Tiểu Nghi đối với việc mua sắm có hưng thú bao nhiêu ? Hôm nay Tiêu Hồng Vĩ đã tổng kết hai điểm:
Điểm thứ nhất, động cơ của Tiểu Nghi hoặc gọi là nguyên nhân có thể khái quát trong 4 chữ “Không có mục đích”. Sở dĩ nói vậy, là do Tiêu Hồng Vĩ thể nghiệm được trong khi đi mua sắm với Tiểu Nghi ra. Khi Tiểu Nghi đi mua một món đồ, trước tiên cô ấy không hề nghĩ đến phạm vị mua sắm của món đồ đó. Nhưng chỉ cần nhìn thấy một đám người đang giành giựt nhau mua, vậy thì cô ấy sẽ không cần suy nghĩ mà tham gia ngay.
Điểm thứ hai, Tiểu Nghi đối với những thứ giảm giá đều sẽ mua về một đống. Cái này không thể không khen các nhà thương mại có thủ đoạn cao minh, lợi dụng tối đa tâm lý này của khách hàng, cho nên bạn thường nhìn thấy ở các siêu thị lớn thường treo cái bảng đại hạ giá. Cuối cùng từ những động tác có thể đoán ra một cách khá rõ ràng mức độ điên cuồng của bạn. Cảnh tượng người chen chúc nhau trước các quầy sản phẩm thì có thể khiến bạn hiểu, cho dù là trả tiền, bạn cũng cần phải tranh nhau mà trả.
Dựa trên những điều này, Tiêu Hồng Vĩ đã đưa ra kết luận là Tiểu Nghi vừa điên cuồng vừa mù quáng, đúng thật là mua sắm điên cuồng siêu cấp.
Sau khi quét qua khu thời trang một cách điên cuồng, thì đến khu nội y. Chỉ thấy bên trong đó đầy các loại nội y nữ giới màu sắc sặc sỡ nhìn đến rối cả mắt. Các cô gái đủ mọi lứa tuổi đang nườm nượp bước vào trong, chọn chiếc nội y mà mình thích.
Tiểu Nghi cười gian xảo, quay đầu nói: “Thập Tam, anh có muốn vào trong không ? Nếu mắc cỡ thì cứ chờ ở đây nha.” Mời tướng chi bằng khích tướng, Tiểu Nghi vừa mở miệng ra đã cố tình nói vậy.
Tiêu Hồng Vĩ thừa biết dụng ý của Tiểu Nghi, nhưng Tiểu Nghi hình như quên mất hắn là một tên vô lại, thử hỏi có tên vô lại nào lại ngại cái chuyện đi vào những chỗ như thế này chứ. Lúc Tiêu Hồng Vĩ vui mừng đồng ý thì Tiểu Nghi mới phát hiện ra mình đã lầm.
Tiêu Hồng Vĩ này, đúng là tên vô lại này đã đến cực điểm, có thể mở to mắt thưởng thức đủ các loại nội y, ánh mắt không hề có chút sợ hãi, mặt không đỏ hơi thở không gấp, thậm chí còn giúp Tiểu Nghi chọn mấy cái nội y nữa. Mấy bà dì tuổi tác hơi lớn ở xung quanh đều nhìn hắn, lần lượt cúi đầu nói: “Xã hội càng lúc càng tệ hại.” Còn mấy cô tuổi tác trẻ hơn chút, thì mặt đầy hiếu kỳ. Cái tên con trai lùn xủn đi theo sau lưng một cô gái cao hơn hẳn nửa cái đầu, còn chỉ chỉ trỏ trỏ lựa chọn nội y, bất giác cũng thì thầm to nhỏ.
Phải nói chỉ người bán hàng là vui nhất. Cô ta chẳng quan tâm bạn là nam hay nữ, chỉ cần vào để tiêu tiền thì cô ta đều đối đãi với bạn như thượng đế vậy. Tiểu Nghi chọn được một chiếc nội y màu hồng phấn, nhân viên bán hàng nhiệt tình tiến tới giới thiệu thêm, cuối cùng hỏi Tiểu Nghi cần size bao nhiêu. Vấn đề này thật khiến Tiểu Nghi khó mà trả lời được, vì Tiêu Hồng Vĩ đang đứng bên cạnh nhìn mình.
“Chị cho em size cỡ quả trứng gà là được rồi.” Tiêu Hồng Vĩ đột nhiên xen vào một câu, môi khẽ hếch lên nụ cười gian xảo.
“Em làm gì mà nhỏ vậy chứ !” Tiểu Nghi mở miệng nói, nhưng vừa mở miệng đã đỏ mặt, mình mà lại thảo luận về size áo lớn nhỏ của mình với cái tên vô lại này trong chỗ bán nội y. Cô nhân viên bán hàng đứng bên cạnh cười như nắc nẻ, đã bán nội y mấy năm nay rồi vẫn chưa từng gặp người khách nào thú vị như thế, nên cũng không xen vào, chỉ là vui vẻ nhìn thôi.
Tiêu Hồng Vĩ cố tình chăm chú nhìn một lúc, rồi gật đầu đáp: “Uhm, trứng gà hình như có hơi nhỏ, em thấy chắc cỡ loại chiên rồi đó !” Tiểu Nghi trong nhất thời chưa nghe rõ, nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ, nhưng cô nhân viên bán hàng ở bên cạnh thì nghe rất rõ, nên đã nhịn không được cười ha ha lên.
Cuối cùng với sự kiến nghị của Tiêu Hồng Vĩ, Tiểu Nghi đỏ mặt mua được hai bộ nội y, tiền này dĩ nhiên là Tiểu Nghi tự mình trả rồi, cái tên quỷ nghèo rớt mồng tơi đó làm gì có tiền. Cô nhân viên bán hàng nhìn Tiêu Hồng Vĩ với ánh mắt khinh thường, Tiêu Hồng Vĩ thì vẫn thản nhiên như không.
“Này, sao mặt của em tới giờ cũng còn đỏ vậy.” Tiêu Hồng Vĩ thấy mặt của Tiểu Nghi từ lúc ra khỏi siêu thị tới giờ vẫn chưa trở lại bình thường, bất giác hứng chí hỏi.
“Vô lại, chẳng phải là tại anh hại sao. Đúng rồi, hình như anh cũng có nghiên cứu đối với nội y thì phải !” Tiểu Nghi cười gian, trên khuôn mặt ửng đỏ mang theo một chút mỉm cười hạnh phúc.
“Uhm, cũng có thể xem là biết chút chút. Nhưng bây giờ vẫn còn đang dừng ở giai đoạn lý thuyết thôi, nếu em chịu cho anh thực nghiệm một chút, anh nghĩ anh sẽ mau chóng bước vào giai đoạn thực tiễn.” Mặt Tiêu Hồng Vĩ làm ra vẻ xấu xa, cố ý làm ra nét mặt đó để nhìn Tiểu Nghi.
Tiểu Nghi thấy vậy chỉ đành thôi, tiếp đó hai người đi vào khu siêu thị, mấy ngày gần đây đồ trong tủ lạnh đã ăn sạch hết rồi, đã đến lúc bổ sung lương thực.
Trong khu siêu thị, Tiêu Hồng Vĩ lại lần nữa được biết cái gì gọi là mua sắm điên cuồng, nhưng bản thân hắn cũng là người thích điên cuồng, cho nên có điên mấy bận đi nữa cũng không hề thấy mệt mỏi chút nào.
Khi hai người chọn xong đồ mới phát hiện đã chất đầy một xe rồi. Đẩy chiếc xe hàng đến quầy tính tiền, nhân viên thu ngân híp mắt lại.
Tiêu Hồng Vĩ sắp phải trả tiền đột nhiên thảy một cái hộp màu đỏ cho Tiểu Nghi, do tốc độ thảy quá nhanh nên Tiểu Nghi không chụp kịp, rơi thẳng xuống quầy tính tiền. Tiểu Nghi lúc này mới phát hiện ra đó là… đó là hộp đựng “áo mưa”. Cái tên vô lại lại mua cái thứ quỷ này.
Tức giận và mắc cỡ mà nhìn Tiêu Hồng Vĩ, muốn hắn giải thích cho mình, nhưng không ngờ Tiêu Hồng Vĩ không thèm để tâm đến nói: “Dù sao cũng không quá hạn, để sẵn lỡ cần thì có mà xài.”
Lúc đó Tiểu Nghi thật muốn tiến đến đó mà bóp chết Tiêu Hồng Vĩ cho xong, lại có thể ở trước mặt bao nhiêu người để cho một cô gái như mình phải mua “Áo mưa”.
“Áo mưa hiệu này chỉ có thời hạn dùng là 1 năm, anh bạn này phải dùng cho sớm nha !” Một tên đàn ông sau lưng nói. Tiêu Hồng Vĩ nghe xong liền nghệch mặt ra, xem ra đối phương cũng là người đồng đạo với mình, liền cười nói: “Cám ơn đã nhắc nhở, tôi đảm bảo trước khi hết hạn sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Tiêu Hồng Vĩ nói vậy, những người bên cạnh đều cười ồ lên, Tiểu Nghi thì vừa thẹn lại vừa tức, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui ngay vào. Đùng đùng trả tiền xong, cũng chẳng đợi Tiêu Hồng Vĩ đã dùng tốc độ hơn 100km/h để chạy ra khỏi siêu thị.
“Này, Tiểu Nghi, giận hả ? Đừng vậy mà, anh chỉ đùa với em thôi, xin lỗi mà !” Tiêu Hồng Vĩ ở sau lưng vừa đi vừa xin lỗi.
“Anh dám ở trước mặt bao nhiêu người để cho em mua cái thứ này, em là con gái mà sao anh có thể làm vậy được chứ, anh có biết lúc nãy em khó coi đến thế nào không.” Tiểu Nghi dừng bước, mặt đầy oan ức mà kiện cáo với cái tên đàn ông vô lại này.
Thấy Tiểu Nghi giận thật, Tiêu Hồng Vĩ bất giác có vẻ lúng túng. Hắn sợ nhất là đàn bà khóc, nhìn thấy Tiểu Nghi đang nước mắt lưng tròng sắp rơi xuống rồi, Tiêu Hồng Vĩ vội vàng nói: “Khi nước mắt của em rưng rưng trên khóe mắt, anh mới hiểu được hành vi vừa nãy của anh là ngu xuẩn biết bao. Đã từng có một hộp “áo mưa” quăng ngay trước mặt anh, nhưng anh lại không có tiền trả, cho nên anh đã ném nó sang cho một cô gái xinh đẹp. Nhưng đó là hành vi rất rất rất ngu xuẩn, nếu trời cao có thể cho anh thêm một lần cơ hội nữa, anh sẽ mang theo đủ tiền.” Nói bậy bạ và sửa lại những lời thoại trong phim Đại Thoại Tây Du, Tiểu Nghi cuối cùng cũng chịu cười lại, may mà mình là một fan mê nói dối trung thành, chứ không thì quả thật hôm nay chẳng biết nên làm thế nào !
“Vô lại, món nợ này em sẽ ghi lại, lần sau sẽ tính với anh.”
Hây, dù gì thì món nợ mà mình thiếu cô ấy cả đời này cũng có trả được hết đâu, cô ấy muốn ghi bao nhiêu thì ghi vậy.