Trước khi lên lầu, tú ông nhìn chằm chằm Phương Tư Ninh, âm trầm nhắc nhở:
"Nàng ta là nữ nhi của Tôn Ngự sử, ngươi đừng có dại dột mà làm hỏng chuyện làm ăn của ta."
Phương Tư Ninh dừng chân lại, cười như không cười:
"Đào Xuân huynh nói gì vậy?"
Đào Xuân nghe vậy liền cười gằn:
"Từ ngày đầu tiên ngươi bước vào Hương Xuân lầu, người bên ngoài có thể không biết rõ nội tình của ngươi, nhưng ta...thì lại quá rõ ràng. Ta biết ngươi với những người kia có thù oán, nhưng chỗ này của ta là chỗ làm ăn, nếu ngươi chịu kiếm tiền thay ta thì thôi, còn như ngươi muốn tìm cơ hội báo thù, ta chỉ có cách mất lòng trước được lòng sau mà nói thẳng. Những người này, ai cũng không dễ chọc vào, một nam kỹ không quyền không thế như ngươi phải nên hiểu chừng mực."
Phương Tư Ninh nghe vậy thì cười nhẹ:
"Đào Xuân huynh yên tâm đi, Tư Ninh tuyệt đối sẽ không gây sự với người khác trong Hương Xuân lầu, càng sẽ không làm liên lụy đến huynh, nhưng…"
Tú ông hơi nhướng mày:
"Nhưng cái gì?"
Đôi mắt đen tĩnh lặng của Phương Tư Ninh như tỏa ra hàng ngàn tia sáng mê hồn:
"Nhưng nếu không liên quan gì đến Hương Xuân lầu thì…"
Tâm thần Đào Xuân run lên, trong lòng thầm nghĩ: Không ngờ tên Phương Tư Ninh này chỉ để lộ ra một đôi mắt lại có thể quyến rũ câu hồn như vậy. Nếu có thể ngoan ngoãn kiếm thật nhiều tiền về cho mình, bản thân cũng có thể tốt bụng cho hắn chết một cách thoải mái hơn.
Bên trong tính toán không ngừng là vậy, ngoài mặt tú ông vẫn giữ vững vẻ tươi cười:
"Chỉ cần không liên quan đến Hương Xuân lầu, cho dù ngươi muốn giết người phóng hỏa ta đều không quản. Ta thấy ngươi không phải kẻ ngốc, cũng nên tính toán xem đối phương có bối cảnh thế nào, chuyện gì cũng phải nghĩ đến hậu quả, làm không tốt thì hài cốt cũng không còn, ở đây là dưới chân Nữ hoàng…”
Đáy mắt Phương Tư Ninh hiện lên tia châm chọc, môi hồng nở nụ cười quyến rũ:
"Dưới chân Nữ hoàng thì sao chứ?"
Tú ông cảm nhận được sự nguy hiểm trong câu nói này của Phương Tư Ninh, giọng nói lập tức trở nên cay nghiệt:
"Vậy để ta nhắc nhở ngươi, cái gọi là dưới chân Nữ hoàng, nghĩa là người có thân phận thấp hèn như ngươi cho dù có một bụng oan ức cũng không có nơi cáo trạng. Ngược lại, nếu vị Tôn tiểu thư ngồi bên trong kia cho dù mất một sợi lông, thì ngươi cũng không toàn mạng."
Khiến tú ông bất ngờ là Phương Tư Ninh cũng không có nóng giận như tưởng tượng, giọng nói vẫn ôn hòa như nước:
"Ai nói Tư Ninh muốn giết người, ta chỉ là một nam tử tay không tấc sắt, trói gà không chặt, thân phận lại thấp hèn, làm sao có thể giết được một vị tiểu thư xuất thân hiển hách? Đào Xuân huynh thật quá đề cao Tư Ninh rồi."
Lão tú ông nheo mắt nhìn kĩ đôi mắt Phương Tư Ninh, lời hắn nói quả thật rất đúng, chép miệng một cái, Đào Xuân nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc này mới hòa hoãn:
"Vậy thì tốt, theo ta đi vào kính ly rượu này, cười một cái xóa hết thù hận đi."
Cười một cái xóa hết thù hận?
Phương Tư Ninh cong môi cười thật tươi.
Bởi vì những người này mà hắn phải nhận hết những khinh thường ức hiếp của thiên hạ, bị bán vào kỹ viện, bị đánh cho tới chết, bây giờ lại nói nhẹ nhàng một câu: Cười một cái xóa hết thù hận?!
Chỉ như vậy là coi như trả lại công bằng cho tất cả mọi chuyện sao?
Không! Tuyệt đối không! Đời này Phương Tư Ninh hắn sẽ không tha thứ cho bất cứ ai từng thương tổn mình.
Nhẫn nhịn, chờ đợi, ác độc, đây chính là ma chú mà Phương Tư Ninh nhiều lần tự nói với mình.
Hắn phải chờ bao lâu, mới có cơ hội trả lại hết thảy?
Không ai biết.
Nhưng hắn sẽ chờ, có thể chờ, phải chờ.
Vì Phương Tư Ninh biết, ngày này sẽ nhanh chóng đến thôi.