“Hoàng đệ, còn có việc sao?” Tiêu Nghệ Hàn chọn mi, cố ý hỏi.
“Hoàng Thượng, thần đệ chỉ là… Muốn gặp mặt Lâm Lĩnh một chút.” Mặc dù, hắn biết rõ một người đường đường là Vương gia lại vì một người nô tài nho nhỏ như vậy mà để trong lòng là cỡ nào không hợp với lẽ thường. Nhưng mà trong đầu vẫn luôn lo lắng cho Lâm Lĩnh, lo cho hắn có phải bị phạt rồi hay không? lo hắn có phải bị Tiêu Nghệ Hàn giữ lấy rồi? Cứ như vậy, hắn biết rõ trong lòng Lâm Lĩnh đã có Tiêu Nghệ Hàn, nhưng chính mình lại không muốn thừa nhận, trừ phi, là từ chính miệng của Lâm Lĩnh nói với hắn, như vậy, để cho hắn chết tâm.
“Một người nô tài, ngươi hà tất không thấy không được?” Ngoài miệng nói đến địa vị của Lâm Lĩnh thấp bé như vậy, nhưng trong lòng hắn thì không muốn để cho Tiêu Nghệ Uẩn nhìn thấy Lâm Lĩnh, bởi vì hắn sợ hãi mất đi Lâm Lĩnh.
“Nhưng mà Lâm Lĩnh… Là bằng hữu của ta, thần đệ chưa bao giờ xem hắn là một nô tài, cho nên, xin Hoàng Thượng đáp ứng.” Tiêu Nghệ Uẩn kiên trì.
“Được rồi, vậy ngươi theo Trẫm đi, nhưng ngươi đừng hối hận là được.” Tiêu Nghệ Hàn chọn mi, mang theo Tiêu Nghệ Uẩn rời khỏi đại điện.
Đi vào Điện Dưỡng Tâm, Tiêu Nghệ Uẩn đã cảm giác được Tiêu Nghệ Hàn đã giữ lấy Lâm Lĩnh rồi…
“Lâm Lĩnh đâu?” Tiêu Nghệ Hàn hỏi tiểu thái giám bên người.
“Bẩm Hoàng Thượng, hắn hiện tại đang tắm rửa, lúc này có thể là đang mặc y phục” Một tiểu thái giám cung kính mà trả lời Tiêu Nghệ Hàn.
“Được, các ngươi cũng đi xuống đi.” Tiêu Nghệ Hàn liếc mắt ra hiệu cho bọn hạ nhân.
“Tuân mệnh.” Tất cả hạ nhân cũng rời khỏi Điện Dưỡng Tâm.
“Hoàng huynh, ngươi…” Tiêu Nghệ Uẩn hắn sợ hãi rồi sao? Đúng vậy, hắn sợ nhìn thấy cảnh tượng mà mình đã suy nghĩ đến.
“Ngươi không phải muốn gặp Lâm Lĩnh sao? Như vậy, ngươi đừng hối hận là được.” Tiêu Nghệ Hàn nói xong liền đi vào cái nội các. Tiêu Nghệ Uẩn đứng tại chỗ, hắn cảm giác được, hắn lúc này đã không còn khí lực để bước đi rồi. Lâm Lĩnh đúng là vẫn lựa chọn Tiêu Nghệ Hàn sao? Tiêu Nghệ Uẩn lẳng lặng mà đứng chờ ở đại điện, hắn là đang đợi một đáp án.
Lâm Lĩnh từ trong mộc dũng đi ra, dùng khăn lau đi nước trên người mình, lúc này mới phát hiện thân thể tràn đầy hôn ngân, trên mặt không khỏi có chút phiếm hồng. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ mà chiếu rọi xuống thân thể của hắn, Lâm Lĩnh không biết chính mình hiện tại có bao nhiêu là mê người, hắn mặc xong y phục, nội y màu trắng, lại mặc vào y phục màu vàng nhạt của hoàng thất, đây là y phục do Tiêu Nghệ Hàn chuẩn bị cho chính mình.
Tiêu Nghệ Hàn đi đến, từ sau lưng ôm Lâm Lĩnh, đem đầu vùi tại vai Lâm Lĩnh, nói: “Có người muốn gặp ngươi.” Ngữ khí của Tiêu Nghệ Hàn có chút làm nũng.
“Ha… Là ai?” Lâm Lĩnh theo phản xạ có điều kiện mà hỏi Tiêu Nghệ Hàn.
“Nghệ Uẩn, hắn muốn gặp ngươi, ngươi… Đi ra ngoài gặp mặt hắn đi.” Tiêu Nghệ Hàn “Ha hả” cười hai cái.
“Ha… Được không? Như vậy? Như vậy có thể không…” Lâm Lĩnh sợ thương tổn Tiêu Nghệ Uẩn, hắn rất thống khổ, hắn cảm giác được chính mình giống như là một người không cách nào đi an ủi được kẻ khác, ngược lại còn làm cho họ bị tổn thương, Lâm Lĩnh có cảm giác tội ác.
“Vì cái gì? Trước đi ra ngoài đi, đừng làm cho hắn chờ đợi đến sốt ruột.” Tiêu Nghệ Hàn lôi kéo Lâm Lĩnh đi ra ngoài, Y biết rõ ràng làm như vậy sẽ thương tổn Tiêu Nghệ Uẩn, nhưng mà hắn đã hạ quyết tâm, bởi vì, tình yêu vốn là ích kỷ như vậy.
“Ách…” Lâm Lĩnh bị Tiêu Nghệ Hàn kéo đi ra ngoài.
“Lâm…” Tiêu Nghệ Uẩn đột nhiên có điểm nghẹn ngào, nhìn thấy tay Lâm Lĩnh được tay Tiêu Nghệ Hàn nắm chặt, lúc này hết thảy hắn đều rõ ràng rồi, hắn thua, hắn hoàn toàn thua. Lâm Lĩnh không cần nói hắn cũng biết rồi, hắn biết rõ tâm tư của Lâm Lĩnh rồi.
Biểu tình có chút đạm đạm, Tiêu Nghệ Uẩn chính là tiêu sái như thế, hắn vĩnh viễn không tức giận, hắn cũng sẽ không đi oán hận bất luận kẻ nào, hôn nay, cũng chính là do hắn lựa chọn, là muốn cho chính mình một cái công đạo, cũng xem như làm cho mình tiêu tán đi tâm tư kia.
“Ha hả, thần đệ dường như biến thành dư thừa rồi, vậy thần đệ cáo lui trước.” Hắn rất rõ ràng, giờ phút này không cần ngôn ngữ nói chuyện với nhau, hắn đều rõ ràng hết thảy.
Nói xong, hắn xoay người rời khỏi, không chỉ rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, cũng như rời khỏi trận chiến này, hắn không hề muốn đi tranh đoạt, bởi vì người này đã không thuộc về chính mình nữa rồi, nhưng mà nếu như Tiêu Nghệ Hàn khi dễ Lâm lĩnh, hắn tuyệt sẽ không tha thứ cho Tiêu Nghệ Hàn…
“Thật sự, được không?” Lâm Lĩnh lo lắng nhìn Tiêu Nghệ Hàn, lo lắng huynh đệ bọn họ, sợ rằng tình cảm của hai người vì vậy mà vỡ tan.
“Này đối với hắn mà nói, vốn là một loại giải thoát, ngươi không biết sao?” Biểu tình của Tiêu Nghệ Hàn cũng đạm đạm, Y hiểu rõ Tiêu Nghệ Uẩn, Y biết rõ Tiêu Nghệ Uẩn là một người thông tình đạt lý, Y biết rõ Tiêu Nghệ Uẩn cũng sẽ không bởi vì như vậy mà hận chính mình, càng rõ ràng Tiêu Nghệ Uẩn sẽ minh bạch hết thảy.
“Thật sự?” Lâm Lĩnh cúi đầu, hắn không biết sự tồn tại của chính mình có thể hay không khiến cho họ biến thành cừu hận.
“Đúng vậy, tính tình của Nghệ Uẩn ta hiểu rất rõ. Chỉ có như vậy mới có thể làm cho hắn chết tâm. Tốt lắm, đừng nói những thứ này nữa, đến, ngồi xuống đi, ta có chuyện muốn cùng ngươi nói.” Tiêu Nghệ Hàn lôi kéo Lâm Lĩnh ngồi ở trên ghế, đem Lâm Lĩnh đặt ở trên đùi của mình.
“Ách… Chuyện gì?” Mấy ngày nay, Lâm Lĩnh đều ở lại Dưỡng Tâm Điện cùng Tiêu Nghệ Hàn, chuyện gì cũng đều đã nói qua, hắn không nghĩ ra còn có chyện gì có thể nói nữa.
“Ha hả, đối với ngươi mà nói, chuyện này xem như cũng là một chuyện thú vị. Tháng sau vào ngày mùng một, Vương tử của Trà Quốc sẽ đến, thành thân cùng Vân Hinh, ta nghĩ để cho ngươi cùng ta đi ra ngoài thành nghênh đón hắn. Thuận tiện cho ngươi giải khuây một chút, đem mọi chuyện buồn bực giải tỏa, đi ra ngoài bình ổn lại tâm tình, vừa lúc chúng ta còn có thể tranh thủ ngắm cảnh vật bên ngoài một chút. ” Tiêu Nghệ Hàn sủng nịch mà nhìn Lâm Lĩnh, lưu lại trên trán Lâm Lĩnh một cái hôn.
“Ách… Như vậy có được hay không? Ta vốn chỉ là một nô tài, lấy thân phận gì…” Lâm Lĩnh lo lắng thân phận của chính mình là một trở ngại, hắn không biết chính mình nên làm cái gì bây giờ.
“Ta biết, cho nên ngươi sau này hãy làm phi tần của Trẫm đi, Trẫm đây phong cho ngươi làm Di quý phi, trông nom gia pháp của tổ tông, ta đã nghĩ muốn cho ngươi thành phi tử của ta, mặc kệ lễ phép tổ tông gì, ở trước mặt người ngoài, ngươi sẽ là Di quý phi, nhưng lúc ở bên người ta, thì ngươi chính là Lâm Lĩnh, ngươi có hiểu được hay không?” Tiêu Nghệ Hàn đối với Lâm Lĩnh chính là yêu như vậy, đối với hắn không lúc nào là không biểu hiện làm cho Lâm Lĩnh cảm giác được tình yêu của y.
“Này… Như thế nào có thể… Đừng…” Tiêu Nghệ Hàn nhẹ nhàng hôn môi Lâm Lĩnh.
“Trẫm nói có thể là có thể, không cho phép bất luận kẻ nào nói ‘ không ’, nghe hiểu rồi chưa? Ngươi chính là Di Quý Phi của Trẫm.” Tiêu Nghệ Hàn cười trấn định, y biết, như vậy sẽ bị mọi người gọi là hôn quân, nhưng mà y không cần.