Đã đến giờ phút này, người bình tĩnh đến đâu sắc mặt đều không tốt, “Căn phòng nhốt lệ quỷ nhờ nuốt chửng Từ Phàm nên oán khí tăng gấp bội, chỉ sợ sắp thoát khỏi phong ấn.”
A Viên hoảng sợ hỏi, “Vậy phải làm sao đây?”
Thường An Tại nắm lấy tay A Viên, “Chạy trước rồi nói sau.”
A Viên hết cách, chỉ biết điên cuồng chạy theo.
Thường An Tại chạy không mau, A Viên còn chưa thở gấp, chỉ mới chạy vài bước, đã nhanh chóng đuổi kịp hai người vốn đã chạy thật xa.
Bốn người chạy hồng hộc như điên, mắt thấy sắp đến ngõ cụt, cánh cửa ban công bùm một tiếng một mở toang.
Bốn người cả kinh!
Thường An Tại ôm A Viên vội vàng xoay người về sau. Tùng Võ lập tức túm Vu Lệ kéo cô lại, hai người ngã dập mông xuống đất sau đó té ngả ngửa.
“A Lệ –” Tiếng chuông bạc xuất hiện ngay chỗ cánh cửa, “Các cậu đi đâu thế?”
Một khuôn mặc trắng bệch khảm trên đó nhìn bọn họ, cái đầu tròn vo, miệng thì khẽ nhếch.
Tùng Võ cả kinh, “Hứa Đồng?”
Vu Lệ hét thảm, ba thành một bước, đẩy Tùng Võ chạy như điên về chỗ ngoặt.
“Vu Lệ!” Tùng Võ gọi cô, cũng nhanh chóng xoay người đuổi theo.
A Viên và Thường An Tại theo sát phía sau, vốn tưởng rằng đến chỗ cầu thang là có thể lên được lầu ba. Nào ngờ chỉ mới vòng sang chỗ ngoặt, trước mắt sáng ngời, hành lang dài quen thuộc lại xuất hiện. Bọn họ đứng ngay căn phòng thứ ba, đằng sau là phù văn đỏ đậm vặn vẹo tiến gần.
Tùng Võ cứng họng chôn chân một chỗ, “Tại sao lại là chỗ này?”
Vu Lệ khóc muốn hỏng đầu rồi, cô bổ nhào về phía cửa sổ, tay đập mạnh lên trên, cửa sổ mang theo cơn gió bên ngoài thổi phù phù, nhưng tấm kính pha lê cứng như đồng sắt không chút nào sứt mẻ.
Tùng Võ luống cuống tay chân ôm Vu Lệ trấn an, hai người dây dưa như thế thật lâu.
Thường An Tại thờ ơ lạnh nhạt đột nhiên nói, “Là quỷ đánh tường.”
A Viên vội hỏi, “Thế phải làm sao?”
Tuy phù văn đi rất chậm, nhưng nó vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Ai mà biết nếu bị bóng tối vây lấy sẽ xảy ra chuyện đáng sợ cỡ nào.
Thường An Tại nói, “Chỉ còn cách xé rách phù văn trên cửa sổ.”
A Viên kinh ngạc, “Cái gì? Xé hết toàn bộ? Cái này không phải để trấn quỷ sao! Xé có khi còn thảm hơn nữa!”
“Do tôi nghĩ sai.” Thường An Tại đáp, “Phù văn không phải trấn quỷ, mà là vây quỷ.”
“Vây quỷ?”
“Đúng thế, phù này có tác dụng như quỷ đánh tường, nó sẽ vây quỷ ở đây, người tiến vào đương nhiên cũng bị nhốt.”
Tùng Võ đang trấn an Vu Lệ, nghe vậy thì vội hỏi, “Anh nói gì?”
A Viên thấy Thường An Tại không chịu mở miệng, đành phải thuật lại mọi chuyện một lần nữa.
Dù gì cũng hết cách rồi, đây chính là tia hy vọng cuối cùng. Tùng Võ nhìn Vu Lệ đã bình tĩnh lại, lập tức chia nhau đi xé phù.
Bốn người vừa chạy vừa xé, nhanh chóng đi hơn phân nửa hành lang. Phù văn ở phía sau dường như vặn vẹo đuổi theo nhanh hơn trước.
Chạy lên được một khoảng, lại trở về nơi lúc nãy.
Cánh cửa leng keng mở ra, một cô gái xuất hiện ngay giữa ban công nhìn bốn người ồ ạt chạy đến, khóe miệng cười còn tươi hơn lần trước mấy phần.
Vu Lệ dừng chân, hung tợn liếc mắt nhìn cô ta, lau lau nước mắt trên mặt, “Cút đi, đừng quấy rầy tôi nữa!”
Hứa Đồng cười nói, “A Lệ, sao cậu không đợi tôi?”
Khi bốn người đang định làm lơ cô, tiếp tục vòng về chỗ ngoặt, cánh cửa cuối cùng trên hành lang dài kẽo kẹt một tiếng mở ra.
“A Lệ!” Giọng nói vang lên, mang theo cảm xúc vội vàng “Các cậu định đi đâu!”
Vu Lệ lắp bắp kinh hãi, nghiêng đầu qua nhìn, thì thấy Hứa Đồng đang đứng ngay cửa mang vẻ mặt sốt ruột vẫy tay với họ.
“A Lệ, cậu mau vào đây!” Hứa Đồng đứng ngay cửa sắc mặt hồng nhuận, biểu tình vội vàng căng thẳng, “Người ngoài ban công không phải tôi! Cậu đừng qua đó!”
Hai Hứa Đồng đứng gần nhau, một người mang nụ cười giả tạo, người còn lại thì tỏ vẻ lo lắng không nguôi, thực giả thế nào liếc mắt một cái đều biết rõ.
“Đồng Đồng! Tôi còn tưởng cậu đã chết!” Chẳng ngờ khuê mật vẫn còn sống, Vu Lệ nước mắt rưng rưng nhanh chóng chạy qua đó, cô tiến lên mấy bước, đứng ngay trước cửa, duỗi tay ôm vai Hứa Đồng, “Từ Phàm, cậu ấy…”
Tùng Võ hồ nghi đi theo, “Hứa Đồng?”
Trực giác A Viên mách bảo không ổn, hô một tiếng, “Đừng qua đó!”
Vu Lệ đã sớm bước chân vào cửa, Hứa Đồng lập tức thay đổi biểu tình, “Cậu nói gì vậy, A Lệ?” Giờ phút này, khóe miệng cô ta kéo lên tận đuôi mắt, như bị ai dùng dao rạch một đường, vẽ thành hình cong đầy máu, cô ta nhẹ nhàng bảo, “Tôi đã chết thật mà.”
Vu Lệ hoảng sợ trừng mắt, cô quay sang nhìn Tùng Võ đằng sau, hốt hoảng với tay, nói năng lộn xộn thét to, “Tùng Võ cứu mạng cứu mạng! Cứu tôi với, cứu tôi!”
Nhưng mái tóc lạnh băng đã quấn chặt lấy cổ, thời khắc trước khi chết, cô nghe Hứa Đồng nói một câu, âm thanh buồn bã, “A Lệ, sao cậu không đợi tôi?”
Cánh cửa rầm một tiếng khép chặt, bảng gỗ treo trên cửa rung mạnh, trên đó khắc một hàng chữ đỏ chót — Vu Lệ.