Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
**************
Quậy hơn nửa ngày trời, Giang Diệc cười đến mức không khép nổi miệng, bàn tay đang nắm tay Tư Kinh Mặc mãi không buông ra.
Vào buổi tối, có bắn pháo hoa và biểu diễn ở công viên, vé xem pháo hoa và biểu diễn bị hạn chế nên phải mua từ trước.
Trước khi đến đây, Tư Kinh Mặc đã nhờ người khác mua vé xong xuôi, bọn họ chỉ cần đến lấy là được.
Biểu diễn ở một sân khấu trên mặt nước, có một chiếc du thuyền có thể chứa gần một ngàn người, du thuyền chia làm ba tầng, mỗi một tầng có rất nhiều phòng bao, và một cái sảnh rất lớn để xem diễn.
Vé mà bốn người đặt trước là phòng bao, phòng bao dựa vào hành lang, ngoài hành lang là boong thuyền, cửa sổ vừa mở, gió đêm đã thổi vào từ bên ngoài.
Gió mùa đông mang theo sự lạnh lẽo, thổi vào khiến người cũng lạnh theo.
Chỉ thổi có một lát mà đám người Giang Diệc đã lạnh run nên đóng cửa sổ lại.
Vào lúc này, tiết mục biểu diễn chính thức bắt đầu.
Tiết mục đầu tiên là ảo thuật.
Giang Diệc không có chút hứng thú nào với ảo thuật, nhưng vẫn lấy điện thoại ra quay một đoạn video ngắn rồi đăng bên vòng bạn bè.
Trương Dương là người đầu tiên bình luận: "Ở công viên à?"
Giang Diệc không trả lời cậu ta nên cậu ta gửi tin nhắn qua.
"Diệc ca! Mấy người đi mà không dẫn tớ theo! Hu hu!"
"Trọng sắc khinh bạn!"
"Trong mắt mấy người còn có người bạn là tớ không QAQ!"
Giang Diệc: "......"
"Bọn tôi đi bốn người, đều có đôi có cặp, cậu tới làm gì?" Giang Diệc nói chuyện không khách sáo chút nào.
Trương Dương: "....!Ồ."
"Xin lỗi, làm phiền rồi!"
Giang Diệc bật cười ngay lập tức.
Tư Kinh Mặc nhìn lại: "Sao thế?"
Giang Diệc đưa điện thoại cho Tư Kinh Mặc xem: "Trương Dương, hỏi bọn mình sao không dẫn cậu ấy theo."
Tư Kinh Mặc nhìn nhìn, khóe mắt cong cong: "Cậu nói với cậu ấy, sau này dẫn theo người yêu là có thể đi cùng."
Giang Diệc bật cười vui vẻ: "Quá đáng ghê á! Được, giờ tớ nhắn luôn đây."
Gửi câu này xong, rất lâu mà bên kia không nhắn lại.
Giang Diệc rất có kiên nhẫn, đợi thêm 5 phút nữa thì Trương Dương mới trả lời——
".......Tớ không xứng, xin lỗi, cẩu độc thân ngoan ngoãn lượn đây."
Giang Diệc càng cười to hơn, không nhắn lại cho Trương Dương nữa mà nhấn vào xem vòng bạn bè.
Bên dưới video có rất nhiều người bình luận, ở ngay sau bình luận của Trương Dương là bình luận của Phương Phàm—— "Oa! Tớ cũng muốn đi chơi!"
Ngón tay Giang Diệc ngừng lại một chút, khe khẽ thở dài, nhưng một giây sau, cậu ngây ngẩn cả người, hỏi Tư Kinh Mặc: "Tứ ca, bây giờ nước M*là mấy giờ rồi?"
(*) Raw là M Quốc, do đó không phải là Nhi viết thiếu đâu nha.
Tác giả là nhất, độc giả thông cảm.
Tư Kinh Mặc đưa mắt nhìn đồng hồ, trả lời: "Khoảng 3 giờ sáng."
Giang Diệc nheo mắt: "Vậy giờ này không phải Phàm Phàm đang ngủ ư?"
Tư Kinh Mặc và Giang Diệc nhìn nhau.
Giang Diệc suy đoán: "Có phải cậu ấy về nước rồi không?"
Tư Kinh Mặc mấp máy môi, mở miệng nói: "Gần đây là kỳ nghỉ Tết nguyên đán, nếu có về nước thì cũng là lẽ thường."
Bỗng nhiên Giang Diệc nhớ tới cái ngày mà cậu đăng bực ảnh kia, Phương Phàm cũng bình luận trên vòng bạn bè của cậu ngay.
Nếu như có sự chênh lệch về thời gian, sao Phương Phàm có thể bình luận nhanh như vậy được, khả năng duy nhất là Phương Phàm đã quay về rồi! Thời gian của bọn họ giống nhau nên Phương Phàm mới bình luận nhanh như vậy được.
Giang Diệc không chút suy nghĩ đã gọi video cho Phương Phàm.
Bên kia bắt máy rất chậm, nhưng mà lại che camera đi, giọng nói còn có vẻ chột dạ: "Alo......"
"Ôi chao, che camera làm gì vậy nha, Phàm Phàm để cho tớ nhìn cậu nào." Giang Diệc nhếch môi cười.
Phương Phàm cười khổ: "Không phải, giờ này tớ đang ngủ, cậu gọi video cho tớ làm gì......"
"Cậu còn nói dối! Cậu dám nói dối với tớ!" Giang Diệc tức giận.
"Được lắm, Phương Phàm, cậu về nước mà giấu bọn tớ, không nói với một ai cả! Cậu được lắm! Quả nhiên cậu không để bọn này vào trong mắt mà."
Phương Phàm thở dài nặng nề, rất bất đắc dĩ bỏ tay ra khỏi camera, lộ mặt ra, vẻ mặt đầy sự bất lực: "Tớ xin lỗi mà! Lần này tớ về nhà nghỉ lễ với gia đình, đến khi hết kì nghỉ thì tớ phải quay lại rồi, tớ không phải cố ý không nói cho các cậu đâu!"
Giang Diệc hừ hừ hai tiếng, rõ ràng không tin.
Phương Phàm sắp khóc luôn: "Thật mà! Diệc ca, cậu phải tin tưởng tớ!"
Giang Diệc: "Cho dù là vậy thật, cậu quay về cũng phải nói với bọn này một tiếng chứ."
Phương Phàm lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn là khóc: "Tớ nói với cậu, cậu có thể bỏ Tư ca để đi theo tớ chắc?"
Giang Diệc còn chưa kịp nói gì, Tư Kinh Mặc đã trả lời thay cậu: "Không thể nào."
Giang Diệc: "......"
Phương Phàm: "Xem đi, Tư ca đã tỏ thái độ thế rồi mà.
Lần này tớ chỉ về mấy ngày thôi, còn phải quay lại đó đi học nữa, nghĩ đến gần đây các cậu còn phải thi, nên tớ mới không nói cho các cậu.
Chờ nghỉ đông đi, thời gian nghỉ đông của tớ khá dài, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi chơi."
Giang Diệc thở dài: "Được thôi, lần này tha cho cậu đó!"
Hai người hàn huyên thêm vài câu thì cúp máy.
Không biết tối nay đã xảy ra chuyện gì, có thể là do pháo hoa bên kia và tiết mục biểu diễn bên này phối hợp không tốt, bên này còn đang biểu diễn, mà trên mặt hồ đã nở rộ từng chùm từng chùm pháo hoa.
Hứa Hướng Dương kích động đứng bật dậy: "Chúng ta ra ngoài nhanh lên! Chiếm một chỗ tốt!"
Lục Tinh đi theo lấy khăn quàng cổ và áo khoác: "Cậu quàng khăn lên trước đã, bên ngoài lạnh lắm."
Nhưng Hướng Hướng Dương không quan tâm được nhiều đến vậy, cậu ta kéo Lục Tinh chạy ra ngoài.
Giang Diệc cũng đứng dậy theo Hứa Hướng Dương: "Chúng ta cũng đi ra đi!"
Tư Kinh Mặc nói: "Mặc quần áo đàng hoàng trước đã, bên ngoài gió lớn."
Giang Diệc gật đầu, sau khi chỉnh sửa quần áo xong thì kéo Tư Kinh Mặc ra ngoài.
Nghe bên ngoài có tiếng động, nên đã có nhiều người lần lượt đi ra, đám người Giang Diệc vẫn chậm một bước, không chiếm được vị trí ngoài rìa.
Nhưng đứng trong đám người cũng có chỗ tốt, có thể chắn bớt gió lạnh.
Giang Diệc vừa nắm tay Tư Kinh Mặc vừa chụp ảnh.
Quay một hồi lâu, Giang Diệc cảm thấy hết thú vị.
Cậu để tay xuống, bắt đầu nhìn ảnh chụp trên điện thoại, vừa lướt vừa xóa những bức ảnh không đẹp.
Một lát sau, Giang Diệc nhịn không được mà hỏi Tư Kinh Mặc: "Tư ca, cậu nói xem, Phương Phàm thực sự chỉ vì về được vài ngày mới không liên lạc với chúng ta sao?"
Tư Kinh Mặc cúi đầu nhìn Giang Diệc: "Cậu biết đáp án."
Ánh mắt Giang Diệc lóe lên một cái rồi nhìn sang chỗ khác.
Cậu biết đáp án.
Một tuần trước, Phương Phàm đã về rồi, rõ ràng là có thời gian rảnh.
Cho dù là Tư Kinh Mặc hay là Giang Diệc, đối với bọn họ mà nói, nếu đã chuẩn bị xong cho cuộc thi thì dù là ai cũng không ảnh hưởng đến bọn họ.
Cứ cho là Phương Phàm về nước, hẹn cả nhóm đi chơi thì vẫn không ảnh hướng gì đến hai người họ.
Phương Phàm không muốn gặp bọn họ, chỉ có một nguyên nhân rất đơn giản —— Trương Dương.
Lúc đầu Phương Phàm đã nói buông tay rồi, nên mới lựa chọn ra nước ngoài.
Nhưng giờ xem ra, chỉ sợ là Phương Phàm vẫn chưa buông được.
Hết chương 65..
Danh Sách Chương: