- Đi dạo cho dễ ngủ.
Mùa hạ tiết trời khá nóng nhưng về đêm thì mát mẻ. Đường Mộng Na từ từ cất bước bên cạnh 920. Lâu lâu lại lén nhìn góc nghiêng hoàn hảo của anh.
Hai người dừng chân ở cuối vườn, ngồi thưởng thức khúc nhạc của gió dệt nên.
Đường Mộng Na nhìn trời đêm quang đãng, dần dần cũng buồn ngủ, rồi thiếp đi trên vai 920.
Anh ngồi yên, hạ đầu cô nằm lên đùi mình để cô ngủ ngon hơn.
Khi chắc chắn cô đã ngủ sâu rồi thì nhẹ nhàng bế cô về.
Vì Đường Mộng Na làm việc qua máy tính cả ngày nên buổi tối, 920 sẽ làm mọi biện pháp để cô tránh tiếp xúc hoàn toàn với thiết bị điện tử. Nhìn cô gái nhỏ nhắn này ôm gấu bông ngủ ngon lành, anh không nhịn được cúi người hôn nhẹ lên mái tóc thơm phảng phất mùi hoa.
Vì lười quá nên anh không về nhà nữa mà ngủ ở phòng khách nhà cô.
(Hai nhà sát nhau bảo lười không về:)?)
Cố Duệ trở về, lần này anh liên kết Cố thị với Triệu thị, dù nghe tin của Triệu Vũ Thanh đối với Đường Mộng Na nhưng đây là lệnh của cha, không phản đối được.
Cố Duệ đến công ty của Triệu thị bàn chuyện. Triệu Phiếm Chu có lịch gặp mặt khác nên để Triệu Vũ Thanh đến thay. Cố Duệ vốn định lần gặp mặt này yêu cầu anh trai nhắc nhở em trai, nào ngờ lại gặp tên mình đang muốn băm nhỏ ra...
Vừa thấy Triệu Vũ Thanh, Cố Duệ đã không nhịn được, xông đến đánh cho hắn ta mấy phát.
- Nếu mày còn động đến Đường Mộng Na, tao sẽ không theo ý cha nhượng bộ nữa đâu. Đưa bản kế hoạch cho anh mày rồi trốn kĩ trong nhà đi.
Triệu Vũ Thanh thở gấp, chưa kịp nói lời nào thì Cố Duệ rời đi luôn.
- Thật không ngờ con nhỏ Đường Mộng Na lại được nhiều người bảo vệ đến vậy... Vậy thì mình phải phá cho bằng hết.
Lý Mẫn và Dương Dương một chiều quyết định đến thăm Đường Mộng Na. Hai người mang đủ thứ để đến quẩy tưng bừng văn phòng của cô. Lý Mẫn tò mò, lấy miếng táo lên ăn:
- Ủa này, sao cậu lại để 920 nói chuyện với cô gái khác như thế?
- Là sao? Anh ta đâu dễ nói chuyện...
Đường Mộng Na không tin, còn cho rằng Lý Mẫn nhìn người giống người. Đến khi Dương Dương lên tiếng thì mới hoảng hốt, chạy đi xem mà quên cả đeo dép vào.
- Mẫn, cậu với Na Na như cọc đi tìm trâu ấy!
- Haiz, đừng nói đến tôi, quá là chán đó! Tôi đang định chia tay luôn. Sắp ra trường rồi, phải học hành thôi!
- Ghê vậy sao?
Đường Mộng Na chạy đi kiếm 920. Hoá ra anh đang nói chuyện với Chu Mạn. Cô giận đỏ cả mặt, đến kéo anh đi. Chu Mạn nhìn cô vô cùng đắc ý.
- Mình phải dành được Đường thị và sa thải cô ta!
- Sao lại trẻ con vậy?
Buổi chiều, khi tan làm, vừa đến sảnh công ty thì thấy Chu Kiệt, Đường Mộng Na lễ phép chào hỏi.
- Dì tôi không ở đây đâu!
Chu Kiệt cười, nhẹ nhàng nói:
- Tôi đến đón cháu nhỏ, dì của cô rất cao giá, tôi không đón được.
Đường Mộng Na cười cười, tò mò xem cháu nhỏ của anh là ai trong công ty của cô.
- Chu Mạn... là cháu nhỏ của anh?
Sự thật thật khiến người ta sốc đó!
- Phải, con bé có gì khiến cô phật lòng à?
- Phải! VÔ CÙNG...
Đường Mộng Na đối với Chu Mạn chỉ là năng lực xuất sắc, còn lại đều khiến cô ngứa mắt. Đương nhiên rồi, giữa con gái với con gái chỉ có sự đố kỵ, đừng ai nói họ ích kỷ.
Đường Mộng Na mặc 920 ra hiệu mấy lần cũng vùng vẫy ra về.
Chu Kiệt lần đầu thấy hành xử trẻ con, cũng quay qua trách Chu Mạn.
- Con chỉ là tìm được một người bạn hợp gu nói chuyện, cô ta làm quá lên thôi.
- Có vẻ Đường Mộng Na rất thích người bạn của con.
- Cô ta thích thì cứ theo đuổi, con đâu cản!
- Nào, cậu nhỏ đang theo đuổi dì nhỏ của Đường Mộng Na đó.
Chu Mạn nghe vậy thì sởn da gà, không hiểu sao người cậu nho nhã của mình đi thích người ồn ào như nhà họ Đường.
920 không hài lòng với hành vi của Đường Mộng Na, trên xe thể hiện rõ rệt.
- Nếu anh thích thì mời quay lại đi với hai người họ đó.
- Đừng trẻ con như vậy nữa.
- Tôi không trẻ con!
Quả thực lần này Đường Mộng Na đã quá trẻ con, nhưng đây là lần đầu tiên cô ra mặt với người mình thích, không kiểm soát được là chuyện bình thường.
- Thứ tôi thích, xưa nay chưa từng lạc vào tay ai.
Về đến nhà, cô xuống xe rồi đi vào mặc kệ 920. Cô cần bình tĩnh trước khi đối đáp với anh.
920 lại cho rằng cô đang vô cớ làm loạn, để cô một mình thời gian sẽ ổn thôi.
Đường Mộng Na về nhà nuốt không trôi cục tức. Cô gọi cho ba người bạn ở kí túc xá giải sầu. Dương Dương và Tiểu Chu đã đi chơi riêng, còn Lý Mẫn cô đơn trong phòng nên nhanh chóng cả hai đã hẹn đến KTV quen thuộc.
Đường Mộng Na trang điểm, mặc lên trang phục có chút thiếu vải rời khỏi nhà. Trong khi đó 920 đang phía trong nấu nướng cho cô nên không để ý động tĩnh.
Lý Mẫn lắc đầu:
- Hồi trưa mới hẹn tui xong, bổn nương bận lắm, lát trả tiền nhá!
Ừm, nghe hợp lí hết sức!
Hai người lời qua tiếng lại, chỉ nói về 920 và 900. Khi cơn say bao trùm, cả hai đưa ra quyết định táo bạo. Lý Mẫn đưa điện thoại ra, gọi cho 900.
- Sao vậy?
- Chia tay đi.
- ... say rồi à?
- Say thì sao? Tôi nói chia tay đi!
- Bật loa ngoài đi... có bạn bè đó không? Nhờ người ta đưa về.
- Không! Một mình tôi cô đơn thôi!
Lý Mẫn nói xong thì cúp máy, sau đó mắt nhắm mắt mở, ấn chặn 900.
Đường Mộng Na cũng lơ mơ, lấy điện thoại ra, 920 đã gọi rất nhiều cuộc.
- Sắp đến giờ giới nghiêm rồi đó! Về thôi Mẫn...
- Không! Tôi không muốn, 900 đến tôi mới về.
Đường Mộng Na gọi cho 920.
- Này...
- Muốn về chưa?
- Anh... có thể gọi 900 đến đây được không?
- Tôi đón chưa đủ sao?
- Không... Lý Mẫn đòi 900...
- Ở phòng nào?
- VIPC3.
Chỉ một chút chờ đợi, 920 đã xuất hiện. Đường Mộng Na lơ mơ nhưng vẫn đứng vững còn Lý Mẫn thì gục xuống bàn, nhưng vẫn liên tục uống hết ly bia to khủng kia.
- Sao anh đến rồi mà không đi tìm tôi?
Đường Mộng Na thấy anh thì đến ngã lên anh. 920 bất lực. Nghĩ thì gọi 900 cũng không sai nhưng sợ rằng hắn đang chill một mình nên thôi.
- Ngoan, đi với tôi nào.
920 nhờ nhân viên đưa Lý Mẫn vào xe, còn anh từ từ bế Đường Mộng Na đi phía sau.
- Có thể đừng nghịch ngợm không hả?
- Ưm...
Sau khi đến kí túc xá trường, 920 gọi Dương Dương và Tiểu Chu lo cho Lý Mẫn. Nhanh chóng đưa Đường Mộng Na về.
Đường Mộng Na ngủ rồi vẫn chưa yên:
- Sa thải Chu Mạn...
Vẫn thù dai như đứa trẻ, 920 bật cười.
- ... 920 phải bên mình...
Nụ cười thu lại, tiếp đó là cái lắc đầu bất lực của anh.
Sáng hôm sau, Đường Mộng Na tỉnh dậy thì đã bảy giờ hơn. Không thể nhớ được sau khi ngã vào ai đó, cô hoảng hốt bật dậy.
- A... đau đầu quá...
Đường Mộng Na nhìn ra đây là nhà của 920. Cô mừng thầm chạy xuống. Có tiếng động trong phòng bếp, cô rón rén đến đó. Dáng người cao ráo đang thái thức ăn, còn bật nhạc chill chill nữa.
Dù người hao hao giống 920 nhưng vụ bật nhạc thì sai quá sai. Cô vội chạy ra khỏi nhà... vừa mở cửa để phóng thì đập mặt vào ai đó.
- Cô làm gì vậy?
920 mặc chiếc áo thể thao rút tai nghe ra.
- Nhà anh có trộm kìa, mà trộm này thư thả quá. Còn bật nhạc nấu ăn.
- Trộm nào? Bạn tôi đó.
- Hả? Anh có bạn?
- Vào ăn sáng đi.
920 kéo cô vào. Đường Mộng Na thấy sai sai:
- Anh với tôi đang chiến tranh lạnh mà?
- Thật sao? Vậy tối qua ai là người nhõng nhẽo với tôi vì không được tôi quan tâm nhỉ?
Đường Mộng Na nghệt mặt ra... Cô có đặc điểm khi say thì không thể nhớ gì, vì lúc đó hành động của cô chỉ còn lại là bản năng, còn ý thức thì lịm rồi.
- Yo, một người ngủ đến mặt trời lưng, người thì tập thể dục về, để tôi hầu hạ vậy ư?
Đường Mộng Na nhìn người con trai xa lạ này có chút ngại, đứng phía sau 920.
- Cậu đến ngủ ké nhà tôi thì trả ơn đi.
920 lấy chai nước ra uống, sau đó đi tắm, không quên dặn Đường Mộng Na ăn sáng rồi đi làm.
Bàn ăn chỉ có hai người, Đường Mộng Na chỉ cúi mặt ăn.
- Ngon chứ?
- Hả... à vâng...
- Thế mà thằng này luôn bảo tôi nấu dở.
Đường Mộng Na cười cho qua.
- Mạo muội hỏi anh là...
- Gọi tôi là 900.
- 9...00??
- Sao thế?
- Bạn tôi đang yêu qua mạng, cũng gọi là 900.
- Vâỵ à? Vậy chàng trai đó thế nào?
- Tôi không rõ, cô ấy bảo hai người chưa gặp nhau nên không biết được.
900 cáo già, hỏi xoáy:
- Cô thấy sao khi yêu qua mạng, có phải rất không đáng tin không?
- Cũng tuỳ thôi!
- Còn nói về yêu thôi, cô thấy sao? Cụ thể hơn là truy thê khó thành ấy!
- Ừm... có hai trường hợp...
Một là, bạn không phải người mà người ấy trông mong, nhưng họ vẫn đối tốt với bạn. Thì hoặc là bạn cảm hoá họ, hoặc là buông tha bản thân. Hai là vì được theo đuổi nên họ đắc ý khinh thường, xem bạn là dự bị, cần phải rời đi, dù đang rất yêu, để giữ lại cho bản thân chút gì đó là thanh cao, là yêu bản thân...
.