Quý Duyệt Sênh sớm tỉnh, có thể là do không quen giường, trằn trọc ngủ không được ngon giấc. Lại thêm Du Tiểu Duệ nói mớ cả đêm, nói gì thì cô không nghe rõ, vẫn luôn lầm bầm như nói độc thoại.
"Buổi sáng tốt lành."
Quý Duyệt Sênh vừa rón rén ra khỏi phòng ngủ thì đụng phải Kỳ Tư đã rửa mặt xong, đi từ toilet ra. Anh quan sát Quý Duyệt Sênh, cũng tới gần cô.
"Ngủ không ngon?" Anh hỏi.
"Đúng vậy." Không thể gạt được người cẩn thận như Kỳ Tư, Quý Duyệt Sênh dứt khoát gật đầu thừa nhận: "Tiểu Duệ nói linh tinh cả đêm, chắc là dạo này áp lực lớn quá, ngủ không ngon."
Kỳ Tư cười, nụ cười này đơn giản nhưng lại đầy ẩn ý: "Có hối hận vì không thay đổi ý định không?"
"Không hề!" Quý Duyệt Sênh hờn dỗi đánh anh một cái: "Anh thì sao, ngủ có ngon không?"
"Em cảm thấy thế nào?"
Nào biết, Kỳ Tư không trả lời mà hỏi ngược lại cô. Có một số việc mặc dù tạm thời thỏa hiệp, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng tới việc anh canh cánh trong lòng.
Quý Duyệt Sênh cảm thấy mình thật sự là ngứa mồm mà! Mấy ngày nay cô bị phản ứng trong tối ngoài sáng đều đang so đo của Kỳ Tư làm cho trong lòng sợ hãi, cũng không phải thật sự sợ hãi, chỉ là rung động của thiếu nữ hoài xuân. Trong lòng ngứa ngáy, nhưng lại phải nhịn không được gãi.
"Bé! Bé nhà tôi không thấy đâu nữa!"
Đúng lúc giữa hai người đang tràn ngập bong bóng màu hồng, ngoài phòng đột nhiên có người điên cuồng hô lên.
Chưa đầy một lát, âm thanh xôn xao chung quanh càng lúc càng lớn.
"Đi xem một chút."
Kỳ Tư đứng trước cửa sổ nhìn xuống, lập tức kéo tay Quý Duyệt Sênh đi ra ngoài.
Lúc này, cửa nhà Tiểu Duệ cũng tụ tập rất nhiều người, phần lớn là quê nhà. Ai nấy vẻ mặt bối rối, nghe nói Tiểu Trương hàng xóm mới vừa lên lầu phơi quần áo, đi xuống phát hiện không thấy đứa con gái mới mười lăm tháng tuổi đâu nữa!
Trong nôi trống rỗng, chỉ có tiếng nhạc dùng để ru em bé chìm vào giấc ngủ còn đang không ngừng vang lên.
"Mới mấy phút! Con của tôi đâu rồi? Rốt cuộc đi đâu? Bé con ở đâu?" Tiểu Trương hoảng sợ, cả người run bần bật.
Cô ấy bị hàng xóm vây quanh, tất cả mọi người đang biểu đạt thiện ý, thế nhưng dù chỉ một chữ cô ấy cũng không nghe lọt, toàn thân run rẩy, sợ hãi đến hôn mê.
Nỗi sợ mất đi đứa con bắt đầu lan tràn từ đầu ngón tay, cơn lạnh kia không buông tha mỗi một tấc da thịt, mỗi một lỗ chân lông của cô ấy, nhốt chặt cô ấy giữa làn ranh sống không bằng chết, uy hiếp cô ấy đầu hàng, buộc cô ấy suy sụp.
"Tiểu Trương, cháu đừng vội, chúng tôi đi tìm giúp cháu. Cháu đừng vội..." Mẹ Du cũng ở trong đó, có lẽ là liên tưởng đến mẹ Lâm Trí, bà ấy ném khăn lau trong tay, bắt đầu vội vàng tìm kiếm.
Mẹ của Tiểu Trương cũng không ngăn được hai tay phát run, nhưng vẫn im lặng tự an ủi con gái mình. Bà ấy đỡ Tiểu Trương đang bủn rủn hai chân đến bên tường, vỗ bàn tay lạnh buốt của cô ấy, cũng gia nhập đội ngũ tìm kiếm.
Buổi sáng tất cả mọi người bề bộn nhiều việc, đều bỏ hết công việc của mình qua một bên. Đánh mất con là nỗi đau mà bất kỳ cặp bố mẹ nào đều không chịu được, bọn họ thấu hiểu, vô cùng thấu hiểu.
13 năm trước đây, ký ức của bọn họ về việc Lâm Trí mất tích vẫn còn như mới. Chỉ là chuyện không xảy ra trên người mình, cuộc sống vẫn như cũ. Mặc dù thấy được tình cảnh thê thảm vì mất đi con cháu của nhà họ Lâm, nhưng dù sao trên đời này căn bản không có chuyện "đồng cảm như mình cũng bị".
Cho nên khi bi kịch lại lần nữa diễn ra, ngoại trừ việc hỗ trợ hết sức, bọn họ cũng không tìm thấy cách nào thích hợp hơn.
"Chúng ta cũng tranh thủ thời gian hỗ trợ tìm một chút đi."
Quý Duyệt Sênh nóng vội, muốn đuổi kịp những người đã tản ra bốn phương tám hướng, lại bị Kỳ Tư kéo lại.
"Bình tĩnh một chút." Kỳ Tư quan sát tình huống các nhà các hộ bốn phía, lại nhìn Tiểu Trương run rẩy muốn đứng dậy đi tìm con mình, bắt đầu phân tích.
Bắt đầu từ lúc Tiểu Trương kêu cứu đến bây giờ đã trôi qua 3 phút, cộng thêm thời gian cô ấy đi phơi quần áo rời khỏi đứa trẻ, nói cách khác đứa trẻ mất tích không đến 10 phút.
"Trước đó em có nghe được âm thanh gì không?" Anh quay đầu hỏi Quý Duyệt Sênh.
Quý Duyệt Sênh lắc đầu, lập tức hiểu ý của anh: "Không có âm thanh nào cách chúng ta rất gần, tiếng xe xa xa thì có. Nhưng bắt cóc trẻ con, lại là xông vào trong nhà trực tiếp đưa đứa trẻ đi, hành động này quá mạo hiểm."
"Người quen."
Từ này thốt ra từ trong miệng Kỳ Tư.
Quý Duyệt Sênh sững sờ, cảm giác căng thẳng tăng lên. Nếu như là người quen, vậy thì đã có thể giải thích được. Tại sao kẻ bắt cóc lại chạy vào nhà Tiểu Trương, ôm đứa trẻ đi mà không bị ai hoài nghi. Trong thôn này nhiều người như vậy, coi như bị người khác trông thấy cũng có thể tuỳ tiện tránh đi.
"Vậy nếu là người quen, trong 10 phút này đứa trẻ cũng có khả năng gặp phải rất nhiều nguy hiểm không biết." Quý Duyệt Sênh mờ mịt luống cuống, nhưng nhìn xung quanh nhà nào cũng giống nhà nào, mở cửa sổ, ánh nắng sáng sớm chiếu vào trong phòng, bình thường lại yên bình.
"Báo cảnh sát chưa?" Kỳ Tư tiến lên hỏi thăm Tiểu Trương đã bật khóc.
Tiểu Trương sợ hãi đến mức nói chuyện cũng run rẩy, nhưng vẫn nghẹn ngào nói: "Mẹ Tiểu Duệ đã hỗ trợ báo cảnh sát. Mới mấy phút, con bé đi đâu được. Rốt cuộc là ai ôm con của tôi đi mất?"
Nói đến cũng khéo, lúc ấy Tiểu Trương và mẹ chồng của cô ấy một người đang phơi quần áo trên ban công, một người làm bữa sáng trong phòng bếp dưới lầu, cầu thang thông hướng phòng trẻ em tầng hai thì ở trạng thái không ai “giám thị".
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, tiếng kêu gọi của những người hàng xóm đang hỗ trợ tìm kiếm đứa trẻ càng lúc càng lớn.
Một đứa trẻ 15 tháng tuổi chỉ biết nói vài từ đơn giản, cho dù có nghe được có người đang gọi cũng không có khả năng đáp lại. Nhưng trong tình huống bó tay hết cách như hiện tại những người lớn chỉ có thể khai thác cách tìm kiếm "người lớn".
"Nghe tôi nói này," Kỳ Tư ngồi xổm xuống, giữ hai vai Tiểu Trương, nghiêm túc hỏi, "Bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ lại xem. Chị nói thử xem sau khi đứa trẻ mất tích, trong những người chạy tới đây, có ai khiến chị cảm thấy không thích hợp."
"Tôi không biết." Tâm trạng của Tiểu Trương vẫn dao động rất lớn, lúc ấy cô ấy căn bản không rảnh nhìn người khác. Hàng xóm vây quanh cô ấy chỉ làm cô ấy cảm thấy ngạt thở. Từng khuôn mặt quan tâm kia đều xuất hiện bóng chồng, khiến cô ấy không thể nào tập trung tinh thần được.
"Thế có ai sẽ thường xuyên tới tìm con chị, thậm chí thích trêu chọc bọn nhỏ quá mức?" Kỳ Tư không hề từ bỏ, bởi vì những vấn đề này liên quan đến việc anh có thể chuẩn xác tìm được con của cô ấy hay không.
Tiểu Trương cúi đầu thút thít, cảm thấy mình vô dụng. Hiện tại cô ấy không nghĩ ra gì cả, giống như bỏ mặc đứa trẻ biến mất từ bên cạnh cô ấy, cũng không thấy nữa.
"Chú Chu nhà bên cạnh thường xuyên đến tìm em chơi, còn cho em kẹo nữa. Chú ấy cũng rất thích em gái em, hay bế em gái và dẫn em đi mua đồ ăn." Lúc này, cậu con trai năm tuổi vốn đang chơi một mình ở sau vườn đi tới, nói bằng giọng non nớt.
Kỳ Tư kéo tay cậu bé qua, hơi vội vàng nói: "Dẫn anh tới nhà chú Chu kia được không?"
"Vâng."
Cậu bé gật đầu đồng ý, ngoan ngoãn kéo tay Kỳ Tư đi về hướng gia đình kia.
Lúc đầu Quý Duyệt Sênh muốn đi theo, quay người lại an ủi Tiểu Trương: "Đừng lo lắng, nhất định sẽ tìm được! Làm mẹ chị phải bình tĩnh một chút, chờ đứa trẻ về rồi ôm lấy nó."
Vào khoảnh khắc Quý Duyệt Sênh muốn đi, Tiểu Trương lại đột nhiên bắt lấy tay cô, vẻ mặt chợt thay đổi: "Tôi không biết có phải là ảo giác của tôi không, lúc ấy tất cả mọi người đang nhìn tôi, hỏi thăm tôi xem chuyện gì xảy ra... Chỉ có Chu Tiểu Đông, chỉ có anh ta không nói gì, mà chỉ nhìn tôi một cái, hình như còn đang cười..."
"Chị xác định?" Quý Duyệt Sênh cũng càng thêm hoảng hốt.
"Tôi, tôi không biết..." Tiểu Trương che mặt thút thít, chính cô ấy cũng biết có lẽ đó chỉ là ảo giác, có lẽ cô ấy căn bản không nhìn thấy Chu Tiểu Đông, chỉ là cô ấy quá muốn biết tung tích của con gái.
Quý Duyệt Sênh không dừng lại lâu, bước nhanh đuổi theo Kỳ Tư.
Nhà Chu Tiểu Đông ở ngay phía sau nhà Tiểu Trương, cũng cùng một dãy với nhà Lâm Trí. Bởi vì bố mẹ Lâm Trí đã ra ngoài bán đồ ăn từ sáng sớm, nên không biết có chuyện như vậy xảy ra.
Thế nhưng, sao Chu Tiểu Đông có thể không nghe thấy?
Sải chân của trẻ con tương đối ngắn, bởi vậy họ mất một phút để đi đến nhà Chu Tiểu Đông. Kỳ Tư thấy căn nhà này đóng chặt cửa sổ, bỗng cảm giác không ổn.
"Em có thể đứng ở đây chờ anh một chút không? Ai đến cũng đừng đi theo, có việc thì hô to lên, hiểu chưa?" Kỳ Tư dặn đi dặn lại, trên khuôn mặt hiện rõ vẻ lo lắng.
Cậu bé gật đầu, lại giữ chặt Kỳ Tư hỏi: "Anh có thể tìm được em gái em không?"
"Ừ." Kỳ Tư xoa đầu cậu bé và hứa hẹn.
"Em đi vào với anh." Quý Duyệt Sênh chạy đến bên cạnh anh, "Nếu đúng là anh ta... thật sự làm chuyện thương thiên hại lý gì, anh đừng cản em."
"Tuyệt đối sẽ không."
Thế là, hai người sóng vai tiến lên.
Mặc dù cửa đóng chặt, nhưng không khóa. Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh nhẹ nhàng mở cửa lách người đi vào. Vừa bước vào là phòng khách rộng rãi, song đồ vật bày lộn xộn. Trong góc phòng khách là một túi nilon chứa đầy chai nhựa, bên cạnh còn buộc một chồng bìa các-tông cao.
Kỳ Tư nhìn về phía trên lầu, nói với Quý Duyệt Sênh: "Phòng bên tay trái trên lầu hai."
Tất cả cửa sổ nhà Chu Tiểu Đông đều đóng kín, nhưng chỉ có căn phòng kia kéo rèm.
"Ừm, đã rõ."
Hai người chạy một mạch tới cửa phòng lầu hai.
Ngoài dự đoán, cửa căn phòng kia không đóng, cứ tùy ý mở rộng ra. Kiểu cố ý mở rộng không sợ này khiến cho người ta buồn nôn, mà trong không gian âm u chật chội này, bọn họ nhìn thấy cảnh mà họ không mong muốn nhìn thấy nhất, nhưng may mắn cũng chưa hoàn toàn xảy ra…
Đứa trẻ mười lăm tháng tuổi yên tĩnh nằm trên giường, quần và bỉm đều đã cởi ra đặt ở một bên. Mà Chu Hiểu Đông vừa tháo thắt lưng ra, quần trượt xuống đến mắt cá chân, đảo mắt đã thấy "khách không mời mà đến".
Gã ta bối rối, không kịp kéo quần lên, cũng không kịp giải thích, đã bị Kỳ Tư xông tới đá ngã. Cú đá kia như muốn đá vỡ xương gã ta, cả phần lưng đụng vào tường, cảm giác xương sống cũng sắp gãy mất. Chu Tiểu Đông ôm bụng, toàn thân đau nhức kịch liệt khiến gã ta không đứng dậy nổi.
"Các người... Các người muốn làm gì?" Gã ta cắn răng chất vấn.
Kỳ Tư nhìn từ trên cao xuống, đôi mắt đỏ bừng lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Tiểu Đông giống như đôi mắt của quái thú. Dáng vẻ hèn mọn của Chu Tiểu Đông và hành động không bằng cầm thú của gã ta khiến anh không kiềm được siết chặt nắm đấm, nhỏ giọng mắng một câu th ô tục.
Sau đó mặc kệ Chu Tiểu Đông cầu xin tha thứ thế nào, anh chỉ vùi đầu hung hăng đánh cho gã một trận. Anh thật sự chưa từng ôm ác ý đánh ai bao giờ, mặc dù được đưa đi tập võ từ nhỏ, nhưng anh vẫn luôn biết, sức mạnh mà anh có được là dùng để cường thân kiện thể, mà không phải lấy ra thực hiện hành vi bạo lực.
Nhưng, đối mặt cầm thú, không cần phải nói rộng lượng.
Quý Duyệt Sênh ở bên cạnh cuống quýt kiểm tra tình hình của đứa trẻ, sau khi xác nhận đứa trẻ không gặp phải bất kỳ xâm phạm gì, cô nhẹ nhàng thở ra suýt nữa bật khóc.
Cô không muốn để cho mẹ đứa bé lo lắng, lập tức luống cuống tay chân mặc bỉm và quần vào cho đứa trẻ. Sau đó, ôm đứa trẻ chạy một mạch xuống lầu.
Thật ra lúc bọn Kỳ Tư lên lầu, cảnh sát đã đến. Chỉ là sau khi tiến hành hỏi thăm Tiểu Trương theo thường lệ, nhìn thấy Quý Duyệt Sênh ôm đứa trẻ bình yên vô sự trở về, cảnh sát mới đi theo Quý Duyệt Sênh vào nhà Chu Tiểu Đông.
"Này này! Cậu làm gì thế!"
Cảnh sát còn chưa đi vào, đã nhìn thấy cạnh cửa sổ lầu hai đang mở ra, Kỳ Tư hung tợn bóp chặt cổ Chu Tiểu Đông, hận không thể trực tiếp ném gã ta từ lầu hai xuống.
"Kỳ Tư, đừng giết người!" Quý Duyệt Sênh vừa kêu vừa cuống quýt chạy lên lầu.
Lúc này Tiểu Trương cũng ôm đứa trẻ đang khóc vì bị tiếng ồn ào làm tỉnh giấc đi tới nhà Chu Tiểu Đông. Đứng dưới lầu nhà gã ta, cô ấy trông thấy Kỳ Tư túm tóc Chu Tiểu Đông đã máu me đầy mặt, hướng về phía cô ấy, ép gã ta xin lỗi.
"Tôi sai rồi... Là tôi làm... Tôi sai rồi, sai..."
Chu Tiểu Đông đã bị đánh cho choáng váng, gã ta căn bản không hề có năng lực đánh trả. Âm lượng nói xin lỗi cũng rất nhỏ, thỉnh thoảng còn có máu chảy từ trong miệng ra.
Tiểu Trương ngậm nước mắt, hôn đứa trẻ vẫn đang bất an gào khóc. Cô ấy trừng mắt nhìn Chu Tiểu Đông, không nói lời nào. Cảm giác sợ hãi vừa rồi vẫn khiến tim cô ấy đập nhanh, nhưng may mắn chỉ là một cơn ác mộng, mất mà tìm lại được.