Giang Chính ngẩng đầu, phát hiện Kỳ Tư kéo Quý Duyệt Sênh đứng dậy.
“Chúng tôi về trường trước.” Kỳ Tư nói thẳng: “Vụ án đi đến bây giờ, trừ khi mẹ của Quan Thấm đứng ra chỉ điểm xác nhận hung thủ thì không còn cách nào khác. Còn nữa, vì sao trên búa không tìm được vân tay của Quan Đình Diệu, tôi nghĩ là vì lúc ấy mùa đông, ông ta mang găng tay.”
Điểm này, Đồng Trị Đình cũng bổ sung giải thích: “Đúng thế! Chúng tôi tìm được một sợi lông nhỏ mắc vào cán gỗ của cái búa. Nếu cậu nói là găng tay thì cũng hợp lý.”
“Vậy thật sự không bắt được hung thủ ư?” Đáp án vốn đã ngay trước mắt, giờ phút này lại như nghẹn trong cổ họng. Quý Duyệt Sênh cảm thấy tốn nhiều thời gian vậy lại được một kết quả thế này, cảm giác “không cam lòng” chưa từng có này làm cô uể oải.
Giang Chính thu dọn đồ trên bàn: “Không bắt được hung thủ là bởi vì chúng ta không có chứng cứ để giải quyết dứt khoát vụ án này. Hơn nữa tôi đã bảo đồng nghiệp lại đến nhà Quan Thấm một chuyến. Nhưng bọn họ đã tháo bức ảnh đó xuống, thay bằng một bức tranh phong cảnh. Bọn họ chột dạ, chứng minh suy nghĩ của chúng ta là đúng.”
“Vậy bây giờ?” Quý Duyệt Sênh phiền muộn truy vấn, có phần không biết làm sao.
“Bây giờ tôi đưa các em về trường học.” Giang Chính cầm chìa khóa xe, nói với Triệu Chỉ Vân và Đồng Trị Đình: “Rất nhanh sẽ quay lại.”
Sau đó, Kỳ Tư kéo Quý Duyệt Sênh đi thẳng một mạch ra khỏi văn phòng. Giang Chính nhìn khí thế của anh rất không hợp, sau khi bước ra khỏi văn phòng thì quay đầu lại nói một câu: “Đổng à, cậu nói lỡ miệng?”
Vừa rồi cảnh sát Đổng vẫn luôn ở bên cạnh nghe điện thoại, thấy Giang Chính hỏi như vậy, lập tức oan uổng nói: “Trời đất chứng giám, người thông minh như cậu ấy lại không phát hiện à? Lúc về, tóc cô bé kia vẫn ướt, đặc biệt là vết thương đã kết vảy trên cánh tay gặp nước lại choét ra... Cái này có thể trách tôi à?”
“Ui da, nếu không cậu đưa hai đứa về?” Vào lúc mấu chốt, Giang Chính muốn trốn tránh trách nhiệm.
Cảnh sát Đổng nhanh chóng cầm di động giả vờ gọi điện thoại rồi vội vã rời khỏi văn phòng.
Triệu Chỉ Vân và Đồng Trị Đình cũng lắc đầu nguầy nguậy, tỏ vẻ không muốn liên quan đến chuyện này, chắp tay sau lưng đi lướt qua Giang Chính.
Đi trên đường hai tiếng, Giang Chính thuận lợi đưa bọn họ về trường cảnh sát. Trước khi về, anh nghĩ tới nghĩ lui lại muốn tìm đội trưởng Uông, có một số việc vẫn phải đơn giản nói qua.
“Tớ lên phòng đây.”
Hai người đi đến dưới phòng ký túc xá, Quý Duyệt Sênh nói tạm biệt Kỳ Tư. Tâm trạng của cô không tốt, có lẽ trong lòng còn canh cánh về vụ án kia. Bọn họ vốn muốn giúp Quan Thấm bước ra khỏi giấc mơ, chỉ không nghĩ tới càng đào càng sâu, không những không ra được mà ác mộng còn nối gót tới.
“Chờ một chút.” Kỳ Tư giữ chặt cô, lại buông lỏng cô ra.
“Sao vậy?” Tuy rằng Quý Duyệt Sênh hơi uể oải, nhưng vẫn duy trì thái độ lạc quan.
Ngay sau đó Kỳ Tư nhíu mày: “Vì sao không nói?”
Quý Duyệt Sênh nghiêng đầu, rất nhanh hiểu ra từ biểu cảm không thích hợp của anh, ra vẻ thoải mái nói: “Tớ có việc gì đâu, chỉ bị Quan Triển Tường hắt cốc nước thôi mà. Yên tâm, không phải nước nóng, chứ không tớ sẽ bị hủy dung mất.”
Kỳ Tư đứng dưới bậc thang ở cửa ký túc xá của cô, nhìn cô, đầy đau lòng. Mới đi ra ngoài hai ngày, cô đã phải chịu hai tổn thương bất đồng. Cho dù với người khác, việc này là không đáng nhắc tới. Anh cũng không muốn để lộ cảm xúc của mình ở trước mặt cô, nhưng trước mắt đã khó có thể che giấu.
“Hình như tai tớ bị nước vào.” Đột nhiên, Quý Duyệt Sênh khó chịu vỗ vỗ lỗ tai.
Kỳ Tư lo lắng nói: “Bên tai nào? Mau nhảy vài cái để nước ra.”
Quý Duyệt Sênh cười gian xảo, đột nhiên nhảy xuống dưới bậc thang, hai tay vỗ lên vai Kỳ Tư, cười to nói: “Lừa cậu thôi! Thế mà cũng tin? Thoải mái đi! Tớ không sao đâu, trái lại bây giờ tớ rất lo lắng cho Quan Thấm.”
Kỳ Tư bị cô trêu cợt đến nói không ra lời, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn cô cười.
“Quan Thấm, cậu cũng về trường rồi à?”
Bỏ qua những chuyện khác, không ngờ Quan Thấm cũng về trường hôm nay. Kỳ Tư theo Quý Duyệt Sênh quay đầu nhìn sang, Quan Thấm ăn mặc đơn giản nhìn có vẻ không có việc gì.
“Hôm nay chủ nhật, buổi chiều phải điểm danh còn gì? Trong nhà không có việc gì nên tớ về trường.” Quan Thấm nhẹ nhàng nói, rồi nhìn Kỳ Tư: “Cảm ơn túi thơm của cậu, mấy ngày nay tớ ngủ rất tốt.”
“Ừ, không cần cảm ơn.” Kỳ Tư nhàn nhạt đáp lại.
Quý Duyệt Sênh đánh giá Quan Thấm nhìn có vẻ không sao, lại phát hiện manh mối trong giọng điệu của cô ấy. Cô có cảm giác Quan Thấm còn sẽ nói gì đó với bọn họ.
“Làm phiền các cậu nhiều rồi.” Quan Thấm tiến lên vài bước, dáng vẻ xin lỗi: “Đặc biệt là Duyệt Sênh, tớ thay mặt Quan Triển Tường xin lỗi cậu.”
“Không cần, không cần, cậu không cần xin lỗi thay ông ta.” Quý Duyệt Sênh vội xua tay, muốn Quan Thấm đừng tự trách.
Dường như Quan Thấm không cách nào đối mặt với quãng thời gian thay đổi nghiêng trời lệch đất đó. Cô ấy lặng im trong chốc lát, hít sâu một hơi, như cố lấy dũng khí cực lớn: “Tuy rằng có phần quá đáng, nhưng cuối tuần sau, các cậu có thể về quê cùng tớ một chuyến không?”
Đối với yêu cầu như vậy, Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh đều không thể từ chối.
“Ồ, làm gì thế?”
Vừa trở về trường học, bên cạnh lập tức có thêm rất nhiều đôi mắt. Chứ sao nữa! Phó Kiêu Kiêu thích hóng hớt nhanh chóng xuất hiện. Cô ấy cố ý làm ra vẻ kệch cỡm đến gần Quý Duyệt Sênh, ôm chầm vai cô, đánh giá Quan Thấm không cùng phân đội với họ, sau đó lại như suy tư gì đó liếc Kỳ Tư.
“Tình tay ba à?” Cô ấy cười mỉa hỏi.
“Không phải.” Kỳ Tư thuận miệng trả lời.
Phó Kiêu Kiêu kinh ngạc cảm thán không ngừng “ui da”, đánh giá ba người đang đứng: “Thế đây là quan hệ gì?”
Trong mắt Kỳ Tư chỉ có Quý Duyệt Sênh, anh lẳng lặng nhìn cô: “Chỉ có quan hệ định hướng giữa tớ với Quý Duyệt Sênh.”
Bỗng nhiên bị Kỳ Tư bày tỏ công khai chủ quyền, Quý Duyệt Sênh vô cùng thẹn thùng, về phòng ngủ còn bị nhóm bạn cùng phòng trêu chọc. Lúc ấy dưới tình huống này, cô không còn lo cho Quan Thấm, hoàn toàn bị sự cưng chiều của Kỳ Tư làm cho mê muội đầu óc. Thế cho nên cuối tuần, khi lại lần nữa ở chung với Quan Thấm, Quý Duyệt Sênh cảm thấy hổ thẹn từ tận đáy lòng.
Thôn Đường Tháp đường xá xa xôi, nhưng dọc theo đường đi, mấy người bọn họ không nói gì, không biết do kiêng dè hay là cảm thấy xấu hổ vì chuyện mấy ngày hôm trước.
Thôn vẫn là thôn đó, mặc dù có hai người chết thì vẫn gió êm sóng lặng. Sinh lão bệnh tử hết sức bình thường ở nơi đầy người già này, vui buồn tan hợp cũng chỉ là một loại cảm xúc ngắn ngủi, mọi thứ đều có thể trở thành quá khứ, không có ngoại lệ. Trước nhà gạch bóng cây loang lổ, cái nóng hè hoàn toàn mất dạng ở chỗ này.
Bọn họ vừa đến, vậy mà trời đổ cơn mưa nhỏ.
“Tớ lén cầm chìa khóa nhà cũ theo.”
Quan Thấm đứng dưới mái hiên nhà cũ, nơi mình từng sống bảy năm, trú mưa, trong lòng bàn tay có thêm một xâu chìa khóa kiểu cũ. So với lần trước trèo từ cửa sổ vào phòng khách ngủ ở trên sofa, lần này có vẻ rất đứng đắn.
“Mẹ cậu có biết cậu về quê không?” Quý Duyệt Sênh không khỏi cẩn thận.
Quan Thấm cụp mi, cười khổ: “Tớ nghĩ chắc là biết rồi.”
Ba người đứng ở dưới mái hiên. Ban ngày ban mặt trong tay có chìa khóa, song không ai đưa ý kiến mở cửa vào trong ngồi. Bọn họ cứ đứng ở nơi đó, nhìn mưa bụi bay bay trên không trung.
Kỳ Tư lấy khăn giấy trong túi, rút ra mấy tờ đưa cho Quan Thấm: “Lau đi, trên tóc đều là bọt nước.” Tiếp đó lại rút ra mấy tờ, chăm chú lau nước mưa trên tóc và mặt Quý Duyệt Sênh.
Quan Thấm không nhìn cảnh này. Cô ấy chẳng còn tâm trạng nào cả, chậm rãi đút khăn giấy vào túi áo rồi xoay người nhìn ngôi nhà cũ này.
Nhà hai tầng. Tầng một là phòng bếp và chỗ ăn cơm, phòng khách và chỗ ăn cơm là một. Lần đó bọn họ trèo cửa sổ vào phòng khách, thật ra là chỗ ăn cơm. Đi lên từ cầu thang phía bên phải nhà là tầng hai, đó là phòng ngủ của cô và bố mẹ.
“Muốn đi lên không?” Quan Thấm chủ động hỏi.
Kỳ Tư cầm bình nước của Quý Duyệt Sênh, một lần nữa vặn nắp lại, nghiêm túc hỏi Quan Thấm: “Có phải cậu đã biết điều gì không?”
Quan Thấm không nói lời nào, chỉ nhìn anh.
“Tớ muốn bảo đảm động cơ cậu trở về nơi này không đến mức xúc phạm đến bản thân cậu. Nếu cậu đã biết điều gì đó và muốn chứng minh, tớ hy vọng cậu có thể nói trước cho bọn tớ biết.”
Lời này của Kỳ Tư làm Quý Duyệt Sênh có phần bất ngờ, càng cảm thấy kinh ngạc cảm thán. Cô chưa bao giờ cảm thấy Kỳ Tư ôn tồn lịch thiệp sẽ có một mặt “hùng hổ doạ người” như này. Nhưng cô lại rất tin, Kỳ Tư làm như vậy xuất phát từ thiện ý. Anh không hy vọng Quan Thấm làm chuyện dư thừa, cho dù điều cô ấy muốn chứng minh là chân tướng.
“Nếu tớ không sợ bị tổn thương, tớ sẽ đến một mình.” Quan Thấm bình tĩnh trả lời.
Quý Duyệt Sênh cảm nhận được sự chắc chắn từ lời nói của Quan Thấm, Quan Thấm đã quyết ý phải làm chuyện này. Chỉ là xuất phát từ tính cách, cô ấy đã muốn biết, lại sợ phải đối mặt. Cho nên, cô ấy cần nhiều người chia sẻ sự sợ hãi của cô ấy.
“Các cậu đều có thể giải thích giấc mơ làm tớ lẫn lộn giữa mơ và thực kia. Về đến nhà tớ cũng đã đọc vài quyển tâm lý học, không nhìn ra cái gì, mà còn cảm thấy mình bị bệnh nặng.” Quan Thấm nhẹ giọng nói chuyện, dường như lực bất tòng tâm: “Tớ nghĩ trong đoạn trí nhớ mà tớ bị mất kia nhất định cất giấu chân tướng, rốt cuộc bà chết thế nào...”
Biểu cảm của cô ấy nặng nề, muốn nói lại thôi.
“Lúc nằm mơ tỉnh lại, rời khỏi gối sẽ quên nội dung giấc mơ, trước kia là vậy. Hiện tại mở mắt ra là đã quên luôn mình mơ thấy gì. Cánh cửa mở ra kia lại đóng, thật ra có thể là do tớ tự đóng. Tớ tò mò, song tự biết mình biết ta. Tớ biết tớ không chấp nhận được, vì thế đơn giản không nhìn.”
Quý Duyệt Sênh không thể nhìn cô gái lộ ra biểu cảm bi thương này, lập tức mềm lòng, tiến lên nắm tay cô ấy: “Đến cũng đến rồi, mặc dù xảy ra cái gì, chúng ta cùng nhau đối mặt.”
Quan Thấm cười gượng, lại nhìn về Kỳ Tư vẫn giữ thái độ kiên quyết. Nhìn anh có vẻ không yên tâm về cô ấy, hơn nữa sự lo lắng này còn kèm theo tính không xác định về sự kiện kia.
“Đi.” Quý Duyệt Sênh cười cổ vũ Quan Thấm: “Hồng thủy mãnh thú gì cũng không sợ!”