"Sao vậy, Tôn tiểu thư cũng có lễ vật muốn tặng cho Tư Ninh sao?"
Nghe vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tôn Diệu, cái nhìn vừa như xem thường vừa như muốn xem chuyện vui, náo nhiệt không gì tả nổi. Phương Tư Ninh ngồi về chỗ của mình, không hề có ý kiến gì, giống như không biết sóng ngầm mãnh liệt giữa bọn họ.
Thẩm An Bình cười vang nói:
"Chỉ sợ Tôn tiểu thư đến vội quá, chắc không chuẩn bị gì hết." Nói xong còn nhướn mày một cái với Tôn Diệu.
Mặt Tôn Diệu trong nháy mắt đỏ bừng lên, dù da mặt ả dày, cũng cảm thấy bị sỉ nhục không thôi. Đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc lâu, Tôn Diệu đột nhiên cười lạnh, đắc ý nói:
"Ai nói ta không mang lễ vật đến, Tư Ninh hãy xem cho kỹ đây." Tôn Diệu gọi nữ nô lại nhỏ vài câu, vẻ mặt nữ nô liền hiện lên thần sắc kinh hãi:
"Tiểu thư, chuyện này không được đâu."
Tôn Diệu trừng mắt nhìn đám người đang chờ để cười nhạo mình, trên mặt tuy vẫn mang theo nụ cười, nhưng giọng nói lại âm trầm tức giận:
"Lập tức đi làm."
Nữ nô nuốt nước bọt một cái, bất đắc dĩ chỉ có thể nghe theo.
Mọi người ngồi tiếp tục nói chuyện trên trời dưới đất, Phương Tư Ninh nhìn cảnh đẹp ở phía xa xa, bên tai nghe tiếng suối chảy róc rách hòa với tiếng cười nói, hắn đưa tay nâng ly rượu lên uống một ngụm nhỏ, đôi mắt khẽ khép hờ mắt che giấu sự suy tư.
Thẩm An Bình nói rất hăng hái, cười đến mức văng một ngụm rượu ra ngoài. Ngô Tử Âm lắc lắc cây quạt ngồi ở bên cạnh, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhã nhặn giống như mọi chuyện không liên quan tới mình.
Rượu ngon có tính hàn thấm vào ruột gan, Phương Tư Ninh thả lỏng người. Từ cái đêm lạnh giá ấy, tuy đã được chữa trị tốt nhất, nhưng một người bị đánh sắp chết sao có thể nói khỏe là khỏe ngay được. Hằng ngày hằng giờ, không lúc trong lòng hắn không đau. Ngay cả hít thở thôi mà cũng giống như đang bị hàng trăm ngân châm đâm mạnh vào ngực, không phải kể đến việc đi đứng bình thường. Có điều, Phương Tư Ninh chỉ nhếch khóe môi cười quyến rũ, đôi mắt hơi cong lên.
Vốn là dịp tặng lễ vật lại biến thành dịp ganh đua so sánh lễ vật của ai quý giá hơn. Các tiểu thư cao quý chưa từng để những thứ này vào mắt, đúng là những ngày tháng phong lưu vui vẻ.
Tôn Diệu điều chỉnh sắc mặt, ngồi một chỗ yên lặng chờ đợi, Thẩm An Bình lơ đãng chọc khóe thăm dò vài lần nhưng ả vẫn không hề hé miệng, thấy vậy nàng ta liền hừ lạnh không thèm để ý Tôn Diệu nữa.
Rất nhanh mọi người nhìn thấy hai nữ nô khiêng một cái rương đen to lớn đến đây.
Thẩm An Bình hiếu kỳ, nhướng mày nói:
"Đựng cái gì vậy?"
Tôn Diệu không nén được sự đắc ý trong đáy mắt, trên mặt lại bày ra vẻ không để ý lắm:
"Là cái gì, cứ chờ mà xem."
Tôn Diệu đứng lên, dặn dò nữ nô khiêng rương lên đỉnh tháp của chùa Thảo Luân.
Thẩm An Bình bĩu môi:
"Cố làm ra vẻ bí ẩn."
Đáy mắt Ngô Tử Âm lóe qua một tia u quang, nhàn nhạt nói:
"Ta thấy cũng chưa chắc."
Tôn Diệu tự mình dẫn người đi lên đỉnh tháp, mọi người vẫn vui đùa như cũ, không ai để ý đến.
Một lát sau, trên trời tựa hồ có thứ gì đó rơi xuống, một ca cơ theo bản năng đưa tay lên hứng lấy, vừa nhìn thấy rõ là gì liền hưng phấn hét to:
"Ôi, ông trời ơi, có mưa ngọc lưu ly."
Một tiếng kêu lên, tất cả mọi người đều ngẩn mặt lên, ánh mắt tập trung giữa không trung.
Trên đỉnh tháp cao cách đó không xa, có vô số viên ngọc lưu ly nhỏ như bông tuyết nhẹ nhàng bay lượn, không ngừng từ trên cao rơi xuống. Lúc đầu còn tụ tập một chỗ, sau đó bị gió thổi tản ra khắp nơi, bay trắng đầy trời, từ xa nhìn lại, những viên ngọc lưu ly phản xạ dưới ánh mặt trời đẹp như một bầu trời sao.
Không phải mưa ngọc lưu ly, mà là rãi ngọc lưu ly.
Trong lúc bay lượn những viên ngọc lưu ly va chạm vào nhau phát ra tiếng rất dễ nghe, phảng phất như tiên âm từ trời cao vọng xuống.
Các tiểu thư cao quý không ngờ Tôn Diệu lại làm ra chuyện điên cuồng như thế, ai nấy đều trợn mắt ngoác mồm mà nhìn.
Trên không gió lớn, có một ít viên ngọc lưu ly nhẹ nhàng rơi xuống mặt cỏ, trên tảng đá, bên dòng suối, thậm chí còn rơi vào trong nước chìm mất. Các ca cơ và nam kỹ đều không thể kềm chế được, dồn dập đứng dậy đi nhặt, bọn họ không để ý hình tượng mà nằm rạp trên đất, có người bước xuống suối mò ngọc, tranh giành cướp đoạt, dữ dằn lôi kéo nhau.
Nhìn xuống khung cảnh hoảng loạn đó, Tôn Diệu đứng trên đỉnh tháp cười ha hả, tiếng cười cực kỳ đắc ý, càn rỡ.
Không thể nghi ngờ, ả thắng rồi, đại đại thắng. Thắng một cách điên cuồng, thắng một cách hoành tráng.
Cảnh tượng xa hoa như thế, người người đều chấn động, chỉ có Ngô Tử Âm chú ý nét mặt Phương Tư Ninh.
Hắn chỉ mỉm cười đứng nhìn, như đang thưởng thức hoa tuyết.
Đẹp đẽ giống như bức tượng tỉ mỉ điêu khắc, không chút thể hiện một tia kinh ngạc hoặc hâm mộ.
Dị thường bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức khác thường.
Chờ đến khi Tôn Diệu từ tháp cao đi xuống, không nói hai lời đã cười nhạo:
"Thẩm tiểu thư, lễ vật của ta so với ngươi thì thế nào?"
Sắc mặt Thẩm An Bình hết sức khó coi, vừa muốn mở miệng lại bị Ngô Tử Âm đứng bên cạnh ngăn cản.
Tôn Diệu sỉ nhục Thẩm An Bình đến mức không còn chốn dung thân, đúng lúc đang dương dương tự đắc, lại nhìn thấy Phương Tư Ninh đi tới, rõ ràng là muốn nói chuyện với ả đây mà, Tôn Diệu vui vẻ tiến lên hai bước:
"Tư Ninh..."
Đứng một chỗ không nhúc nhích, sắc mặt Thẩm An Bình đỏ bừng, rõ ràng vì đấu thua mà thấy rất mất mặt. Ai ngờ Phương Tư Ninh lại nhẹ nhàng nói:
"Bây giờ vẫn còn sớm, Thẩm tiểu thư trở về Hương Xuân lầu đánh một ván cờ với Tư Ninh được không?"
Phương Tư Ninh mời Thẩm An Bình đánh cờ? Hắn chủ động mời người khác đánh cờ sao? Tất cả mọi người đều ngây ra, thậm chỉ ngay cả bản thân Thẩm An Bình cũng ngẩn ngơ suốt nửa ngày, đến khi xác định đối phương không phải nói đùa, nàng ta vô cùng mừng rỡ vỗ vai Ngô Tử Âm, luôn miệng nói:
"Được, được, được."
Không riêng gì Thẩm An Bình, những người khác cũng theo bọn họ chen chúc nhau rời đi, từ đầu tới cuối Phương Tư Ninh đều không nhìn Tôn Diệu dù chỉ một cái.
Tôn Diệu đứng ở đó, vẻ vui mừng đắc ý vì ngỡ rằng đã khiến mỹ nhân rung động từ từ biến mất, chỉ còn sự ghen tị phẫn nộ không thôi.
Một ca cơ và nam kỹ bên kia vẫn còn điên cuồng tranh nhau cướp đoạt những viên ngọc lưu ly, đó là rương ngọc lưu ly mà phụ thân chuẩn bị để tặng cho đại ca Tôn Hàm của ả vào ngày sinh thần một tháng sau. Quăng đi hơn năm ngàn lượng nhưng lại không đổi được một cái nhìn của mỹ nhân.
Thật sự là châm chọc.