• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhuyễn Phi đẹp đến mức nào ư?

 

Cung điện nàng từng ở, bên trong treo đầy tranh vẽ của nàng.

 

Thật sự giống như tiên tử nơi tiên cảnh vậy.

 

Nàng chính là mỹ nhân mà Tần Duệ quý trọng nhất, chỉ tiếc là thời gian sở hữu lại quá ngắn ngủi.

 

Bây giờ, Mạnh Hiền Nhã xuất hiện, lấp đầy khoảng trống đó.

 

Tốt rồi, cả hậu cung đều thất sủng.

 

Ta chẳng quan tâm, thậm chí còn cảm thấy rất vui vẻ.

 

Tổng đốc Nam tỉnh đã vững vàng trên chiếc ghế của mình, liên minh giữa phụ thân ta và hắn ta cũng càng thêm bền chặt.

 

Mạnh Hiền Nhã quả thực lúc nào cũng đầy tâm sự, che giấu thế nào cũng không nổi.

 

Ta đành gọi nàng đến bên cạnh mình.

 

“Nếu ngươi còn mải nhớ đến nam nhân khác, để hoàng thượng biết được, hắn sẽ thương xót ngươi, không nỡ làm gì ngươi. Nhưng đến lúc đó, tình lang của ngươi có lẽ sẽ bị ngũ mã phanh thây. Nghe nói trước khi bị phanh thây, còn bị thiến một lần.”

 

Mạnh Hiền Nhã bị ta dọa đến ngẩn người, run rẩy không thôi.

 

Ta nhe răng cười, nói tiếp:

 

“Hắn ta còn chưa thành thân, ngươi nhẫn tâm để hắn tuyệt hậu sao? Ngũ mã phanh thây rồi, luân hồi cũng chẳng làm người được nữa, từng mảnh từng mảnh thịt sẽ bị ném vào súc sinh đạo. Ngươi có sợ không, mỗi đêm nằm mộng, hắn sẽ toàn thân đầy máu, tìm đến ngươi?”

 

Mạnh Hiền Nhã trợn trắng mắt, ngất ngay tại chỗ.

 

Tỉnh lại, nàng bắt đầu ăn uống đầy đủ, đối với Tần Duệ cười tươi như hoa.

 

Nhưng ánh mắt nàng nhìn ta dường như chất chứa oán hận.

 

Chậc, thật là kẻ không biết điều.

 

Ngươi nên hận ta sao? Ngươi nên hận phụ thân mình, hận Tần Duệ, chứ tuyệt đối không nên hận ta.

 

Ta hỏi Tào Quý Phi, vì sao sau khi sinh con, nàng không thể giảm cân được.

 

Tào Quý Phi cúi đầu, giọng có chút xấu hổ.

 

“Hồi bẩm hoàng hậu nương nương, lúc mang thai, thần thiếp không kiềm chế được, ăn quá nhiều, dạ dày nới rộng, thực sự là luôn cảm thấy đói.”

 

Ta lệnh cho Thái y viện kê đơn thuốc dưỡng thai cho Mạnh Hiền Nhã, đồng thời kê thêm thuốc kiện tỳ khai vị.

 

Tần Duệ muốn ngủ với nàng ta bao nhiêu thì ngủ, ta cũng không cản.

 

Cứ ngủ đi, nhanh chóng ngủ ra một đứa trẻ cho rồi.

 

Chẳng bao lâu, Mạnh Hiền Nhã đã mang thai, lại còn ăn rất tốt.

 

Hết thảy sơn hào hải vị cứ liên tục được đưa vào cung của nàng ta.

 

Không lâu sau, nàng ta trở nên tròn trịa, mũm mĩm.

 

Sau khi sinh ra một tiểu hoàng tử bụ bẫm, nàng vẫn ăn uống rất ngon miệng.

 

Lúc này, Tần Duệ không hài lòng nữa.

 

Ta đã biến Mạnh Hiền Nhã xinh đẹp mảnh mai trở thành một kẻ béo ú.

 

“Phương Ngọc Xích, nàng làm vậy, là vì ghen sao?”

 

Ta lắc đầu liên tục, dùng giọng điệu ngây thơ vô tội mà hoa khôi kiếp trước từng nói với ta:

 

“Hoàng thượng, thần thiếp chỉ không muốn Mạnh Chiêu Nghi giống như Nhuyễn Phi năm đó, yểu mệnh mà qua đời.”

 

Tần Duệ nghe xong, cũng cảm thấy ta nói rất có lý.

 

Hồng nhan bạc mệnh, lúc mới vào cung, cổ tay của Mạnh Hiền Nhã gầy yếu như cành liễu.

 

Giờ thì mập mạp khỏe mạnh, chắc chắn không dễ c.h.ế.t yểu nữa.

 

Có điều, Tần Duệ cũng chẳng muốn ngủ với nàng ta nữa.

 

Ta báo cho Mạnh Hiền Nhã biết, tình lang của nàng đã cưới một mỹ nhân Giang Nam, eo thon chỉ bằng một vòng tay.

 

Nàng cúi đầu, sờ lên vòng eo đầy thịt của mình, rồi nở một nụ cười nhẹ nhõm.

 

"Lạc thú của vị giác, cũng là một niềm vui lớn."

 

Mạnh Hiền Nhã chẳng mấy chốc đã trở thành bạn thân của Tào Quý Phi, mỗi ngày cùng nhau ăn uống thỏa thích.

 

Để bù đắp cho Tần Duệ, ta moi móc từ đám tần phi cấp thấp ra một bông hoa xinh đẹp, đưa đến trước mặt hắn.

 

Ngày xưa, khi cùng Vu Phượng Kiều vào cung, còn có ba mỹ nhân được tiến cống từ các địa phương. Trong đó, có một người khi đó chỉ mới mười bốn tuổi, tuổi còn nhỏ nên rất nhát gan.

 

Giờ đây nàng đã trưởng thành, dung nhan tuyệt mỹ, chỉ tiếc vì quá nhút nhát mà bị chôn vùi cho đến tận bây giờ.

 

Một mỹ nhân xinh đẹp, chỉ cần nói chuyện lớn tiếng một chút thôi, là mắt đã đỏ hoe.

 

Tần Duệ có lẽ chưa từng trải qua kiểu này.

 

Có lẽ vì tuổi đã lớn, Tần Duệ thực sự rất thích nữ nhân nhút nhát như một con thỏ nhỏ này.

 

Hắn hơi nghiêm giọng một chút, nàng đã hoảng sợ cúi đầu, run rẩy.

 

Kết quả, cả hậu cung lại lần nữa thất sủng, Tần Duệ chỉ sủng ái một mình Nguyệt Chiêu Dung.

 

Dẫu vậy, các nữ nhân trong cung dường như cũng đã quen với việc này.

 

Vu Phượng Kiều bắt đầu kết bạn với Quách Lệ Phi, cùng nhau tụng kinh niệm Phật.

 

Phụ thân của nàng ta, Binh bộ Thượng thư Vu Thủ Cương, gần đây bị chèn ép rất dữ, Tần Duệ không hài lòng với vị cữu cữu này.

 

Nói đi cũng phải nói lại, Vu Thủ Cương thực sự bất tài, có thể ngồi vào vị trí này, hoàn toàn là nhờ quan hệ họ hàng với hoàng thất.

 

Tần Duệ muốn khai chiến, mà vị cữu cữu này chẳng giúp ích được gì.

 

Quan hệ giữa tổng đốc trấn thủ địa phương và Binh bộ luôn rất vi diệu, chẳng hạn như cả nhạc phụ của Phương Ngọc Doanh là Tổng đốc Nam tỉnh, cũng cực kỳ xem thường Vu Thủ Cương.

 

Vu Phượng Kiều lại lâm bệnh, bệnh tình vô cùng nghiêm trọng.

 

19

 

Tần Duệ là biểu ca của Vu Phượng Kiều.

 

Dù không có tình phu thê, cũng có tình huynh muội.

 

Nể mặt Vu Phượng Kiều, cuối cùng Tần Duệ cũng để cữu cữu của mình toàn thân mà lui.

 

Vị trí Thượng thư bộ Binh đổi thành một quan viên được các tướng lĩnh địa phương như Tổng đốc Nam tỉnh ủng hộ.

 

Cũng chính là người của phe phụ thân ta.

 

Ta mang thai, Tần Duệ trong lòng hân hoan.

 

Phụ thân Phương Tẫn Tâm từ Thượng thư bộ Công thăng lên Thượng thư bộ Hộ.

 

Tần Duệ vừa nâng đỡ nhạc phụ, vừa hi vọng lần này, từ bụng ta, có thể chào đời một hoàng tử xứng đáng với thân phận.

 

Vu Phượng Kiều miễn cưỡng khỏi bệnh, nhưng để lại di chứng, từ nay về sau chỉ có thể dựa vào thuốc mà duy trì sinh mệnh.

 

Hồng Trần Vô Định

Nàng ta, từ một tiểu thư kiêu ngạo, bướng bỉnh, giờ chỉ còn là một hồn ma lững lờ trong hậu cung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK