• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Nghệ Hàn ôm lấy Lâm Lĩnh đang ghé vào trên bàn ngủ say, kết quả làm cho Lâm Lĩnh tỉnh dậy.

“Ưm…” Lâm Lĩnh xoa hai mắt nhìn Tiêu Nghệ Hàn, nói: “Ách… Hoàng… Nghệ Hàn, ngươi tới rồi?”

“Đúng vậy, ngươi như thế nào lại ngủ ở chỗ này?” Tiêu Nghệ Hàn vừa hướng bên giường đi đến, vừa hỏi Lâm Lĩnh.

“Không có gì, ta chỉ là đang đợi ngươi kết quả chờ chờ rồi lại ngủ thiếp đi mất.” Lâm Lĩnh có điểm ngây thơ, có thể là mới vừa tỉnh ngủ.

“Tiểu ngu ngốc, chờ ta làm gì chứ, biết rõ tối hôm qua ta… Ngươi còn chờ.” Tiêu Nghệ Hàn vừa tức lại vừa bất đắc dĩ mà nhìn Lâm Lĩnh, không biết phải nói với hắn cái gì mới tốt, đem Lâm Lĩnh đặt ở trên giường, cúi người xuống hôn nhẹ lên trán của Lâm Lĩnh, nhìn ánh mắt có điểm mông lung của hắn, thật muốn đem hắn một ngụm nuốt vào trong bụng, không để cho bất luận kẻ nào có thể nhìn thấy hắn, thầm nghĩ chỉ có duy nhất một mình mình nhìn thấy hắn, giữ lấy hắn mà thôi.

“Ưm…” Lâm Lĩnh thì thào.

“Thật muốn đem ngươi ăn tươi…” Tiêu Nghệ Hàn dùng miệng phong trụ đôi môi đang cử động nhẹ của Lâm Lĩnh, đem đầu lưỡi cuốn vào, không ngừng khuấy đảo.

“Đừng… đừng…” Lâm Lĩnh phát ra tiếng rên rỉ mê người, làm cho Tiêu Nghệ Hàn không khỏi áp lên trên người hắn.

“Hoàng Thượng… Đừng… Ưm… Đừng… Đã… Buổi sáng rồi… Đừng đừng… Ưm… Đừng… cởi…” Lâm Lĩnh nhẹ nhàng đẩy Tiêu Nghệ Hàn ra, đáng tiếc là quá muộn rồi, Tiêu Nghệ Hàn đã áp cả người mình lên.

“Nhưng mà Trẫm rất muốn, muốn đến chết, thật sự nghĩ muốn đem ngươi nuốt vào, bây giờ còn sớm, còn có 2 cái thời khắc nữa mới lâm triều, ta bây giờ đã nghĩ muốn…” Nói xong, lập tức cởi bỏ toàn bộ y phục của Lâm Lĩnh, lại bắt đầu thời khắc ngọt ngào của hai người.

“Ưm…” Tiêu Nghệ Hàn khiêu khích tại đầu nhũ của Lâm Lĩnh, làm cho hắn không ngừng rên rỉ.

“Đừng… Hả… Ưm… Buông ra… Đừng… Khó chịu muốn chết… Đừng đừng… ưm… Ha…” Phân thân bị Tiêu Nghệ Hàn khiêu khích lập tức cương cứng, từ trong miệng Lâm Lĩnh không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ.

“Muốn phóng sao?” Tiêu Nghệ Hàn có điểm ác ý mà đùa giỡn với Lâm Lĩnh, nói: “Ngươi thật mẫn cảm, chỉ mới chạm nhẹ một chút thôi mà đã muốn tiết ra rồi, ngươi biết rõ như vậy sẽ khiến cho ta rất nổi giận!”. Tiêu Nghệ Hàn dùng miệng nhẹ nhàng mà khẳm cắn đầu nhũ của Lâm Lĩnh, làm cho hắn cả người chấn động.

“Ưm… Ha! Muốn ra… Buông tay… Ô… Đừng… Đi vào… Ha!” Phân thân của Lâm Lĩnh còn đang bị Tiêu Nghệ Hàn khiêu khích, lúc này, y tách hai chân của hắn ra, đưa tay chạm vào mật huyệt của Lâm Lĩnh.

“Ngươi thật chặt, mỗi lần đều làm cho ta không thể cầm giữ được.” Tiêu Nghệ Hàn rút tay ra, nơi đó thật sự là rất chặt. Sau đó, dưới lúc Lâm Lĩnh không hề có một chút phòng bị nào, tay y liền buông phân thân đang được xoa nắn ra, tiếp theo…

“Hả… Đừng…” Lâm Lĩnh bắn ra, thể dịch đều dính hết lên ngực của Tiêu Nghệ Hàn, toàn thân Lâm Lĩnh đều xụi lơ.

“Ngươi đẹp quá, ta thích nhìn ngươi lúc ngươi cầu xin ta buông tay, bộ dáng cầu xin ta đi vào, làm cho ta có loại xúc động muốn đem ngươi ăn tươi, tối hôm qua khi ta cùng Hoàng Hậu, mọi thứ giống như một cơn ác mộng vậy, ta chỉ đối với mình ngươi có cảm giác này mà thôi”. Ôm lấy thân mình đang xụi lơ của Lâm Lĩnh, Tiêu Nghệ Hàn điên cuồng mà hôn hắn, không ngừng mà liếm cánh môi tựa như cánh hoa của hắn, hàm răng, cùng đầu lưỡi của Lâm Lĩnh quyện vào nhau, bên khóe miệng không ngừng tràn ra một ít ái dịch. Cứ như vậy không ngừng mà hôn hắn, Lâm Lĩnh bị Tiêu Nghệ Hàn khiêu khích, cũng chậm rãi mà đáp trả, đầu lưỡi chậm rãi vươn ra, học theo cách Tiêu Nghệ Hàn mà hút lấy đầu lưỡi của y, cả người đều cảm thấy tê dại.

“Đừng… Ưm… cứ như vậy mà tiếp tục, vươn đầu lưỡi ra…” Tiêu Nghệ Hàn thì thào trong miệng làm cho Lâm Lĩnh phối hợp với chính mình, hai cái lưỡi trơn trượt quấn lấy nhau, đầu lưỡi của hắn tiến vào sâu bên trong khoang miệng của Lâm Lĩnh.

“Ha! Đau… ưm…” Tuy ngoài miệng thì hô lên như thế, nhưng mà đầu lưỡi vẫn nghe theo Tiêu Nghệ Hàn mà duỗi ra.

“Ưm… Cứ như vậy…” Thanh âm của Tiêu Nghệ Hàn có chút mơ hồ.

“Ha! Đau… Ô ô… ưm… Ha…” Lâm Lĩnh đột nhiên rên rỉ thật lợi hại, đó là bởi vì Tiêu Nghệ Hàn đã tiến vào.

“Ô… Ưm… thật thoải mái… Nhanh lên một chút… Đừng động, ta… Như thế nào lại ngừng… Ha! ưm…” Lâm Lĩnh lúc này biến thành yêu cầu hắn tiến vào, yêu cầu hắn đẩy nhanh tốc độ làm cho mình có thể thoải mái, Tiêu Nghệ Hàn cảm giác được cả người mình cũng tràn đầy hưng phấn không thôi.

“Ngươi thay đổi rồi, nhưng mà như vậy… Ta càng thích… Ngươi như vậy mà yêu cầu… ưm! Ngươi khiến cho ta thật thích, Lâm Lĩnh.” Tiêu Nghệ Hàn không ngừng đẩy nhanh tốc độ tiến vào của chính mình.

“Ưm… ha!” Lâm Lĩnh nắm lấy sàng đan, Tiêu Nghệ Hàn lập tức nắm lấy tay hắn, mười ngón tay giao vào nhau, gắt gao mà nắm chặt. Cứ như vậy, trong gian phòng ở Điện Dưỡng Tâm không ngừng tràn ra tiếng rên rỉ, thẳng đến buổi sáng, khi tiểu thái giám lên tiếng thông báo cho Tiêu Nghệ Hàn đến giờ Lâm triều…

“Ngươi ở lại nghỉ ngơi, chờ ta trở lại.” Tiêu Nghệ Hàn hôn lên gương mặt của thiên hạ đang nằm trên giường, sau đó bước chân như đang bay mà tiến vào triều.

Lâm Lĩnh bị Tiêu Nghệ Hàn “Nhiệt tình yêu thương” làm cho không thể xuống giường được, hắn nằm ở trên giường không ngừng nghĩ tới chuyện của hai người, hiện tại có thể hạnh phúc như vậy, nhưng mà có thể kiên trì đến bao lâu? Chính mình đến một ngày sẽ già đi, Tiêu Nghệ Hàn sẽ vẫn như trước mà yêu mình sao? Hắn không dám nghĩ đến nữa, bởi vì hắn chỉ là một người thái giám nhỏ nhoi, hắn không dám ước ao xa vời, cũng không dám hy vọng quá lớn lao, hắn chỉ mong rằng, nếu như Tiêu Nghệ Hàn có vứt bỏ chính mình, hay là sau này Y chết đi, thì lúc đó, hắn mong Y có thể giống như Tiêu Lăng Quân, chỉ cần nhớ đến mình là được, hắn chỉ cần như vậy là cảm thấy thỏa mãn rồi…

“Thần, A Đặc, sứ thần của Trà Quốc, khấu kiến Thánh thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Quỳ ở giữa đại điện là một người trung niên nam tử.

“Bình thân, Trà Quốc lần này phái sứ thần đến Ngọc quốc của chúng ta, vậy chuyện ắt hẳn là có liên quan đến chuyện nghênh thân đi?” Tiêu Nghệ Hàn cười cười, y đại khái đoán được bảy tám phân rồi.

“Hoàng thượng anh minh, thần đúng là thay mặt Hàn vương tử của Trà Quốc đến đây đưa tin, hiện tại ở Trà Quốc, Hàn vương tử chính là người thừa kế duy nhất của đất nước, cũng mong muốn đất nước được bình an, vương tử nói, lần này cùng Ngọc Quốc hỏi cưới vốn là một đại sự, nhất định phải tự chính mình tới nghênh thân, chuyện cùng Vân Hinh quận chúa thành thân, Vương tử càng phải quan tâm, Vương tử hết sức coi trọng lần nghênh thân này.” Sứ thần A Đặc của trà quốc vẫn đứng khom người, cúi đầu, đây là lễ nghi của Trà Quốc.

“Ồ, thì ra là như vậy, vậy Hàn Vương tử của Trà Quốc lúc nào thì đến đây? Trẫm phải tự mình đi nghênh đón hắn.” Tiêu Nghệ Hàn bĩu môi, cái gì mà coi trọng lễ thành thân này, là tới giám sát Ngọc Quốc chúng ta có cung cấp nước như trong thỏa thuận lúc trước thì đúng hơn.

“Lúc thần khởi hành đến Ngọc Quốc, Hàn Vương tử có nói qua, vào ngày mồng một tháng sau sẽ tới được kinh thành của Ngọc Quốc.” Sứ thần của Trà Quốc vẫn đặc biệt khúm núm.

“Được, được, vậy Trẫm nhất định phải chuẩn bị đại lễ để tiếp đón rồi, A Đặc sứ thần, ngươi cũng mệt mỏi rồi, không bằng cứ ở tại kinh thành này mà nghỉ ngơi vài ngày đi, Trẫm sẽ tự mình tiếp đại A Đặc sứ thật tốt.” Tiêu Nghệ Hàn tùy ý mà tươi cười cùng sứ thần của Trà Quốc.

“Tuân mệnh, thần sẽ làm theo ý chỉ của Hoàng Thượng.” Á Đặc cũng rất có lễ nghĩa mà quỳ xuống hành lễ.

Nhưng mà không có người nào biết, chỉ là vương tử của một quốc gia nho nhỏ, nhưng sẽ làm cho vận mệnh tương lai của Tiêu Nghệ Hàn chuyển ngoặt…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK