2
Ta đã mười sáu tuổi.
Đệ đệ của ta, mỗi khi nhìn thấy ta, không hiểu vì sao hàm trên hàm dưới lại không tự chủ được mà va vào nhau, phát ra tiếng đinh đang run rẩy.
"Phương Ngọc Văn, gần đây ngươi lại làm chuyện gì hoang đường?"
Ta không vội vã, từng bước nhẹ nhàng tiến lại gần, dùng đầu ngón tay nhuộm đỏ bởi hoa phượng tiên bóp lấy cằm hắn.
"Trưởng tỷ, ta… ta thực sự không làm gì cả, không làm gì hết!!"
Ta khẽ cười, móng tay bấm sâu vào da thịt hắn, để lại một vệt m.á.u mờ.
Đầu gối Phương Ngọc Văn mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống đất.
"Nói thật!"
Ta nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Ngươi lớn rồi, trưởng tỷ không muốn lột quần ngươi ra đánh roi, nên vẫn phải giữ chút thể diện cho ngươi."
Máu từ vết cào thấm lên đầu ngón tay ta, trong mắt Phương Ngọc Văn đã ứa lệ.
"Trưởng tỷ… gần đây ta chỉ kết giao một người bạn mà thôi..."
"Bạn bè? Hay là huynh đệ kết nghĩa?"
Ta không chút biểu cảm nhìn hắn.
Hắn cúi đầu, không dám mở miệng.
"Giỏi lắm, ta không cho ngươi đùa bỡn nha hoàn, không cho ngươi trầm mê phong nguyệt, vậy nên ngươi không chơi nữ nhân, mà lại đi theo đường khác?"
Ta cười lạnh, nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Phương Ngọc Văn, ta đã đề nghị phụ thân đưa Phương Ngọc Thành đến Quốc Tử Giám, trở thành cao đồ của Tế Tửu. Từ nay về sau, con cháu Phương gia chỉ xem trọng văn chương học vấn, không quan tâm đích thứ."
Nước mắt nước mũi Phương Ngọc Văn trào ra, suýt nữa b.ắ.n lên tay ta.
Ta nhíu mày ghét bỏ, thu tay về, mặc hắn quỳ rạp dưới đất.
Ta vốn định đến thỉnh an mẫu thân, ai ngờ lại gặp phải tên đệ đệ xúi quẩy này giữa đường.
Nhưng hóa ra, bên mẫu thân lại càng xui xẻo hơn.
Chưa kịp bước vào nội thất, ta đã nghe thấy muội muội nũng nịu làm mình làm mẩy:
"Mẫu thân, trưởng tỷ đã lớn như vậy mà chưa xuất giá, bằng hữu khuê phòng của nữ nhi đều chê cười nữ nhi rồi! Vì sao phụ thân không mau chóng tìm một mối hôn sự, gả tỷ ấy đi cho xong?"
Ta vén rèm bước vào:
"Gia quy có nói, nữ quyến chỉ được giao du với những tiểu thư nhà thanh chính liêm khiết. Nếu bằng hữu khuê phòng của muội dám bàn tán sau lưng người khác, có thể thấy là không có giáo dưỡng."
Mẫu thân nghe xong, sắc mặt lập tức sa sầm:
"Muội muội con cũng là lo lắng cho con! Lời nó nói cũng có lý, con tuổi này rồi mà vẫn chưa bàn chuyện thành thân, đúng là khiến người khác đàm tiếu! Con—"
Ta nhoẻn miệng cười, mẫu thân đột nhiên cứng họng, không nói tiếp được nữa.
"Mẫu thân đại nhân, phụ thân đã sớm nói với người rằng, chuyện thành thân của con không cần người bận tâm, người chỉ cần nghe theo sự sắp đặt của phụ thân. Sao người cứ mãi không nhớ?"
Mẫu thân tức đến mức giơ tay chỉ vào ta, nhưng lại không thốt nổi một lời.
Muội muội thì không cam lòng, bĩu môi hờn dỗi:
"Trưởng tỷ tính tình như vậy, ai dám cưới?"
Ta nhìn nàng chằm chằm, khóe môi cong lên thành một nụ cười như có như không:
"Muội cứ thoải mái bôi nhọ danh tiếng của ta đi. Ta mà không xuất giá, thì muội cũng đừng mong có thể lấy chồng."
Mặt muội muội lập tức nhăn lại vì tức giận.
"Có nhà nào có trưởng tỷ như tỷ đâu! Tháng trước ta chỉ muốn mua một bộ trâm cài hồng ngọc, tỷ lại sai người đem toàn bộ trâm ngọc trong khố phòng cắm hết lên đầu ta, bắt ta đeo suốt một ngày không được tháo xuống! Cổ ta suýt nữa thì gãy!!"
Ta lạnh lùng cười một tiếng.
"Quận chúa Vân Dương kiêu căng, nói vài câu chế nhạo y phục của muội quá giản dị, muội liền không chịu nổi, nhất quyết tranh cao thấp, vung bạc như nước. Lại quên mất rằng, phụ thân từng dặn dò, hậu bối Phương gia tuyệt đối không được đua đòi khoe giàu bên ngoài. Nếu muội vẫn chưa nhớ được bài học này, vậy thì bữa tối hôm nay miễn đi, chép gia quy năm mươi lần."
Hồng Trần Vô Định
Muội muội trừng mắt, không phục.
Ta liền mỉm cười nhìn nàng:
"Nếu muội không vui, vậy thì quỳ trong từ đường mà chép cũng được."
Mẫu thân khẽ kéo tay áo muội muội, ta quay lưng rời đi, giả vờ như không nghe thấy tiếng khóc nức nở của nàng.
Khóc lóc cái gì chứ?
Vì bọn họ là người thân của ta, nên ta đã phải nương tay gấp bội phần.
Nếu không, ta đã sớm dùng nến đỏ đốt dưới nách muội muội, ép nàng khai ra kẻ nào đứng sau giật dây. Sau đó, từng chiếc từng chiếc răng của nàng sẽ bị gõ rơi xuống đất.
"Phụ thân, chuyện người sắp xếp để con tiến cung, chẳng lẽ đã lộ ra ngoài sao?"
Trong thư phòng, ta cùng phụ thân bàn bạc.
"Nữ nhi sao lại nói vậy?"
"Muội muội nói bằng hữu khuê phòng của nàng đang bàn tán về chuyện con mãi không xuất giá."
"Bằng hữu khuê phòng?"
"Là thứ nữ của Lễ Bộ Thị Lang."
"Làm càn!"
"Con đã thẩm vấn nha hoàn bên cạnh muội muội, biết được rằng nhị tiểu thư của Lễ Bộ Thị Lang gần đây có ý muốn lấy lòng muội muội, vì vậy hai người đột nhiên trở nên thân thiết."
"Đồ ngu xuẩn!"
"Phụ thân, trước khi con vào cung, xin người nhất định phải định hôn sự cho Phương Ngọc Đình, gả nàng đi thật xa, tốt nhất là đưa về quê chờ xuất giá. Còn về đệ đệ Phương Ngọc Văn, đưa hắn vào quân doanh rèn luyện. Thống soái Thần Cơ Doanh từng nhận ân huệ của người, cứ để hắn trông nom Ngọc Văn, mỗi ngày luyện binh thao khổ, miễn không làm hắn c.h.ế.t là được, cho hắn bận đến mức không còn tâm trí gây chuyện. Còn về mẫu thân... bà là chính thê của người..."
Phụ thân nhíu mày.
Ta ngừng lại một chút, rồi nói tiếp:
"Để bà tĩnh dưỡng bệnh, đưa đến trang viên ở ngoại thành, mấy năm nay, người cũng đã nhẫn nhịn đủ rồi."
"Bà ấy là mẫu thân sinh ra con, là chính thê của ta. Nữ nhi, con..."
"Chừa cho bà ấy một mạng, để bà ấy an hưởng vinh hoa phú quý đến cuối đời, đó chính là kết cục tốt nhất rồi."
Ta thản nhiên đáp.
Phụ thân trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.