chỗ cũ, dư quang vô tình liếc qua một cái, tiếp đó, nhìn thấy một đôi mắt hắc bạch phân minh.

Ngay lúc ấy, A Viên suýt chút nữa hét một tiếng thất thanh, cũng may phản ứng kịp, nghẹn lại trong họng. Nhưng lông tơ đã dựng đứng cả lên.

Có một đôi mắt sau cửa tủ quần áo, không hề chớp mắt nhìn hai người, không biết đã ở đó bao lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK