Thường An Tại không nhanh không chậm đẩy tủ quần áo, bước chân đạp ra bên ngoài.
A Viên cũng bước ra theo anh. Cánh cửa hình vòm biến mất, âm hàn trên người cậu lập tức tan biến sạch sẽ.
Ác quỷ có suy nghĩ, còn biết ẩn nấp, dễ thấy rằng thứ đằng sau cánh cửa hung lệ cỡ nào…
A Viên rất muốn nhanh nhanh rời khỏi phòng, nhưng Thường An Tại lại kéo cậu, “Xem nơi này đi.”
A Viên cảnh giác nhìn cửa, nghe vậy thì quay đầu nhìn, kế tiếp thấy một tiểu binh sĩ màu lục đứng ở sườn ngăn kéo của tủ quần áo, lay động cánh tay lên xuống, vẫy vẫy với cậu.
“Làm gì vậy?” Cậu nhớ khi nãy các tiểu binh sĩ đều chui hết vào đây, “Chẳng lẽ muốn chúng ta mở ngăn kéo ra?”
Thường An Tại ừ một tiếng, nói, “Mở ra xem thử.”
A Viên đến gần, giơ tay kéo ngăn tủ.
Trước mắt là một đội tiểu binh sĩ. Tụi nó xếp thành mấy hàng ngay ngắn, giờ phút này đồng loạt ngẩng đầu nhìn cậu, mà phía sau tụi nó chính là một cái túi da.
“Đó là…” A Viên thoáng nhìn, tâm liền động, “Là túi của Lưu Trăn!”
Túi da có màu tím trầm, chất liệu chắc là da cá sấu, hình thức bên ngoài y như đúc trên tờ báo. Chỉ là trong túi hơi nhô ra, dường như còn chứa vật gì bên trong.
A Viên giơ tay muốn cầm lấy, kết quả một con tiểu binh sĩ đứng bên cạnh lập tức giơ súng chọc chọc ngón tay cậu.
A Viên bị chọc trúng, không đau mấy, cảm thấy kỳ quái, “Không phải tụi nó muốn giao túi cho chúng ta sao?”
Thường An Tại nhìn một con binh sĩ huơ tay múa chân, “Có lẽ, tụi nó muốn chúng ta phải trả binh đoàn trưởng về.”
“Ai cơ?”
Thường An Tại cầm tiểu đoàn trưởng vẫn luôn giãy giụa trong túi, nhẹ nhàng đặt phía trước đám tiểu binh sĩ.
Tất cả tiểu binh sĩ áo lục lập tức giơ cao súng kính lễ, nghênh đón trưởng quan của mình. Trưởng quan mang mũ đã trở về, nó không nói gì, chỉ nghiêm túc bước lên đầu hàng, sau đó dẫn dắt toàn binh, tất cả tiểu binh sĩ thực hiện động tác bước đều, chỉnh chỉnh tề tề đi về phía khe hở ngăn kéo.
Ngay khi bóng dáng tiểu binh sĩ cuối cùng khuất hẳn sau khe hẹp, âm thanh cộp cộp nho nhỏ cũng biến mất, A Viên mới duỗi tay cầm lấy túi da, nó khá nhỏ, mới kéo khóa một nửa, một vật trong bao liền chui ra, cạch một tiếng rớt xuống đất.
— Đó là một cây súng vẽ đầy hoa văn màu đỏ sậm.
Thường An Tại khom lưng nhặt súng lên, anh lật súng qua lại, tinh tế quan sát hoa văn trên đó.
A Viên cũng ngó tới nhìn nửa ngày, “Trên đó là cái gì? Nhìn có vẻ quen mắt lắm.”
“Là hoa văn vẽ bằng máu Hoàng An Kỳ.” Thường An Tại trầm ngâm một lát, đưa súng cho A Viên, “Cậu cầm. Cái này có thể giết quỷ.”
A Viên thuận tay nhận lấy, nhưng ngón tay vừa chạm vào đầu súng lạnh lẽo, lại bỗng dưng thu trở về, “Thế anh cứ cầm đi, giữ phòng thân tốt lắm.” Cậu sợ Thường An Tại không chịu lấy, vội bỏ thêm một câu, “Chỗ tôi còn có người giấy bảo toàn một mạng, còn anh thì không.”
Cậu nói xong, quán tính ngẩng đầu nhìn Thường An Tại, chẳng ngờ đối phương chỉ lạnh mặt, không hiện bất cứ biểu tình nào, chỉ nhìn cậu chằm chằm không nói.
… Tuy diện mạo hoàn toàn khác biệt, nhưng A Viên lại mạc danh cảm thấy anh rất giống, rất giống bóng người ngồi quỳ trước cánh cửa vòm khi nãy.
Đại não A Viên trống rỗng, cơ hồ sắp khẳng định Thường An Tại bị quỷ bám người, anh lại đột nhiên cười khẽ, như xuân tới băng tan, cả người trở nên sinh động, anh nửa nói nửa giỡn, “Cho tôi sao? Cái này sử dụng tốt hơn người giấy nhiều lắm.”
A Viên ngẩn ra, chẳng lẽ vừa rồi gặp quỷ đứng hình? Cậu ngó ngó Thường An Tại, thử gọi, “Thường An Tại?”
Thường An Tại đang ước lượng chuôi súng, nghe vậy thì “Hửm?” một tiếng, nhìn sang cậu, “Sao thế?”
Anh thoạt nhìn vẫn bình thường, A Viên lắc đầu, nhưng bồn chồn trong lòng không cách nào buông xuống được, “Không có gì, anh cầm lấy đi. Chúng ta nhanh chóng ra ngoài thôi.”
“Đừng sợ.” Thường An Tại duỗi tay xoa xoa mái tóc cậu, đối đãi như một đứa trẻ. “Có tôi ở đây.”
“– Có anh ở đây.” Một câu dừng ngay bên tai A Viên, giống như tự động vang vọng. Ký ức trong nháy mắt rốt cuộc bừng tỉnh, đầu cậu như cái đinh ốc không ngừng xoay chuyển, hình ảnh cứ lần lượt hiện ra trước mắt.
A Viên ngây ngốc nhìn Thường An Tại, há mồm nỉ non một danh xưng.
Thường An Tại hỏi, “A Viên? Cậu nói gì cơ?”
Ngón tay thon dài của Thường An Tại chạm lên vầng trán A Viên, lành lạnh, giống như sương đêm, cậu ngay lập tức hồi thần, “A? Tôi đâu nói gì.”
Thường An Tại nhíu mi, “Sao cậu cứ trông hốt hoảng như thế?”
A Viên chùi chùi mặt, sau đó thanh tỉnh hoàn toàn, “Tôi không sao cả.” Cậu cười cho có lệ, “Chắc bị dọa mất hồn rồi.”
“Đừng nói bậy.” Giọng Thường An Tại trầm lại, anh hiếm khi nghiêm túc nhìn A Viên, thu lại nét cười, hạ giọng trách mắng, “Ở mấy nơi như thế này, có những lời không được phép nói ra.”
Rõ ràng Thường An Tại có máu thịt, A Viên thu liễm hoàn toàn hoài nghi trong lòng, hậm hực giải thích, “Xin lỗi.”
Thường An Tại thở dài, vỗ vai cậu, “Đợi lát nữa đi theo tôi, đừng chạy lung tung.”
A Viên như gà mổ thóc gật đầu liên tục.
Thường An Tại không nói chuyện, A Viên cũng chẳng dám lên tiếng.
Hai người một trước một sau rời khỏi phòng Hoàng An Na, cánh cửa tự động khép lại.