Giờ phút này khi Lâm Lĩnh đẩy cửa đi ra, vừa nhìn thấy Tiêu Nghệ Hàn liền cho Y một nụ cười trấn an.
“Không có việc gì chứ?” Tiêu Nghệ Hàn ân cần hỏi Lâm lĩnh.
“Không có việc gì, Thái Hậu nói, chúng ta có thể trở về.” Lâm Lĩnh mỉm cười, nhưng nụ cười này lại mang theo vài phần khổ sở.
“Ách… được.” Tiêu Nghệ Hàn tựa hồ nhìn ra một tia ảm đạm trong ánh mắt của Lâm Lĩnh.
Trở lại Điện Dưỡng Tâm, Tiêu Nghệ Hàn bắt đầu phê duyệt tấu chương do Thừa Tướng đưa tới lúc lâm triều. Lâm Lĩnh ngồi ở bên cạnh nhìn Tiêu Nghệ Hàn, cứ nhìn như vậy thẳng cho đến tối. Sau khi Tiêu Nghệ Hàn đem bản tấu chương cuối cùng phê duyệt hết, liền thở ra một cái, xoay người nhìn Lâm Lĩnh, mà Lâm Lĩnh thì vẫn chỉ mĩm cười mà nhìn Tiêu Nghệ Hàn.
“Nhìn cái gì vậy?” Tiêu Nghệ Hàn đi tới bên người Lâm Lĩnh, đem hắn ôm lấy, sau đó đặt ở trên đùi chính mình mà hỏi.
“Không có gì, ta chỉ là đang suy nghĩ nếu như ngươi có một hài tử, có thể hay không anh tuấn giống như ngươi.” Lâm Lĩnh ám chỉ với Tiêu Nghệ Hàn.
“Cái gì? Hài tử, mẫu hậu có phải đã nói với ngươi cái gì rồi hay không? ” Tiêu Nghệ Hàn mặc dù có chút khẩn trương nhưng cũng rất nhanh mà trấn định xuống, Y rất nhanh liền biết rõ nhất định là Thái Hậu đã nói điều gì đó mới khiến cho Lâm Lĩnh nói ra những lời này.
“Không có, chỉ là nếu như ngươi không có hài tử, tương lai làm sao mà thống trị thiên hạ? ta… đừng…”. Lời nói của Lâm Lĩnh nhanh chóng bị Tiêu Nghệ Hàn cắt đứt.
“Ta nên nói gì với ngươi bây giờ.” Nói xong, Tiêu Nghệ Hàn lập tức ôm chặt lấy Lâm Lĩnh rời khỏi chỗ ngồi hướng bên giường đi đến.
“Mau buông ta xuống, Nghệ Hàn, ngươi hãy để cho ta nói hết lời có được hay không?”. Lâm Lĩnh giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay của Tiêu Nghệ Hàn.
Tiêu Nghệ Hàn biết hôm nay Lâm Lĩnh nhất định phải nói. Vì vậy liền buông người xuống, đem hắn ôm vào trong ngực của mình, nói: “Nói đi, ta nghe.”
Lâm Lĩnh bị Tiêu Nghệ Hàn ôm vào trong ngực, nghe được tiếng trống ngực của Y, hắn cảm thấy trong lòng đau đớn không thôi, nhưng mà giờ phút này hắn không thể do dự.
“Kỳ thật, ta biết tình cảm của ngươi đối với ta, cũng rõ ràng tình cảm của ta đối với ngươi. Nhưng mà Thái Hậu nói rất đúng, ngươi là vua của một nước, ngươi có Mẫu hậu yêu thương ngươi, ngươi cũng có Hoàng Hậu yêu thương, còn có hàng vạn con dân yêu quý ngươi, còn có giang sơn này nữa. Ngươi vốn là một Hoàng thượng, vậy nên ngươi phải vì chính ngươi mà lưu lại hương khói, vì chính mình mà lưu lại hậu đại. Ngươi suy nghĩ lại đi, ngươi có thể tạo ra một sinh linh khác, đó chính là một sinh linh, như vậy có phải thật tốt hay không? ngươi chỉ cần cùng Hoàng Hậu một lần, một lần là có thể rồi… đừng… đừng… đừng… như vậy… Nghệ Hàn… Ngươi đừng… Hãy nghe ta nói hết…” Tiêu Nghệ Hàn không đợi Lâm Lĩnh nói xong đã dùng miệng ngăn lại lời nói của hắn.
Qua một hồi lâu Tiêu Nghệ Hàn mới buông ra Lâm Lĩnh, nói: “Đừng nói nữa, vô luận ngươi có nói như thế nào, chuyện này là không có khả năng, trừ ngươi ra người nào ta cũng không muốn.” Tiêu Nghệ Hàn ôn nhu nhìn Lâm Lĩnh, cái loại ánh mắt này làm cho trái tim của Lâm Lĩnh như bị hòa tan.
“Nhưng mà như vậy sẽ khiến cho người khác chịu tổn thương, Hoàng Hậu vốn vô tội, nàng không có thương tổn qua bất luận kẻ nào, nàng không nên được đối xử như vậy, điều này không đúng sao? Cho dù Tiểu Lâm Tử cả gan lấy thân phận là một người yêu Hoàng Thượng đến khẩn cầu với người, người không nên như vậy, hãy cho Hoàng Hậu cơ hội một lần thôi, chỉ là một lần, hãy chấp nhận lời thỉnh cầu của ta.” Lâm Lĩnh hiện tại vì người khác mà khẩn cầu, khẩn cầu chính người mà mình yêu thương đến ở cùng một chỗ với người khác. Tiêu Nghệ Hàn biết rõ hắn giờ phút này nhất định rất là đau lòng.
“Vậy… được, Trẫm đã hiểu rồi, nhân tiện đầu tháng này là sinh thần của Hoàng Hậu, vậy ta sẽ hoài thượng nàng một lần, nhưng chỉ một lần chứ không hơn, nàng có hoài thai được hay không thì phải xem bản lãnh của nàng rồi.” Tiêu Nghệ Hàn đáp ứng với hắn rất rõ ràng, tâm tình của Lâm Lĩnh giờ phút này có bao nhiêu là thống khổ, nhưng mà Y lại thuận theo hết thảy yêu cầu của Lâm Lĩnh, là bởi vì hắn và cũng là vì chính mình.
Lâm Lĩnh cúi đầu, không biết nên nói cái gì nữa…
“Ách… Đừng…” Tiêu Nghệ Hàn nâng lên khuôn mặt của Lâm Lĩnh rồi cúi đầu hôn xuống, sau đó cởi bỏ toàn bộ y phục trên người của hắn, bắt đầu giờ phút ngọt ngào của hai người bọn họ…
“Ưm… Ô… Ha…” Tiếng rên rỉ của Lâm Lĩnh quanh quẩn trong Điện Dưỡng Tâm.
“Thật thích, ưm… Lâm Lĩnh, ta không muốn cùng người khác cùng một chỗ… ta chỉ muốn cùng ngươi, một người duy nhất mà thôi…” Tiêu Nghệ Hàn không ngừng đâm xuyên…
“Ô… Ưm…” Lúc Lâm Lĩnh tỉnh lại đã quá nữa đêm rồi.
“Tỉnh rồi sao? Có đói hay không?” Tiêu Nghệ Hàn ôm Lâm Lĩnh hỏi.
“Có một chút.” Lâm Lĩnh trả lời .
“Được, vậy tắm rửa trước, đợi lát nữa ăn có được hay không
“Được…”
Lâm Lĩnh bị Tiêu Nghệ Hàn ôm lấy đi đến nội ốc, hắn chưa từng nghĩ đến có một ngày chính mình sẽ được đương kim Thánh Thượng ôm vào trong ngực, lại vì chính mình mà ôn nhu tẩy rửa những dấu vết hoan ái.
“Làm sao vậy? Đau chỗ nào sao?”. Nhìn thấy Lâm Lĩnh có chút nhíu mày, Tiêu Nghệ Hàn hỏi.
“Không có, chỉ là cảm thấy được mọi chuyện có chút không thể tin.” Lâm Lĩnh nằm tại trong cái ôm ấp của Tiêu Nghệ Hàn, cảm giác được giờ phút này chính mình là người hạnh phúc nhất trên đời này.
“Cái gì khó tin?”
“Cảm giác như chính mình đang nằm mơ, sợ mình tỉnh mộng, cái gì cũng chưa từng xảy ra.” Lâm Lĩnh nhẹ nhàng mà mĩm cười.
“Sẽ không đâu, không có ngày đó đâu, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi có ngày đó.” Tiêu Nghệ Hàn ôm chặt Lâm Lĩnh, cảm giác được lời nói vừa rồi của hắn khiến cho mình thấy vô cùng kinh khủng.
Mười ngày trôi qua rất nhanh, cuối cùng cũng đến đầu tháng, Tiêu Nghệ Hàn đã đáp ứng với hắn cùng Hoàng Hậu viên phòng, điều đó Lâm Lĩnh làm được rồi, nhưng mà giờ phút này Lâm Lĩnh cảm thấy chính mình giống như đã làm sai rồi, hắn một mình ngồi ở tại Điện Dưỡng Tâm…
Tiêu Nghệ Hàn không đợi đến hừng đông liền vội vã chạy trở về, Lâm Lĩnh đã ngủ gục ở trên bàn, vừa nhìn thấy đã khiến Y đau lòng không thôi, Y hối hận vì đã đáp ứng Lâm Lĩnh, nhưng mà y âm thầm thề, y tuyệt đối không chạm vào bất kì ai khác ngoại trừ Lâm Lĩnh…