Giang Chính gặp được một quý bà 45 tuổi ở dưới công viên khu chung cư. Khuôn mặt bà ta xinh đẹp, ngay cả dáng người cũng không thay đổi. Bà ta đeo kính râm từ nơi xa đi tới, không biết còn tưởng là thiếu nữ tuổi thanh xuân.
“Tôi chỉ có mười phút.” Bà ấy vừa thấy Giang Chính thì nói với thái độ ngạo mạn.
Lời dạo đầu mà Giang Chính đã soạn sẵn trong đầu ngay lập tức trở thành đồ bỏ. Anh ta đành vứt tất cả lời khách sáo, đi thẳng vào vấn đề: “Từng thấy thứ này chứ?”
Anh ta lấy ảnh cái kim cài áo, đưa tới trước mắt bà ta. Bà ta thậm chí không tháo kính râm xuống, chỉ cười lạnh một tiếng: “Thứ này rất hiếm à?”
“Vậy ông lão này thì sao?” Giang Chính lại lấy ra một tấm ảnh, là người đàn ông giàu có đã qua đời kia: “Bà Đỗ, chúng ta đừng vòng vo nữa. Mười phút với bà và tôi, đều rất quý giá.”
Người phụ nữ tên Đỗ Di Hủy run rẩy lông mày, hơi hơi nâng cằm, quay đầu nhìn ra chỗ khác. Nhiều lần giãy giụa, bà ta tháo xuống kính râm, lộ ra một đôi mắt hạnh xinh đẹp.
“Nhìn thấy nhà tôi ở chứ? Nhìn thấy xe tôi đi chứ?” Giọng bà ta vẫn ngạo mạn, lại có phần chua xót: “Một người không có bối cảnh như tôi chỉ có thể dựa vào đàn ông.”
Giang Chính biết rõ hàm ý trong lời bà ta nói, cũng biết bà ta chắc chắn sẽ nói. Dẫu sao ông cụ đã chết, bà ta căn bản không còn nỗi lo về sau. Huống chi, phía sau bà ta không chỉ có một mình ông ta có tiền.
“Thứ này là ông ta tặng cho tôi, lúc ấy tôi cũng cảm thấy viên lục bảo thạch này đẹp.” Bà ta hơi nhếch mày, hoàn toàn không hề kiêng kị: “Nhưng mà quá nhiều đồ tốt, tôi cũng hoàn toàn không để ý.”
“Cho nên bà tặng cho ai?” Giang Chính hỏi thẳng.
Đỗ Di Hủy cười khẽ: “Cảnh sát nói câu này hay vậy. Trong nhà có đồ quý, tôi cũng không dám khoe khoang. Thỉnh thoảng mất đồ, có khi bị trộm rồi.”
Vất vả lắm mới có cơ hội xoay chuyển, không ngờ lại bị chiêu này của Đỗ Di Hủy ép vào ngõ cụt.
Giang Chính cảm thấy cực kỳ ghét chữ “trộm” này. La Nhất Kiệt xuất hiện làm vụ án của Hà Thưởng Quyên có giải thích hợp lý, nhưng anh ta rất khẳng định La Nhất Kiệt không phải hung thủ giết hại Hà Thưởng Quyên, cho dù giai đoạn hiện tại tất cả chứng cứ đều chỉ về phía ông ta.
“Tôi có thể đi rồi chứ, anh cảnh sát?” Đỗ Di Hủy nhếch mép, rất đắc ý.
Giang Chính trơ mắt nhìn bà ta xoay người, cuối cùng hỏi: “Có biết người tên Quan Triển Tường không?”
Đỗ Di Hủy dừng bước chân, qua hai giây mới xoay người, cười hỏi: “Cảnh sát, tôi chỉ làm bạn với kẻ có tiền.”
Giọng điệu ngả ngớn, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền. Biểu hiện của Đỗ Di Hủy làm Giang Chính cảm thấy khó có thể đối phó, có lẽ nên phái một cô gái tới. Nhưng bọn họ còn moi được gì từ miệng bà ta chứ?
Chuyện mười mấy năm trước, còn có thể tìm được bất kỳ dấu vết để lại nào ư?
“Đội trưởng Giang.” Đồng nghiệp ở phía sau bước tới, khoanh tay trước ngực nói với anh ta: “Người phụ nữ này vẫn luôn qua lại giữa muôn loại đàn ông, có gì mà chưa từng gặp. Cho dù lúc đó bà ta vừa l@m tình nhân cho đại gia, vừa tự bao nuôi trai trẻ cũng rất bình thường. Bà ta đã thừa nhận cái kim cài áo kia là của mình, chỉ không tiết lộ hướng đi cuối cùng.”
“Bà ta nói bà ta chỉ làm bạn với kẻ có tiền, chứng minh bà ta biết Quan Triển Tường không có tiền. Thôi, tra tiếp đi.”
Giang Chính không bỏ điều tra vì mấy câu của Đỗ Di Hủy. Anh ta làm cảnh sát nhiều năm như vậy, yêu ma quỷ quái nào mà chưa từng thấy. Là con người thì sẽ có bí mật, sẽ có nhược điểm.
Anh ta nhíu mày, xoay người đi về bãi đỗ xe. Nửa đường nhận được điện thoại của một đồng nghiệp trong tổ. Ở trong điện thoại, đồng nghiệp nói bệnh viện chứng thực Quan Đình Diệu bỏ máy thở dưới sự đàm phán của người nhà, cuối cùng ký giấy chứng tử.
“Nói cách khác, Quan Đình Diệu nằm ở bệnh viện hai, ba năm. Cuối cùng sau khi phát hiện hài cốt của Hà Thưởng Quyên, người nhà ông ta quyết định không chữa trị nữa?”
“Đúng vậy.” Dường như đồng nghiệp vừa đi vừa gọi điện thoại: “Còn có một việc, rất thần kỳ. Cậu sinh viên trường cảnh sát kia lại có thể vẽ ra tay ông ta dưới tiền đề chưa từng gặp Quan Đình Diệu. Hơn nữa đôi tay này là trước khi ông ta nằm viện chưa bị đâm đầy lỗ kim, quá thần kỳ.”
Nghe thấy tin tức này thật ra làm Giang Chính phấn chấn, nhưng tiếc nuối là người nhà họ Quan lại sớm hơn anh ta một bước.
“À, phải rồi, sinh viên kia còn dặn dò tôi lấy bệnh án của Quan Đình Diệu, dường như muốn chứng minh gì đó.” Đồng nghiệp tiếp tục nói: “Bây giờ tôi lái xe về cục. Thời tiết này đúng là nóng chết mất.”
“Ừm, nhiệt độ bên trong xe càng cao, cẩn thận bị cảm nắng.” Sau khi dặn dò xong, Giang Chính cũng “ngựa không dừng vó” chạy về cục.
Ba nhóm mà Giang Chính phái ra ngoài đã về gần đủ. Lúc nhìn thấy Quý Duyệt Sênh trong bãi đỗ xe của cục, Giang Chính lập tức cảm thấy chuyện tiến triển cũng không thuận lợi.
“Đội trưởng Giang.” Cảnh sát Đổng xuống xe cùng Giang Chính đi ở phía sau Quý Duyệt Sênh: “Cô bé này bị uất ức rồi.”
Giang Chính vừa nghe lập tức cảm thấy không ổn: “Xảy ra chuyện gì?”
Vì thế cảnh sát Đổng kể lại rành mạch ngọn nguồn cho Giang Chính, nói xong còn nhìn Quý Duyệt Sênh dường như tâm trạng không bị ảnh hưởng đi ở phía trước.
“Cậu cũng không cản.” Trong giọng Giang Chính mang theo ý trách cứ.
Cảnh sát Đổng thừa nhận mình không trông nom tốt cho sinh viên, chỉ lo nghe cô nói những lời thoải mái kia. Khi cốc nước kia hắt lên mặt cô, phản ứng đầu tiên của cô lại là quan tâm đ ến người khác.
“Cảnh sát Đổng.” Khi Quý Duyệt Sênh đi lên cầu thang, đột nhiên xoay người, có chút ngượng ngùng: “Em có một yêu cầu quá đáng - đừng nói chuyện này cho Kỳ Tư.”
Cảnh sát Đổng sửng sốt, vẫn gật đầu đồng ý. Anh và Giang Chính liếc nhau, ý tứ trong ánh mắt không cần nói cũng biết. Tuy rằng Quý Duyệt Sênh còn trẻ, song cực kỳ hiểu lý lẽ. Không phải nói đến việc chịu tủi thân không nói ra, mà là cô biết dù nói cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì ngoài thêm phiền não cho Kỳ Tư.
“Cho dù chúng ta có chứng cứ, cũng không bắt được người. Hơn nữa bức tranh kia của Kỳ Tư không thể tính là chứng cứ, chỉ có thể làm tham khảo khi phá án. Nói chung, vụ án này thật là...”
Văn phòng truyền đến tiếng nói chuyện của Triệu Chỉ Vân và Đồng Trị Đình.
Giang Chính sải bước đi vào, lập tức tiếp lời: “Vụ án này thật sự sau con đường khúc khuỷu là liễu ám hoa minh (*).”
(*) Liễu ám hoa minh: thành ngữ “liễu ám hoa minh” là chỉ thấy tình huống không còn đường tiến nữa.
“Không có thu hoạch gì à?”
Đồng Trị Đình quay đầu, tầm mắt theo bước chân của Giang Chính mà thay đổi.
Giang Chính ngồi xuống, điều hòa thổi ngay vào chỗ anh ta ngồi. Anh ta nghỉ ngơi một chút, nhìn Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh không biết dán vào nhau ở ghế sofa từ lúc nào, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
“Đỗ Di Hủy nói có lẽ kim cài áo bị trộm mất, đáp án này đưa ra giống với Quan Triển Tường. Nếu hai người họ không liên lạc thì cho dù chúng ta có nghi ngờ cũng không thể có được đáp án.”
Một câu, lại lấp kín một con đường điều tra khác.
“Tuy rằng bức tranh của Kỳ Tư có thể trực quan đưa ra đối tượng hiềm nghi, nhưng vấn đề ở chỗ chúng ta không cách nào thu hoạch nhiều manh mối hơn nữa. Quan Đình Diệu đã chết, người nhà họ Quan vô cùng đoàn kết. Lui một vạn bước mà nói, cho dù Quan Thấm có thể nhớ lại chuyện đêm đó, thì lúc đó em ấy mới bảy tuổi, thuộc về người hoàn toàn không có hành vi năng lực dân sự. Lời em ấy nói chắc chắn sẽ bị người lớn ở đây phủ nhận. Các em đi về quê cùng em ấy, nói để giải mộng, thật ra đã chứng minh Quan Thấm rất mơ hồ với ký ức kia. Sau đó được các em dẫn đường, ký ức mà em ấy có thể lấy về sẽ không hoàn toàn là của riêng em ấy nữa.”
Giang Chính chặn kín tất cả khả năng phá vụ án này. Tra được tới bây giờ, anh ta rất rõ ràng, vụ án này như đầu rắn và đuôi rắn, đã quấn vòng tròn thì là một con đường không có lối ra. Bọn họ vĩnh viễn đi vòng vòng trong quỹ đạo đã định, biết rõ hung thủ là ai, lại không được ủng hộ.
“Vậy vụ án này sẽ biến thành án treo à?” Quý Duyệt Sênh có phần không cam lòng hỏi: “Nếu các anh nghi ngờ tính chân thật trong ký ức của Quan Thấm, vậy muốn tra ra manh mối thì mẹ của Quan Thấm chắc chắn là hy vọng biến chuyển của vụ án. Dựa theo phân tích từ những đoạn ngắn mà Quan Thấm có thể nhớ lại, đêm đó mẹ cậu ấy cũng ở đó, mẹ cậu ấy chắc chắn đã thấy gì đó.”
Mọi người không nói, chỉ cần có thể tìm được chân tướng, bọn họ có thể làm tất cả. Nhưng người khác sẽ không phá vỡ cuộc sống bình tĩnh vất vả lắm mới duy trì được bởi vì sự kiên trì với chân tướng của bọn họ. Muốn mẹ Quan Thấm mở miệng, chắc chắc không phải chuyện dễ.
Triệu Chỉ Vân nhìn Giang Chính như đang suy tư, lại nhìn Đồng Trị Đình cũng cảm thấy nản lòng như mình, thở dài. Cô ấy lắc đầu, ánh mắt dừng ở Kỳ Tư đang vùi đầu xem bệnh án.
“Tôi biết chuyện của Quan Đình Diệu là sao rồi.” Kỳ Tư khép lại bệnh án, đứng dậy khỏi sofa: “U thùy trán(*).”
(*) U thùy trán: Giảm trí nhớ hay giảm sự chú ý là triệu chứng thường gặp trong u não thùy trán. Bệnh nhân có thể mất khứu giác và teo dây thần kinh thị giác, cũng có thể mất ngôn ngữ nếu u ở phía sau thùy trán.
“Cái gì?”
Ngoài Triệu Chỉ Vân, tất cả mọi người không kiềm được đưa ra nghi vấn.
Kỳ Tư nhìn Triệu Chỉ Vân, Triệu Chỉ Vân gật đầu ra hiệu “mời”, tỏ ý để anh giải thích chứng bệnh mang tên khoa học là u thùy trán này.
“Duyệt Sênh nói với tôi, ở trên xe Quan Thấm đã nói chuyện tính cách bác hai của cậu ấy nóng nảy, luôn ra tay đánh Quan Triển Tường. Lần đầu tiên tôi vẽ tranh Quan Đình Diệu, là một ông cụ hơi béo. Bởi vì tôi không cách nào biết được tình hình thân thể của ông ta, đương nhiên việc này có liên quan rất lớn tới năng lực của tôi có hạn. Trên thực tế, lúc ấy ông ta cũng đã phát bệnh. Mà trạng thái tinh thần của bệnh u thùy trán sẽ dẫn đến chướng ngại về trí tuệ. Chướng ngại trí tuệ này khiến cảm xúc bất ổn. Bởi vậy, Quan Đình Diệu sẽ tiến hành tổn thương người bên cạnh, ông ta căn bản không cách nào khống chế.”
Giang Chính nghe chứng bệnh đáng sợ này thì lại một lần nữa cúi đầu nhìn đôi tay trong bức tranh kia, mơ hồ hiểu được: “Khó trách cậu lại vẽ hai tay cầm búa.”
“Không chỉ vậy, loại bệnh này phát triển đến giai đoạn sau sẽ khiến giảm trí nhớ, quên mất chuyện từng xảy ra. Dựa theo tình huống phát triển này, cho dù hiện tại Quan Đình Diệu không chết thì anh cũng không thể lấy được khẩu cung. Nó sẽ khiến người bệnh mất sức phân biệt và phán đoán, biến thành si ngốc, thậm chí không nói được. Đừng nói Quan Đình Diệu có sống hay không, cho dù ông ta sống đến bây giờ thì các anh nhìn thấy cũng chỉ là một người tàn tật. Hơn nữa giai đoạn cuối ông ta còn mắc thêm bệnh khác, sống không bằng chết.” Triệu Chỉ Vân khoanh tay trước ngực, bình tĩnh bổ sung.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì người nhà họ Quan đều biết tình hình này.” Kỳ Tư đặt bệnh án về bàn Giang Chính rồi quay về bên cạnh Quý Duyệt Sênh, một lần nữa ngồi xuống cạnh cô: “Thật ra vụ án này đã kết thúc.”
Mọi người đều biết kết quả này, nhưng trong mắt bọn họ, vụ án không bắt được thủ phạm thì vĩnh viễn sẽ không kết thúc. Đồng Trị Đình nghĩ vậy.
“Người nhà họ Quan biết chuyện không báo, cũng là đồng lõa.” Đồng Trị Đình vô cùng bình thản nói: “Chúng ta có thể cho rằng vụ án này đã kết thúc, nhưng đội trưởng Giang viết báo cáo sẽ cực kỳ khó.”
“Ôi, đừng cái hay không nói, nói cái dở.” Đội trưởng Giang đau đầu xua tay.
Kỳ Tư đánh giá dáng vẻ suy sụp của mọi người, thản nhiên nói: “Phần còn lại, mấy người cố lên nhé.”