“Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi!” Tiêu Hồng Vĩ mặc kệ cô gái có đi theo hay không, sải bước đi chầm chậm về phía trước.
Cô gái thấy Tiêu Hồng Vĩ kéo mình ra ngoài nhưng lại không hề có ý xấu, do dự giây lát, khi cô ngẩng đầu lên thì thấy Tiêu Hồng Vĩ đang ngước cổ nhìn lên trời cao, hình như hắn đang ôm nỗi lòng gì đó thì phải.
Bóng dáng ấy sao mà cơ độc buồn thảm đến thế! Đứng giữa con phố tấp nập dòng người qua lại, thế mà lại lan tỏa một cảm giác lẻ loi, cô gái bất chợt bước từ từ theo sau lưng Tiêu Hồng Vĩ.
“Cái tát của em đau quá!” Tiêu Hồng Vĩ vừa xoa mặt vừa xuýt xoa, hắn mơ hồ nhớ lại trong quá khứ cũng từng có lần bị người khác tát vào mặt, “Nhưng lại giúp anh tìm về cảm giác trong quá khứ.” Hai câu nói trước sau chả ăn nhập gì với nhau làm cô gái sinh lòng tò mò về tên vô lại trước mặt này.
Quá khứ, đó là một danh từ phức tạp. Hắn hình như đang sống trong quá khứ, nỗi cô đơn của hắn chính là vì còn bị chìm đắm trong quá khứ chưa thoát ra được.
“Quá khứ chính là những gì đã trôi qua!” Cô gái nói một câu bâng quơ.
Tiêu Hồng Vĩ đang bước đi, nghe câu nói này bỗng ngừng bước, quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt cô gái. Hồi lâu, hắn nở một nụ cười chua chát, cảm thán: “Hay cho câu quá khứ chính là những gì đã trôi qua!”
“Hình như anh có rất nhiều tâm sự chất chứa trong lòng?” Thái độ thù địch của cô gái đối với Tiêu Hồng Vĩ hình như đã chuyển hóa thành một niềm khao khát muốn tìm hiểu tên vô lại, cô hy vọng khám phá bí mật về gã đàn ông thần bí này.
“Em tên là gì vậy?”
“Tô Tuệ Tình.”
“Tuệ Tình, thông minh trí tuệ lại có tấm lòng yêu thương, tên đẹp đấy nhỉ!” Tiêu Hồng Vĩ lẩm bẩm một mình.
“Anh dắt tôi đi đâu thế?” Cô gái hỏi.
“Thì đi dạo đây đó.” Tiêu Hồng Vĩ quay đầu lại đáp. “À, vừa nãy tại sao em tát vào mặt anh?”
“Ai biểu anh sỉ nhục chị gái tôi.” Nhắc lại chuyện cũ, cơn giận lại trở về với cô gái.
“Anh sỉ nhục chị của em à? Anh sỉ nhục cô ấy hồi nào?” Tiêu Hồng Vĩ nghệch mặt ra.
“Anh dám nói mình là anh rể của tôi, vậy chẳng phải anh và chị ấy đã… đã…” Những chữ tiếp theo thật khó mà mở miệng nói ra.
Thì ra là thế, cô bé này thương chị gái ấy nhỉ! Tiêu Hồng Vĩ cũng không muốn giải thích thêm, dù sao thì mọi chuyện đúng là như thế, chỉ có điều chưa thành hiện thực mà thôi, nhưng hắn nhất định sẽ cố gắng hết sức biến nó thành hiện thực.
Hai người cứ thế im lặng bước đi, nửa tiếng đồng hồ trôi qua. Khi đến một góc đường, đột nhiên có mười mấy người nhảy ra bao vây.
Nhìn thấy đám người này, Tiêu Hồng Vĩ nhăn mày khó chịu. Mấy hôm nay bị gì thế này? Chẳng lẽ mình đã bị thần xui xẻo để ý, sao bọn lưu manh cứ nhè mình ra mà gây hấn nhỉ?
Cô gái thấy nhiều người như thế bao vây mình, sợ hãi núp sau lưng Tiêu Hồng Vĩ. Tiêu Hồng Vĩ quét mắt qua một lượt cả bọn lưu manh, một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt hắn.
“Thì ra là tên này!” Tiêu Hồng Vĩ lầu bầu.
“Nhóc, chúng ta lại gặp nhau rồi!” Người vừa lên tiếng chính là Lưu Quân. Lần trước vì Tiêu Hồng Vĩ mà gã bị nhốt vào trạm tạm giam, nhưng mấy ngày sau đã được thả ra. Suốt mấy ngày liền gã đều đang truy lùng Tiêu Hồng Vĩ khắp nơi, không ngờ tình cờ gặp được hắn ở đây nên mới dẫn đàn em kéo tới trả mối thù hôm đó.
“Thật không ngờ mày lùn tịt mà diễm phúc nhỉ? Bạn gái thay hết người này đến người khác.” Lưu Quân mỉa mai.
Tiêu Hồng Vĩ lúc này đang suy nghĩ làm cách này để thoát thân, xem ra tên này tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho mình rồi, nhưng hôm nay có cô gái đi theo, lại là em gái của Tiểu Nghi, nếu để xảy ra chuyện gì làm sao mà ăn nói với Tiểu Nghi đây?
Tiêu Hồng Vĩ cúi đầu nghĩ ngợi, Lưu Quân thấy hắn không lên tiếng tưởng hắn đang run sợ, bèn hống hách bước tới trước mặt Tiêu Hồng Vĩ, thụi một cú mạnh vào bụng hắn, Tiêu Hồng Vĩ đau đến nỗi gục xuống đất. Tô Tuệ Tình thấy thế liền cuống cuồng cúi xuống đỡ lấy hắn.
“Đây là thù oán riêng giữa mày và tao, thả cho cô ta đi đi!” Tiêu Hồng Vĩ nén đau nói.
“Ha ha! Hôm nay không làm con rùa mà làm anh hùng rồi à? Nói cho mày biết, hôm nay tao phải chơi đùa vui vẻ với con bạn gái này của mày mới được.” Lưu Quân dùng ánh mắt dâm dật soi từ đầu đến chân Tô Tuệ Tình.
“Mày dám!” Tiêu Hồng Vĩ thay đổi hẳn bản tính nhút nhát ngày thường, một luồng khí sắc lạnh ép vào Lưu Quân, Lưu Quân bất chợt rùng mình một cái, tên tiểu tử này rốt cuộc là thần thánh phương nào. Tô Tuệ Tình thì càng trố mắt ngạc nhiên về tên vô lại này, nhút nhát sợ chuyện, không chịu trách nhiệm mới nên là tính cách của hắn chứ, tại sao đột nhiên hắn lại hóa thân thành anh chàng dũng cảm thế nhỉ?
Lưu Quân nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dù gì gã cũng đã lăn lộn chốn giang hồ nhiều năm, nếu như chỉ dựa vào một câu hù dọa mà sợ vỡ mật thì đã sớm bị người ta khử mất rồi.
“Thập Tam, hôm nay tao phải lột da mày ngay tại đây. Còn về cô bé này, hí hí, tao thích chơi thế nào thì sẽ chơi thế ấy!” Nói xong, Lưu Quân cười sặc sụa khoái chí.
Tiêu Hồng Vĩ nhân lúc Lưu Quân mất cảnh giác, đột nhiên lao tới húc đầu vào bụng gã, Lưu Quân ngã lăn ra đất, bọn đàn em còn đang ngơ ngác nhìn nhau, hắn đã kéo lấy tay Tô Tuệ Tình chạy thoát khỏi vòng vây.
“Em mau chạy đi! Chạy đi tìm chị gái em, bảo chị ấy nói cho Lâm Hạo biết, mau lên!” Tiêu Hồng Vĩ quay đầu lại, thấy mười mấy tên lưu manh đuổi theo càng lúc càng gần, lớn tiếng hét lên.
“Nhưng… một mình anh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Tô Tuệ Tình không phải là một cô gái hèn nhát. Tuy việc này chẳng liên quan gì đến mình, nhưng Tiêu Hồng Vĩ vì không muốn liên lụy cô mà bằng lòng chặn bọn kia lại cho cô chạy thoát thân, hắn có phải là tên vô lại lần trước chị gái đã nói không đây?
“Đừng nói nhiều nữa, mau làm theo lời anh đi!” Tiêu Hồng Vĩ hối thúc.
Tô Tuệ Tình bị Tiêu Hồng Vĩ hét vào mặt, cuối cùng đã đưa ra quyết định, hắn nói rất đúng, tìm người đến cứu mới là thượng sách.
Thấy Tô Tuệ Tình đã chạy xa, Tiêu Hồng Vĩ cũng không định chạy tiếp nữa. Không thể chạy thoát khỏi đám lưu manh này rồi, nhưng những gì mình gánh chịu hôm nay sẽ có ngày trả lại gấp mười lần cho bọn chúng.
“Chạy đi! Sao mày không giỏi chạy nữa đi!” Lưu Quân vừa bị Tiêu Hồng Vĩ húc đầu vào bụng nên càng thêm giận dữ, vừa sấn tới đã vung chân đá một cú, Tiêu Hồng Vĩ bay ra xa nửa mét.
Mấy tên đàn em của gã lập tức lôi Tiêu Hồng Vĩ về, khóa lấy hai tay hắn cho Lưu Quân đấm đá điên cuồng, nhưng từ đầu đến cuối Tiêu Hồng Vĩ cũng không kêu lên nửa câu, chỉ là đôi mắt hằn hộc nhìn chằm chằm vào Lưu Quân. Lưu Quân trong lòng cũng hơi ớn lạnh, đổi lại là người khác bị đánh bầm dập như thế đã sớm rên rỉ xin tha rồi, thế mà tên tiểu tử này còn chịu đựng được đến giờ, hơn nữa ánh mắt của hắn đáng sợ quá! Lưu Quân bị ánh mắt ấy uy hiếp tinh thần, đồng thời trong lòng gã đã hạ quyết tâm, hôm nay không trừ khử người này sau này chắc chắn thành mối họa.
“Mày có giỏi thì đánh chết tao, bằng không tao sẽ trả lại gấp mười lần những gì mày đã làm hôm nay!” Tiêu Hồng Vĩ bị đánh nằm mềm oặt ra đất, ánh mắt vẫn dữ tợn, lạnh lùng rít qua khẽ răng đe dọa.
Lưu Quân đột nhiên giật thót tim một cái, bản thân gã cũng không hiểu tại sao mình lại có phản ứng này, gã thậm chí không hề nghi ngờ lời đe dọa kia của Tiêu Hồng Vĩ chỉ là nói suông, trực giác mách bảo người này đã nói ra là làm được. Mới cách đây mấy hôm, hắn chẳng qua chỉ là một tên vô lại nhút nhát, thế mà giờ đây lại tạo cho người ta cảm giác sợ sệt đến thế, khác biệt trước sau quá lớn rồi!
Tiêu Hồng Vĩ hiểu rõ vừa rồi mình muốn chống trả mà không vạ lây đến Tô Tuệ Tình là điều không thể nào nên hắn cứ nhẫn nhịn chịu trận, nhưng lúc này cô gái đã chạy thoát, hắn đang dự tính phản công.
Loài báo là mãnh thú biết chờ đợi thời cơ nhất, cho dù gặp phải sư tử mạnh hơn cũng thế, nó sẽ kiên trì chịu đòn để chờ một cơ hội đánh vào chỗ hiểm đối phương, dù kẻ địch mạnh hơn gấp nhiều lần cũng đừng hòng thoát khỏi tai ương.
Tiêu Hồng Vĩ đang nhịn nhục chờ cơ hội, thừa lúc Lưu Quân phân tâm, hắn ập cả thân người vào gã, nhưng lần này khác vừa rồi, Tiêu Hồng Vĩ không bỏ chạy mà đè lên Lưu Quân, đấm liên tục vào mặt gã, mặc kệ những tên đàn em xung quanh lôi kéo, đánh đá, hắn chỉ gì chặt lấy Lưu Quân mà đấm, hoàn toàn không quan tâm đến thương tích do những người khác gây ra.
Nhưng do thua kém về thể hình, Tiêu Hồng Vĩ bị Lưu Quân giằng co thoát thân. Lần này, Lưu Quân điên tiết lên bảo đàn em gì chặt hắn, đánh Tiêu Hồng Vĩ một trận nhừ tử cho đến khi hắn ngất đi mới chịu dừng tay.
“Mẹ kiếp! Tao thịt mày luôn, coi sau này mày làm sao tìm tao trả thù!” Lưu Quân móc ra một con dao bấm, vừa định ra tay, chợt có tiếng còi xe cảnh sát hú vang.
Mấy tên đàn em sợ hãi nhìn nhau chờ lệnh đại ca, Lưu Quân thấy một chiếc xe cảnh sát từ xa lao nhanh tới, phun vào mặt Tiêu Hồng Vĩ đang nằm bất tỉnh dưới đất, hậm hực rít lên: “Hôm nay coi như mày may mắn, chúng ta đi!”
Khi Tô Tuệ Tình cùng với xe cảnh sát chạy đến, Tiêu Hồng Vĩ đã sắp tắt thở, toàn thân hắn đầy máu trông thật ghê rợn. May mà Tô Tuệ Tình không chạy đi tìm Tiểu Nghi như lời dặn của Tiêu Hồng Vĩ, vì thời gian chắc chắn không kịp nên cô đã lựa chọn hành động khôn ngoan, đó là báo cảnh sát, bằng không Tiêu Hồng Vĩ đã toi mạng ở đây rồi.