"Nếu Phương Tư Ninh còn không ra, ta sẽ lật tung Hương Xuân lầu này lên ngươi hiểu chưa?!"
Vẻ mặt nữ nô tràn đầy khổ sở, vội vàng chạy vào trong báo cho tú ông biết.
Thấy nữ nô đã chạy vào trong, Tôn Diệu cũng không đứng yên chờ đợi, bước chân nóng nảy đi lên lầu, sau đó không chút nghĩ ngợi một cước đá văng cửa phòng trang nhã gần nhất. Chỉ thấy một kỹ nam xinh đẹp đang ôm một nữ văn sĩ tầm trung niên, cả hai đều giật nảy mình trợn mắt há miệng nhìn Tôn Diệu. Hừ lạnh một tiếng, ả quay đầu bước đi, không nói thêm lời nào đá văng cửa một gian phòng khác. Mấy nữ nô đang làm việc thấy vậy đều hoảng sợ nhìn nhau, cả đám đồng loạt cuống quýt chạy lên lầu ngăn cản.
"Tôn tiểu thư."
Trước khi Tôn Diệu một cước đạp văng cánh cửa thứ ba, một nữ nô đã nhanh nhẹn chạy tới, bất chấp thân phận cao quý của Tôn Diệu, đưa tay giữ chặt người từ phía sau, tú ông được nữ nô thông báo cũng kịp thời chạy đến nói:
"Tôn tiểu thư, ở đây là Hương Xuân lầu, không phải phủ Ngự Sử của người."
Lửa giận trong người vẫn đang cháy âm ỉ, Tôn Diệu không cười cợt như thường ngày mà chỉ nhướng mày nhìn Đào Xuân:
"Vậy thì sao?"
Tú ông cũng không phải kẻ hiền lành gì, lão lạnh lùng nhìn Tôn Diệu:
"Không sao cả, chỗ này của ta là chỗ làm ăn, nếu Tôn tiểu thư tới mua vui thì chính là khách, còn nếu muốn gây sự thì xin lỗi phải mời người đi nơi khác."
Nhớ đến thế lực phức tạp sau lưng Hương Xuân lầu, Tôn Diệu đành cố gắng nén giận:
"Ta chỉ muốn gặp Phương Tư Ninh, chỉ cần gặp được, đồ đạc bị hỏng ta sẽ bồi thường đúng giá."
Bấy giờ vẻ mặt tú ông mới khá lên, thở phào một hơi nhẹ nhõm:
"Hôm qua Tư Ninh được Thẩm tiểu thư mời chiều nay đi ngắm hoa, bây giờ thật sự không có ở trong viện, người có lục tung các phòng cũng không tìm thấy Tư Ninh đâu."
Trong đầu Tôn Diệu luôn tràn ngập những lời nói ôn hòa dịu dàng của Phương Tư Ninh, đặc biệt là đôi mắt đen gợn sóng quyến rũ ấy luôn lưu chuyển quấn quanh tâm trí ả, làm cho Tôn Diệu ngày đêm đều vò đầu bứt tai tìm mọi cách để chiếm được mỹ nhân. Nhưng không ngờ Phương Tư Ninh thật sự không có ở đây, Tôn Diệu sửng sốt trong chốc lát liền vội vàng bước tới, nắm chặt hai cánh tay của Đào Xuân hỏi:
"Ngắm hoa, ngắm hoa ở đâu?"
Con ngươi tú ông chuyển động, tươi cười nói:
"Ay da, là hoa viên phía sau núi của chùa Thảo Luân, Tôn..."
Còn không đợi lão nói xong, Tôn Diệu đã xoay người chạy ra đi như một cơn gió. Một thị đồng là người đắc lực nhất bên người tú ông bước tới, mở miệng thăm dò nói:
"Chủ nhân, có phải ngài hơi dung túng tên tiện nam đó hay không, nếu gây ra đại họa gì…"
Đào Xuân lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái:
"Chỉ cần tiện nam đó ngoan ngoãn kiếm tiền về cho ta, cái khác ta sẽ xem như không nhìn thấy, dù sao nó cũng chỉ là nam nhân, không thể làm được chuyện kinh thiên động địa gì. Ngươi kêu tiểu Cận và tiểu Cảnh trông chừng nó cho kỹ, không được để xảy ra chút sai sót gì."
Đáy mắt thị đồng xẹt qua một tia hung ác, trên mặt vẫn cười hì hì:
"Dạ. Nhất định sẽ không làm hỏng chuyện của người."
--- ----
Ngọn núi phía sau chùa Thảo Luân có một con suối chảy dài quanh năm, ven bờ cây xanh rợp bóng, hoa thơm chim hót, cộng thêm ngọn núi nhỏ soi mình trên bóng nước, mỗi một cảnh đẹp ở đây đều khiến người ta tâm tình sảng khoái. Có mười mấy vị tiểu thư trẻ tuổi ăn mặc cao quý đang ngồi trên mặt cỏ, dưới gốc cây trải một tấm thảm, vài ca cơ xinh đẹp đang biểu diễn, trong số đó có một người đang gảy đàn tỳ bà cất tiếng hát: Hương thơm theo gió đưa người tới, ngắt hoa cúc dại tặng mỹ nhân, tiểu thư khí chất phi phàm, lang quân thẹn thùng muốn trao tâm.
Từ xa nhìn lại thật là một cảnh tượng quý phái phong lưu.
Tôn Diệu phóng tầm mắt quan sát, ngồi ở giữa là một nữ tử rất tao nhã mặc áo vàng nhạt, đó chính là tiểu thư Thẩm An Bình của phủ Vi Bá hầu, người cầm quạt mặc áo trắng cười rất hòa ái thân thiện chính là Ngô Tử Âm của phủ Hộ Bộ thượng thư, cả hai đều đang vui vẻ nói chuyện với Phương Tư Ninh.
Trong lòng Tôn Diệu vô cùng khó chịu, bước nhanh đi đến, từ trên cao nhìn xuống bọn họ:
"Tư Ninh, ta ba lần bốn lượt tới Hương Xuân lầu, tại sao lại đóng cửa không gặp chịu gặp ta?"
Hàng mi dài nhẹ nhàng rung động, Phương Tư Ninh đưa mắt nhìn Tôn Diệu, hơi gật đầu, thái độ hờ hững đáp:
"Thực sự xin lỗi, có lẽ là Tôn tiểu thư đến không đúng lúc."
Trước kia thì dịu dàng đáng thương, chớp mắt đã lạnh nhạt vô tình, người này rõ ràng là cố ý trêu chọc ả. Lửa giận lại hừng hực bốc lên, Tôn Diệu hừ lạnh một tiếng muốn tiến lên bắt người. Không ngờ Thẩm An Bình đã nhanh chóng hất văng tay Tôn Diệu ra, sau đó đứng phắt dậy chỉ tay vào mặt ả, lửa giận nổi lên cũng không kém:
"Tiểu gia tốn không biết bao nhiêu công sức mới mời được Tư Ninh, ngươi ở đâu chui ra mà dám chạy đến đây đòi đưa người đi."
Mắt thấy ngón tay kia sắp sửa chạm đến mũi mình, Tôn Diệu giận tím mặt:
"Ta với Tư Ninh là người quen cũ."
"Cái gì mà người quen cũ người quen mới, không lẽ Tư Ninh lại có ý gì khác với ngươi hay sao?" Vẻ mặt thanh tú của Ngô Tử Âm hiện lên tia trào phúng, giọng nói không nóng không lạnh phản bác lại Tôn Diệu.
Hai người này trái đâm phải chém cùng lúc, Tôn Diệu nhìn bọn họ một chút, cắn môi hậm hực không thôi. Ả biết rõ hai người này đều là tiểu thư thế gia, một người thì có thể không sợ, nhưng hai người hợp lại thì phủ Ngự Sử của ả cũng có chút khó tiêu. Suy nghĩ như thế, Tôn Diệu chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, trào phúng nói:
"Thẩm tiểu thư đúng là hết sẹo quên đau, quên lần dạo phố trước kia rồi sao? Chả lẽ ngươi rất thích bị trói rồi nằm trên ngựa dạo phố. Bởi vậy mới muốn tranh giành mỹ nhân với ta sao? Chậc chậc..."
Lần trước bởi vì Thẩm An Bình uống rượu gây sự, cho nên mới bị Vi Bá hầu đánh gần chết, việc này chính là điểm yếu của nàng. Nghe người khác nhắc lại chuyện này trước mặt Phương Tư Ninh, con mắt Thẩm An Bình liền đỏ ngầu như máu, vừa xuống xông đến đấm một cái, lại bị Ngô Tử Âm chặn đứng. Ngô Tử Âm chắn trước mặt Thẩm An Bình, sắc mặt âm trầm lạnh lùng nhìn chằm chằm Tôn Diệu:
"Khá lắm, to gan quá rồi."
Tôn Diệu không thèm nhìn hai người đang hùng hổ đó, chỉ quay đầu nhìn chăm chăm Phương Tư Ninh, trong mắt biến ảo không ngừng.
Phương Tư Ninh chậm rãi đứng lên, ánh mắt đen tĩnh lặng không chút gợn sóng nhìn lại:
"Tôn tiểu thư, hôm nay Thẩm tiểu thư mời ta đến thưởng ngoạn, không ngại thì ngồi xuống cùng thưởng thức đi."
Hời hợt nói một câu, chỉ vì khoé môi mang chút ý cười mà đôi mắt lập tức không còn vẻ lạnh nhạt, lộ ra một ít tia quyến rũ, khiến người nhìn không chớp mắt.
Cơn tức giận của Thẩm An Bình nhất thời tan thành mây khói, cả người như đang đứng trên cơn gió vậy, trong mắt chỉ chất chứa hai viên bảo thạch tỏa sáng lấp lánh ấy, trong lòng rộn ràng ngứa ngáy, rất khó hình dung hết được. Nàng ta nhếch miệng cười đến vô lại, ánh mắt sắc bén khiêu khích:
"Được, được, Tôn tiểu thư cùng ngồi xuống thưởng thức với bọn ta đi."
Nói xong, Thẩm An Bình lập tức vỗ mạnh một cái vào bả vai Tôn Diệu, làm cho Tôn Diệu không kềm được phải lảo đảo hai bước ngã ngồi trên mặt đất.
Thẩm An Bình cười ha hả, Ngô Tử Âm cũng thuận tay đẩy một ca cơ bên cạnh tới trước mặt Tôn Diệu:
"Đi, nhớ bồi tiếp Tôn tiểu thư cho tốt." Giọng nói hết sức thân mật, chỉ là nụ cười nguy hiểm, khí thế bức người.
Khách dạo chơi bên ngoài nhìn lại, chỉ thấy không khí giữa bọn họ rất quỷ dị, rất không ổn, nhất thời tò mò liên tục ghé mắt nhìn mấy lần.
Chỉ có Phương Tư Ninh im lặng ngồi, lâu lâu mỉm cười rất dịu dàng.