• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ nghỉ đông năm lớp 11.

Sau khi được sự đồng ý của cha mẹ, Trương Dương một mình một người lên máy bay đến chỗ Phương Phàm.

Khoảng cách giữa bọn họ không chỉ là mấy ngàn kilomet, còn có chênh lệch hơn nửa ngày thời gian.

Một bên là ban ngày, một bên là ban đêm.

Khoảnh khắc vừa bước chân xuống máy bay, đáy lòng Trương Dương đột nhiên dâng lên cảm giác nhút nhát lạ thường.

Cỗ cảm xúc này ập đến vô cùng bất ngờ, hắn cũng không biết từ đâu mà có. Nhưng Trương Dương thật sự sợ hãi, thậm chí không có nổi dũng khí bước ra sân bay.

Giây phút ấy hắn không biết mình tại sao lại ở chỗ này, tại sao lại đến nơi này.

Đúng rồi, hắn muốn tới đây xin lỗi Phương Phàm, còn muốn giải thích rõ ràng sự việc lúc trước.

Nhưng mà, bây giờ làm thế còn có ý nghĩa gì?

Đã đến tình trạng này rồi, hắn còn cần thiết giải thích với Phương Phàm sao?

Chẳng phải hắn chính là người đầu tiên nói không tha thứ à?

Trương Dương biết rõ, nhưng trong thâm tâm hắn thật sự không cam lòng.

Hắn muốn gặp Phương Phàm, rất rất muốn nhìn thấy cậu ấy.

Khi ba Trương mẹ Trương biết Trương Dương muốn đi tìm Phương Phàm, họ đã đưa cho hắn địa chỉ nhà cậu.

Việc bọn họ có thể làm cũng chỉ có như vậy, kết quả ra sao, phải xem lựa chọn của chính Phương Phàm.

Bọn họ vốn không nên nhúng tay vào chuyện của hai đứa, lúc trước là bọn họ làm sai, bây giờ nhất định không thể tiếp tục làm bừa.

*

Sau khi biết Trương Dương đến tìm mình, Phương Phàm có chút mê man.

Hết mê man, lại đến hoảng loạn.

Cha mẹ vẫn luôn tôn trọng ý kiến của cậu nên trước tiên dò hỏi ý tứ Phương Phàm.

Phương Phàm hoang mang lo sợ, người đầu tiên cậu nghĩ đến là Giang Diệc.

Cậu ngay lập tức nhắn tin cho Giang Diệc.

Nhưng mà chênh lệch múi giờ nhiều như vậy, Giang Diệc chắc chắn không thể rep lại ngay.

Cha mẹ vẫn đang thúc giục Phương Phàm, sau khi do dự thật lâu, cậu từ chối gặp hắn.

Đã quyết định từ bỏ thì không cần thiết quyến luyến vấn vương nữa. Cứ dây dưa không ngớt như vậy, tới khi nào mới có thể hoàn toàn kết thúc đây?

Phương Phàm đã suy nghĩ kỹ, quyết định ra nước ngoài bắt đầu một cuộc sống mới.

“Thật sự.... không gặp thử một lần sao?” Mẹ Phương sau khi nghe cậu trả lời, không nhịn được hỏi lại.

Phương Phàm lắc đầu: “Con về phòng trước đây.”

Buông xuống những lời này Phương Phàm liền rời đi, dường như ngay cả một ánh mắt cũng không muốn lãng phí trên người hắn.

Người kia đã sớm không còn quan hệ gì với cậu.

Việc cậu nên làm bây giờ là tiếp tục cuộc sống sinh hoạt của mình.

Một cuộc sống không có bóng dáng Trương Dương.

Nhưng điều Phương Phàm không nghĩ đến là, Trương Dương lúc này lại kiên trì như vậy.

Lần đầu bị từ chối, Trương Dương rời đi.

Cùng thời gian ngày hôm sau, hắn lại đứng trước cửa nhà bọn họ.

Phương Phàm không muốn thấy Trương Dương, bọn họ làm cha mẹ cũng chẳng thể mời Trương Dương vào nhà nói chuyện.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn hai đứa nhỏ giằng co, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.

Toàn bộ kỳ nghỉ đông, Trương Dương mỗi sáng đều đúng giờ xuất hiện trước cửa nhà Phương Phàm, đứng chờ đến buổi tối lại tự mình rời đi.

Cho đến hôm nay, tất niên 30 Tết.

Ở nước ngoài chỉ người Hoa mới ăn Tết Âm lịch, ba Phương mẹ Phương dậy từ rất sớm chuẩn bị đồ ăn.

Buổi sáng mẹ Phương không thấy Trương Dương còn khẽ thở dài nhẹ nhõm, vốn tưởng rằng hôm nay đứa bé đó sẽ không đến. Nhưng bà không thể ngờ được, gần đến giờ ăn trưa Trương Dương lại xuất hiện ở ngoài cửa.

“Phàm Phàm ——” mẹ Phương thật sự là nhịn không được, bà gõ cửa phòng cậu, “Vốn dĩ mẹ không nên can thiệp, nhưng mà.... hôm nay là tất niên con à.”

Thành phố bên bờ kia đại dương ngày hôm nay bắt đầu có tuyết, qua một buổi sáng đã đóng thành lớp băng dày trên đường, dẫm chân xuống tuyết cũng không quá mắt cá chân.

Băng tuyết phủ kín trời, Trương Dương mặc một kiện áo lông thật dày, cứ như vậy lẳng lặng đứng trước cửa biệt thự.

Có thể do quá lạnh, hắn đứng một lát lại hoạt động một chút, đi một vòng xung quanh hoặc nhảy tại chỗ hai cái.

Hô hấp của hắn ngưng tụ thành từng luồng khí màu trắng rõ rệt.

Mẹ Phương cảm thấy đau lòng. Bà Trương Dương và Phương Phàm lớn lên từng ngày, mặc dù không phải con thân sinh nhưng bà đều coi Trương Dương như một thành viên trong gia đình.

Nhìn thấy Trương Dương như vậy làm sao có thể không có cảm giác gì?

Phương Phàm nghe lời mẹ Phương kể lại, biểu cảm hơi hơi thay đổi.

“Cậu ấy..... vẫn chưa trở về?” Phương Phàm nhẹ giọng hỏi.

Mẹ Phương lắc đầu thở dài, buổi sáng bà vừa mới hỏi Trương Dương, nó không có ý định trở về, cũng chẳng có ý định vào nhà làm khách. Hắn biết Phương Phàm không muốn nhìn thấy hắn, càng không muốn khiến mẹ Phương khó xử nên vẫn luôn đứng ở ngoài.

Bàn tay Phương Phàm trong góc khuất khẽ run nhẹ, một lúc lâu sau cậu mới buông xuống quyển sách trên tay: “Con ra ngoài một lúc.”

Mẹ Phương tức khắc thở một hơi nhẹ nhõm: “Hay để mẹ bảo Trương Dương vào ngồi một lát? Bên ngoài lạnh lắm đấy.”

Phương Phàm lắc đầu, mở tủ lấy ra một cái áo khoác: “Không cần đâu mẹ, con sẽ về nhanh thôi.”

Trong mắt mẹ Phương vẫn còn chút lo lắng, nhưng bà cũng không miễn cưỡng, nhìn theo bóng dáng Phương Phàm bước ra khỏi cửa.

Lúc Phương Phàm ra ngoài, cậu thấy Trương Dương đang bật nhảy tại chỗ.

Tuyết đọng dưới chân đều bởi vì hắn nhảy mà chia năm sẻ bảy, nửa đóng băng nửa tan thành nước, trông có vẻ lầy lội.

Trên bầu trời tuyết vẫn rơi từng mảnh từng mảnh như lông ngỗng, chỉ trong chốc lát đã chồng thành lớp trên mũ Trương Dương.

Lúc này Trương Dương sẽ duỗi tay phủ tuyết xuống, sau đó tiếp tục nhảy.

Hắn thường sẽ ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, đương nhiên, hướng đến nhiều nhất vẫn là biệt thự Phương gia.

Nhưng Trương Dương lại chẳng thể nào nghĩ đến, lần ngẩng đầu tiếp theo vậy mà đã thấy Phương Phàm đứng ngay trước mặt hắn.

Đồng tử hắn chợt co rụt lại, trên khuôn mặt chợt lóe qua biểu cảm khó có thể tin, lại rất nhanh nhận ra đây là sự thực, vẻ kinh ngạc trong mắt lập tức bị kinh hỉ bao trùm.

Phương Phàm chậm rãi bước đến gần ngừng lại trước mặt Trương Dương, trên mặt không có cảm xúc gì.

Trương Dương tự nhiên cũng nhận ra vẻ lạnh lùng trong mắt cậu, ý cười trong mắt giảm đi đôi chút.

“Tớ……”

“Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì? Hoặc là nói cậu muốn tớ phải như thế nào?” Phương Phàm cắt ngang lời Trương Dương định nói, “Chúng ta lần này giải quyết rõ ràng đi.”

Trương Dương ngập ngừng một chút, khóe miệng nở nụ cười miễn cưỡng: “Mình đổi chỗ khác nói chuyện được không? Ở đây lạnh quá, tớ nhớ chỗ rẽ đằng kia có một tiệm cà phê....”

Phương Phàm không cảm thấy lạnh, nhưng nam sinh trước mắt khuôn mặt đã vì lạnh mà cương cứng trắng bệch, cậu rốt cuộc vẫn mềm lòng.

Cậu không trả lời Trương Dương, đi trước một bước.

Quán cà phê rất ấm áp, Phương Phàm vừa ngồi xuống đã trực tiếp mở miệng: “Có vấn đề gì cậu nói luôn đi.”

Trương Dương ngây ngẩn mất một giây, hắn cắn môi dưới, đại não chợt trống rỗng lạ thường, một hồi lâu sau mới mở miệng: “Tớ đến đây là muốn xin lỗi cậu.....”

“Chuyện kia đã qua rồi,” Phương Phàm lại chen ngang lần nữa, “Lúc trước tớ hẳn đã nói rõ, tớ không có giận cậu.”

Trương Dương im lặng một lát, không phải, ý hắn không phải vậy.

Hoặc là nói, ý hắn muốn nói không chỉ có vậy.

Nhưng có vẻ Phương Phàm lại nghĩ hắn chỉ có ý tứ đó, cậu nói tiếp: “Nếu cậu đến đây chỉ để nói chuyện này, thì không cần thiết. Chuyện kia không phải do cậu làm sai, là hai chúng ta đều sai, và mỗi người đã phải chịu hậu quả tương ứng. Vậy là đủ rồi, sự tình cũng đã qua, cậu không cần vì nó mà buồn rầu nữa.”

Đáy mắt Trương Dương hiện lên một nỗi cô đơn.

Không, không chỉ có vậy đâu.

“Nhưng tớ hẳn vẫn nên xin lỗi.” Giọng Trương Dương hơi nghẹn lại, “Ít nhất là lúc trước tớ chưa bao giờ ý thức được mình sai, chỉ cảm thấy đây là người khác áp đặt tớ phải làm vậy. Quá khứ tớ thấy mình làm không sai, tớ....”

“Cậu vốn dĩ không làm sai.” Phương Phàm tiếp tục cắt ngang Trương Dương, trong lòng cậu chậm rãi dâng lên một cỗ bực bội, biết rằng cảm xúc mình như vậy là không tốt, lại dường như chẳng có cách nào khống chế.

Nếu hỏi trên thế gian này ai là người không có tư cách trách cứ Trương Dương nhất, người đó nhất định sẽ là chính cậu, Phương Phàm.

Lúc đó Trương Dương hành động cũng chỉ dựa trên quan điểm bạn bè thân thiết bình thường.

Trước khi xảy ra chuyện kia hắn đã chăm sóc cậu bao lâu rồi?

Từ nhỏ đến lớn, từ tiểu học đến trung học, lại đến cấp ba.

Những người quen biết hai bọn họ đều biết cậu là cái đuôi nhỏ của Trương Dương, lúc nào cũng bám theo phía sau hắn.

Mà Trương Dương cũng rất quan tâm Phương Phàm, bất luận là đồ chơi hay đồ ăn vặt, chỉ cần hắn có, Phương Phàm cũng sẽ được chia một phần.

Trương Dương khi ấy vô điều kiện mà đối tốt với cậu.

Chỉ có thể trách cậu, trách cậu sao lại động tâm với người không nên động tâm nhất, một người chỉ có thể làm anh trai mình. Cuối cùng còn làm ra chuyện không thể vãn hồi, muốn dựa vào việc tỏ tình để giảm bớt quan hệ căng thẳng đôi bên. Lại chẳng thể ngờ được hành động đó của cậu đã trực tiếp đạp đổ sự thân mật được vun đắp gần hai chục năm nay.

Tốc độ bị tổn thương này nhanh hơn bất cứ việc nào khác.

Phương Phàm thật sự không có tư cách trách Trương Dương, nhưng cậu có tư cách trốn tránh.

Quan hệ yếu ớt kia cuối cùng gần như sụp đổ, cậu nhút nhát không dám tiếp tục đối mặt, vì vậy đã lựa chọn trốn tránh.

Lựa chọn này là tốt cho cả hai người.

Nhưng tại sao, tại sao cậu đã rời đi mà Trương Dương lại đuổi theo?

“Cậu không hề sai.” Phương Phàm nhắc lại một lần nữa.

Trương Dương giương mắt nhìn Phương Phàm trước mặt, sợi tóc nam sinh rất mềm, máy sưởi trong quán cà phê hoạt động tốt, cậu ấy cởi bỏ áo khoác, bên trong mặc một chiếc áo lông cũng mềm mại y như mái tóc vậy.

Thậm chí Trương Dương còn muốn duỗi tay xoa xoa.

Tầm mắt nhẹ nhàng hướng lên, bên trên là đường nét quen thuộc của Phương Phàm, đôi mắt đen láy linh động, làn da trắng nõn, đôi môi hồng nhuận thật sự rất hấp dẫn ánh nhìn.

Hầu kết Trương Dương lăn nhẹ.

Phương Phàm nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, Trương Dương cảm thấy mắt mình dường như có gai đâm, có chút chật vật mà dời đi ánh nhìn.

“Tớ....” Trương Dương ngập ngừng nói, “Tớ biết, tớ biết. Tớ chỉ là... chỉ là muốn....”

Phương Phàm khó có được kiên nhẫn, không tiếp tục chen ngang lời hắn, lẳng lặng ngồi đợi hắn giải thích.

Nhưng khi Trương Dương mở miệng hắn mới phát hiện, giữa hắn và Phương Phàm, dường như thật sự không có gì cần giải thích.

Giây phút này trong đầu hắn đột nhiên hiện lên đoạn nói chuyện buổi tối liên hoan ngày hôm đó, Phương Phàm tỏ tình với mình ——

Khuôn mặt cậu ấy nghẹn đỏ bừng, đôi mắt cũng hồng hồng giống như con thỏ.

Bất đồng với những lần trước gặp Trương Dương, trong mắt Phương Phàm là ý tình nồng đậm xen lẫn ngượng ngùng, lời nói lại khó có thể nói ra, cần dũng khí rất lớn mới có thể mở miệng.

Nhung khi ấy hắn đã nói gì?

Đã làm cái gì?

Trương Dương khi ấy thực không kiên nhẫn, cả ngữ điệu cũng vậy: “Có chuyện gì mau nói đi, mọi người đều đang đợi chúng ta đó.”

“Tớ.....” Phương Phàm nghe được những lời này dường như có chút tổn thương, trên mặt thoáng qua một tia khổ sở, lại biến mất rất nhanh.

Phương Phàm trong nháy mắt ấy dường như đã hạ quyết tâm, cậu nhìn Trương Dương với vành mắt đỏ ửng: “Tớ.... Trương Dương, tớ thích cậu.”

Biểu cảm trên mặt Trương Dương trở nên hoảng hốt.

À, thì ra Phương Phàm thích mình.

Nhưng, như vậy thì có liên quan gì đến mình?

Lúc đó Trương Dương đã nghĩ thầm như vậy.

Hết phiên ngoại 8.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK