• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Editor:Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
______________________
Sắc trời dần dần tối, một tia sáng xuyên vào của kính ô tô, trùng hợp chiếu lên cánh tay của Tư Kinh Mặc, phủ một tầng ánh sáng vàng lên chiếc bút máy.

Tư Kinh Mặc rủ mắt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thân bút, bên trong đôi mắt đen nhìn không rõ cảm xúc.

Hồi lâu, hắn rốt cục đưa tay.

.

Truyện Quân Sự
Đóng nắp hộp, cất kĩ chiếc bút máy.

Đồng thời, đồng thời Tư Kinh Mặc cũng quyết định.

Vô luận như thế nào, lần này hắn nhất định phải tới gần Giang Diệc.

Cho dù ngàn người chỉ trỏ, cho dù vạn kiếp bất phục.

Hắn sẽ không buông tay nữa.

Ô tô chậm rãi dừng ở cửa biệt thự, tài xế mở cửa ra: "Thiếu gia, đến rồi."
Tư Kinh Mặc lên tiếng, cởi dây an toàn rồi xuống xe.

Trước khi vào nhà, hắn hít một hơi thật sâu.

Mặc dù đã cố gắng giữ vững tâm lý, nhưng trước khi bước vào nhà, Tư Kinh Mặc vẫn còn có chút khẩn trương.

Chỉ là Tư Kinh Mặc không ngờ rằng, Đại Nhã còn bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của hắn, không chỉ có như thế, ngay cả Tư Nhiên ngồi bên cạnh cũng tỏ ra bình tĩnh.

Trông thấy Tư Kinh Mặc trở về, tâm tình của Đại Nhã trông rất tốt mà cười cười với hắn: "Về rồi?"
Trong lòng Tư Kinh Mặc giật thót, nhưng trên mặt lại không có biểu tình gì, khẽ ừ xem như trả lời.


Đại Nhã ra hiệu hắn tới ngồi, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo sự tò mò, ôn nhu hỏi: "Hôm nay vẫn ổn chứ? Đi chơi với Vân Thư có vui không?"
Tư Kinh Mặc mấp máy môi, ngồi xuống ghế sofa, nhăn mày: "Con......"
"Không thích?" Đại Nhã hỏi.

Yết hầu Tư Kinh Mặc khẽ cuộn, không nhìn vẻ mặt của bà, nhẹ nhàng gật đầu.

Hơi thở của hắn trở bên dồn dập, Tư Kinh Mặc biết mình nên tìm một lý do nào đó.

Không thích một người, luôn luôn phải có lý do, không thể lấy cái lý do trước kia nữa, phải tìm một lý do khác.

Chí ít bây giờ hắn và Giang Diệc còn chưa ở bên nhau, không thể dùng lý do là Giang Diệc......!
"Vân Thư đã gọi điện thoại cho mẹ." Đại Nhã mở miệng, cắt đứt suy nghĩ của Tư Kinh Mặc.

Tư Kinh Mặc sầm mặt, không nói gì.

Đại Nhã tiếp tục nói: "Con làm như thế là không được, làm mẹ phải cố ý gọi điện thoại cho mẹ Vân Thư để xin lỗi.

Tuy nhiên thì chuyện cũng đã xảy ra rồi, nhưng mẹ không muốn chuyện như này lặp lại thêm một lần nào nữa."
Mắt Tư Kinh Mặc tĩnh mịch, đương nhiên sẽ không có lần sau.

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, yết hầu Tư Kinh Mặc lăn lăn, lồng ngực phật phồng hơi lớn, trước lúc hắn nói gì đó, Tư Nhiên đứng lên.

"Đến giờ cơm rồi." Tư Nhiên lạnh lùng quét mắt qua, trong ánh mắt có sự cảnh cáo.

Mắt Tư Kinh Mặc lóe lên, sắp nói ra nhưng hắn đành nuốt xuống.

Tiếp tục như vậy không phải là cách hay, nếu chỉ ép chuyện này xuống thì sẽ chẳng có ý nghĩa nào cả.

Đại Nhã đi đến: "Đi thôi, Kinh Mặc, ăn cơm."
Tư Kinh Mặc nhìn Đại Nhã một lúc, đứng lên nói: "Mẹ, con có một việc......"
"Được rồi!" Tư Nhiên cất giọng cắt đứt lời Tư Kinh Mặc, trong giọng nói tràn đầy sự uy nghiêm: "Bây giờ nên đi ăn cơm, đừng nhắc đến chuyện này nữa."
Tư Kinh Mặc kiên định.

Đại Nhã lại buồn bực nhìn Tư Nhiên: " Được đươc, anh dữ như thế làm gì?"

Tư Nhiên yên lặng, giận tái mặt không nói gì.

Đại Nhã không để ý tới hắn, nhìn Tư Kinh Mặc, vươn tay nắm lấy tay Tư Kinh Mặc, hạ giọng nói: "Được rồi, mẹ biết con có người thích......"
Cả người Tư Kinh Mặc bỗng nhiên cứng đờ, chỉ cảm thấy hơi lạnh chậm rãi làm cả người lạnh lẽo.

Hắn kinh ngạc nhìn thoáng qua Đại Nhã, trên mặt Đại Nhã đều là ý cười, tựa hồ không phát hiện ra Tư Kinh Mặc khác thường.

"......!Mẹ đã điều tra đứa trẻ kia rồi, là một đứa trẻ ngoan, lại còn đứng đầu ở Nhị Trung! Rất lợi hại.

Ngược lại là còn đó, cứ giấu diếm mẹ, lo lắng mẹ sẽ làm gì sao?" Đại Nhã cười, thần sắc ôn nhu.

Cho dù ai nhìn, cũng đoán không được bà đã từng la hét với Tư Kinh Mặc, cần được vật gì cũng sẽ ném vào người hắn, bây giờ phía sau lưng Tư Kinh Mặc còn vó một vết sẹo dài 10cm.

Đại Nhã rất đẹp, lúc cười càng động lòng người hơn, nhìn kỹ có thể thấy được ngũ quan giống Tư Kinh Mặc đến mấy phần.

Tư Kinh Mặc bừng tỉnh trong nháy mắt, một giây sau đồng tử của hắn co rụt lại.

Nhị Trung?
Tư Kinh Mặc mím chặt môi, hắn đột nhiên hiểu rõ rồi.

Đại Nhã điều tra sai, bà ấy cứ tưởng rằng là Hứa Hướng Dương sao?
Ý nghĩ này làm cho nhịp tim của Tư Kinh Mặc tăng nhanh trong giây lát.

Đúng, Hứa Hướng Dương là Omega.

Nhưng mà sự thật không phải như vậy, Tư Kinh Mặc nhìn Tư Nhiên đang đứng bên cạnh.

Đáy mắt Tư Nhiên hoàn toàn lạnh lẽo, đột nhiên nói: "Lần này ba đứa đi chung với nhau phải không?"
Tư Kinh Mặc giống như đang đứng trong hầm băng, đồng tử hơi giãn ra, bờ môi mấp máy.

Tư Nhiên bước lên phía trước, ôm lấy Đại Nhã: "Được rồi, chuyện của bọn trẻ, tôi đã nói em không cần phải lo lắng."
Đại Nhã yêu kiều cười: "Em chỉ tò mò thôi! Đứa nhỏ ưu tú như thế này, em rất vừa ý! Đứa nhỏ của Vân gia kia thật mong manh, nó làm cái gì còn tưởng em không biết hay sao? Còn ở trước mặt em không ngừng oán trách Kinh Mặc, con trai của em, cần nó tới nói hay sao? Thật là......"

"Ừm, đúng thế." Tư Nhiên gật đầu cười, cùng Đại Nhã đến phòng ăn, trước khi đi còn không quên quay lại nói với Tư Kinh Mặc: "Ăn cơm."
Lông mi Tư Kinh Mặc run lên, cười giễu cợt một tiếng.

Đáy mắt ẩn ẩn ý cười châm chọc, hắn còn rất xem thường mình của hiện tại.

Nhưng trong chuyện này, hắn đã không còn lựa chọn nào khác.

Âm thầm cắn chặt răng, Tư Kinh Mặc hít sâu một hơi, mới điều chỉnh được tâm tình của mình.

Đây là một lần cuối cùng, hắn nghĩ.

.........!
Thứ hai đầu tuần, Trương Dương phát hiện một việc.

Tư Kinh Mặc đổi bút máy mới rồi!
Không chỉ có cậu ta phát hiện, bạn học ban một đều biết cả rồi.

Diễn đàn của Nhất Trung sôi trào trong máy mắt.

Mới có một buổi sáng, mà đã có mấy chục bài viết thảo luận chuyện này.

Cuối cùng nhân viên quản lý không còn cách nào khác, vì để diễn đàn không bị loãng, nên đã mở một bài viết chuyên biệt, còn nghiêm cấm hành vi đăng bài mới để thảo luận chuyện này.

Lầu 2: Tui chết luôn đây! Có ai có tin gì không? Là ai tặng vậy!!! Giáo thảo vạn năm chỉ dùng bút bi của tui đổi bút rồi! Hu hu hu hu!!!
Lầu 5: Nhưng tui có thấy cậu ấy thân thiết với Omega nào đâu! Người khá thân với cậu ấy chỉ có học sinh mới chuyển đến kia thôi?
Lầu 7: Giang Diệc? Cậu ta không phải là Alpha à? Lúc trước không phải chính miệng Tư Kinh Mặc đã thừa nhận cậu ấy thích Omega rồi sao?
Lầu 9: Thừa nhận lúc nào? Sao tui không nhớ?
Tầng 15: Giang Diệc là bạn bè cũ của cậu ấy! Mấy người đừng có nói bừa! Nhưng mà, Giang Diệc thích Alpha......!Điểm ấy thì......ừmmmmm......!
Lầu 20:??? Có bằng chứng gì không? Tui thấy Giang Diệc với Trương Dương cũng có quan hệ rất tốt đó!
Dương ca của mày: Ai kêu tôi vậy?
Thấy Trương Dương xuất hiện, những người khác cũng nhao nhao hỏi thăm tin tức.

Lượn trên diễn đàn mãi tới trưa, Trương Dương thở dài một hơi, chụp màn hình mấy bài viết gửi cho Phương Phàm.

[ Haha, cậu thất tình rồi này!]
Phương Phàm rep lại rất nhanh: [......??? Tớ nói rồi tớ chỉ thích nhan sắc của Tư Kinh Mặc thôi!]
[ Nhưng mà cũng tò mò ghê, cái bút máy đó là ai tặng ấy nhỉ! Phiên bản giới hạn của Tinh Thần đấy, không rẻ tý nào đâu.]
Trương Dương cũng muốn hỏi lắm.


Học sinh của Nhất Trung đều biết, giáo thảo Tư Kinh Mặc vừa có nhan sắc lại vừa có tiền, toàn nhà thí nghiệm trong trường học là do cha của Tư Kinh Mặc quyên tặng.

Nhưng giáo thảo có tiền như vậy, mà trong túi lúc nào cũng chỉ có một cây bút, còn là cây bút gel đã cũ nữa chứ.

Theo lời của mấy học sinh này, cây bút này Tư Kinh Mặc đã dùng từ hồi lớp mười rồi, mặc dù họa tiết bên ngoài đã mờ đi cả rồi, nhưng mà Tư Kinh Mặc vẫn không có ý muốn đổi.

Không chỉ có như thế, hắn còn rất là yêu quý, không cho bất kì ai chạm vào.

Có lần bạn học trực nhật bất cẩn làm rơi bút, sắc mặt của Tư Kinh Mặc khó coi thấy rõ.

Chỉ có thể vội vàng xin lỗi.

Ai cũng đoán phải chăng cây bút này có ý nghĩ rất lớn đối với Tư Kinh Mặc.

Trương Dương cũng tò mò hỏi qua, Tư Kinh Mặc trả lời rất đơn giản: "Dùng quen rồi."
Thời gian trôi, cũng không có người tò mò, dù sao cũng hơn một năm rồi, cũng chưa từng thấy Tư Kinh Mặc đổi bút.

Nhưng đâu ai ngờ tới, mới thứ hai đầu tuần, giáo thảo đột nhiên đổi chiếc bút gel mà hắn đã dùng trước đó, đổi một cây bút máy mới tinh mà giá còn không rẻ.

Rốt cuộc thì Trương Dương cũng nhịn hết nổi, thừa dịp nghỉ giữa tiết mà hỏi Tư Kinh Mặc: "Tư ca?"
Tư Kinh Mặc ngẩng đầu.

Trương Dương ho nhẹ một tiếng, chống cằm chỉ chỉ cây bút trên tay hắn: "Đổi bút à?"
Ánh mắt của người xung quanh đột nhiên đảo qua, trong phòng học đột nhiên trở nên yên ắng.

Tư Kinh Mặc lạnh lùng liếc cậu ta một cái, tiếp tục làm bài không để ý đến cậu ta nữa.

Trương Dương rất là đau đó, che trái tim bé nhỏ mà thở dài.

Chết tiệt!
Alpha này lạnh lùng thế!
Mấy ánh mắt bát quái trong phòng học cũng thu hết về, không có gì vui hết!
Vừa lúc Giang Diệc ở bên ngoài đi vào, trông thấy Trương Dương đầy mặt đau khổ, nhịn không được hỏi một câu: "Sao đấy?"
Trương Dương xông tới nháy mắt với Giang Diêcn mấy cái, vạn phần ủy khuất: "Tớ chỉ tò mò, hỏi chiếc bút máy của Tư ca ở đây ra, mà một ánh mắt cậu ấy cũng không cho tớ! Xem ra, tuyệt đối là do một tiểu yêu tinh không biết từ đâu tới tặng rồi!"
Giang Diệc nhíu mày, chậm rãi ngồi xuống chỗ của mình: "Tiểu yêu tinh này tặng đấy.

Làm sao, cậu thấy không hài lòng?"
Trương Dương: "?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK