Người nào bị tra tấn như vậy, đau đến mức không muốn sống nữa.
Vu Phượng Kiều chạy đến trước mặt Tần Duệ khóc lóc kể khổ.
"Nàng ấy theo ta từ trong phủ, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên. Phương Ngọc Xích tra tấn nàng ta, chẳng khác nào tra tấn ta!"
Ta không đồng tình với lời này:
Hồng Trần Vô Định
"Tôn ti có phân biệt, một nô tỳ cuồng vọng, khiến Quý phi thất lễ, trừng phạt nàng ta, chẳng qua chỉ là xử lý một kẻ nô tài. Sao có thể xem như đang trừng phạt Quý phi?"
Tần Duệ liếc nhìn ta, ánh mắt tràn đầy tán thưởng.
Vu Phượng Kiều hung hăng trừng mắt nhìn ta:
"Phương Ngọc Xích, cứ chờ đấy! Sẽ có ngày, ngươi sẽ phải bồi thường cho ta!"
Ta không còn cách nào khác, chỉ có thể "chờ".
Ta dặn dò cung nhân bên cạnh:
"Mấy ngày này, nếu gặp người của Quý phi, nhớ tránh đi một chút."
Ta vừa ra tay với người bên cạnh nàng ta, nàng ta nhất định sẽ tìm cách gây sự với ta.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, thái giám Tiểu Lưu Tử bên cạnh ta đã gặp chuyện.
Điều ta không ngờ đến là, để có thể đối phó với ta, Vu Phượng Kiều lại có thể ra tay tàn nhẫn với chính mình.
Nàng ta một mực khẳng định, Tiểu Lưu Tử đã đẩy nàng ta xuống hồ.
Trời vừa vào thu, nước đã bắt đầu lạnh.
Lần này rơi xuống, Vu Phượng Kiều chắc chắn chịu khổ không ít.
Tiểu Lưu Tử là đồ đệ của Thuận Hỉ công công, trước kia Thuận Hỉ cũng từng được gọi là Tiểu Thuận Tử, nay đã là đại thái giám chưởng sự.
Tiểu Lưu Tử đặc biệt khéo tay trong việc chải tóc, ai cũng biết ta rất coi trọng hắn.
"Hoàng thượng, Hoàng Quý phi sai thái giám thân cận của mình, đẩy thần thiếp xuống nước. Chỉ e nàng ta đã nghe nói thần thiếp nghi đã mang thai, nên sinh lòng bất chính."
Gần đây, Vu Phượng Kiều thường xuyên triệu ngự y, nói rằng dạ dày không thoải mái, thường xuyên nôn mửa.
Trong cung bắt đầu lan truyền tin đồn nàng ta mang thai.
Từ Thúy Hoa dù có ra sức tranh sủng, bụng vẫn phẳng lì.
Vu Phượng Kiều mới nhập cung không lâu, đã nhanh chóng có tin vui, khiến ai nấy đều kinh ngạc.
Dù bụng ai có long chủng hay không, thật ra ta hoàn toàn không bận tâm.
Vu Phượng Kiều vốn không thể làm hoàng hậu.
Biểu ca cho biểu muội một chỗ đứng trong cung, đó là chuyện bình thường.
Nhưng Tần Duệ tuyệt đối sẽ không chọn một tiểu thư kiêu căng ngang ngược làm mẫu nghi thiên hạ.
Phụ thân nàng ta, Binh bộ Thượng thư Vu Thủ Cương, những năm gần đây làm quan tầm thường, thân thể cũng không còn cường tráng như trước.
Nếu không phải nể mặt thân thích của hoàng thượng, vị trí này e rằng sớm đã đổi chủ.
Thực ra, việc đưa Vu Phượng Kiều nhập cung, chính là nỗ lực cuối cùng của nhà họ Vu.
Chỉ mong có thể giúp Vu Thủ Cương ngồi thêm vài năm trên ghế Binh bộ Thượng thư, tranh thủ một chút tiền đồ cho ca ca nàng ta.
Ta cảm thấy nhà họ Vu có phần ngu xuẩn.
Bọn họ tính toán không sai, nhưng vấn đề là…
Họ đã quá nuông chiều Vu Phượng Kiều.
Nữ nhân quá tùy hứng, sớm muộn gì cũng gây họa.
Nếu Vu Phượng Kiều chịu an phận làm một Quý phi, không sinh sự, thì nàng ta có thể sống yên ổn đến bạc đầu.
Ngay cả khi nàng ta ném mũ miện của Tần Duệ xuống đất, nhiều nhất cũng chỉ bị trách mắng một trận mà thôi.
Nhưng vấn đề là, nàng ta lại thích giở trò hãm hại ta.
Nàng ta ầm ĩ như vậy, liền khiến Tần Duệ phải đích thân đến.
Cung nhân dùng áo choàng lông dày bọc kín người nàng ta lại, nhưng Vu Phượng Kiều vẫn run lẩy bẩy.
Vị tiểu thư kiêu ngạo ngang ngược này, rốt cuộc cũng học được cách giả vờ nhu nhược đáng thương.
Ta lặng lẽ quan sát tất cả.
Tần Duệ không thể không hỏi chuyện đã xảy ra.
Vu Phượng Kiều lập tức bật khóc kể lể, nước mắt như mưa.
Ta lẳng lặng xem nàng ta diễn kịch, còn xem vô cùng thích thú.
Còn Tần Duệ, hắn lại nhìn ta.
"Hoàng Quý phi, nàng có gì muốn nói không?"
Ta liếc nhìn Tiểu Lưu Tử, hắn lập tức dập mạnh vài cái đầu xuống đất.
"Muôn tội đều do nô tài, nô tài sơ suất, hoàn toàn không liên quan đến Hoàng Quý phi!"
Dứt lời, hắn đột nhiên đứng dậy, lấy đầu đập mạnh xuống bậc thềm.
Máu văng khắp nơi.
Tiểu Lưu Tử, c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Ta mặt không đổi sắc.
Vu Phượng Kiều, kẻ chưa từng tận mắt chứng kiến nhiều m.á.u tươi và người c.h.ế.t như vậy, lần đầu tiên hoảng sợ thực sự.
Nàng ta mở miệng nấc lên một tiếng, rồi lăn ra bất tỉnh.
Ngay cả khi ngất đi, thân thể vẫn còn run rẩy co giật vài cái.
Ta quỳ xuống, thản nhiên nói:
"Thần thiếp quản giáo thuộc hạ không nghiêm, đáng bị trừng phạt. Thần thiếp xin tự đóng cửa sám hối một tháng, trong thời gian đó chỉ ăn lương khô, mặc vải thô, tụng đọc ‘Nữ Giới’, lấy đó để răn đe mình."
Tần Duệ nhìn ta, bất giác nở một nụ cười.
"Hoàng Quý phi, nàng thật nghiêm khắc với chính mình. Rất tốt, rất tốt, rất tốt."
Ta chỉ cảm thấy phiền chán.
Kiếp trước, mỗi khi hoàng đế muốn g.i.ế.c ai đó nhưng lại thấy không tiện ra tay, ta liền tự tay kết liễu kẻ đó, rồi đến trước mặt hoàng đế, chủ động xin chịu phạt.
Đã "trừng phạt" thì nhất định phải "nặng nề", có như vậy, hoàng đế mới có thể thể hiện mình là bậc quân chủ sáng suốt, công chính vô tư.
Tiểu Lưu Tử chính là con cờ mà ta đưa ra tự tìm cái chết.
Vu Phượng Kiều trước nay luôn muốn nhắm vào người thân cận bên ta, ví dụ như Tiểu Yến và Thuận Hỉ.
Nhưng điều đó là không thể!
Dưỡng một kẻ tâm phúc, chẳng khác nào nuôi một con sói săn mồi, đâu phải chuyện dễ dàng.
Vậy nên, Tiểu Lưu Tử chính là con mồi mà ta đưa ra, để nàng ta cắn nuốt.
Hắn c.h.ế.t rồi, nhưng thân nhân ở quê nhà của hắn, có thể nhận được hai trăm mẫu ruộng tưới tiêu, bốn con ngựa, ba con bò, cùng một xưởng xay lúa.
Hắn xuống suối vàng, chắc chắn sẽ mỉm cười.
"Hoàng thượng, thần thiếp quả thật có lỗi, nhưng người hầu hạ bên cạnh Quý phi cũng là vô dụng, không biết bảo vệ chủ nhân. Quý phi đã kinh sợ, không nên để nàng ta thấy thêm m.á.u tanh.”
“Vậy nên, cung nhân thân cận của nàng ta, chỉ cần chịu trừng phạt bằng hình phạt kẹp tay là được rồi."