“Hoặc là huynh đem di động dẹp vào, hoặc là im lặng như gà ăn lẩu, chính mình chọn một cái.” Ứng Diêu nhìn không được, cho cá chết huynh chọn một trong hai.
“Huynh có thể làm tốt cả hai việc cùng lúc ~” cá chết huynh cơ trí trả lời.
Ứng Diêu đại khái là cùng cá chết huynh cương ngạnh, mỗi lần cá chết huynh muốn gắp gì đó đều bị Ứng Diêu đi trước một bước bỏ vào trong bát.
“Huynh có việc, một hồi muốn ra ngoài, trước để huynh ăn no a.” Cá chết huynh nói xong lại muốn gắp, nhưng Ứng Diêu hiển nhiên không tính buông tha hắn.
Đào Lâm yên lặng lại thả đồ ăn vào lẩu.
Hai người này thoạt nhìn như tiểu hài tử giận dỗi, nhưng là lại rất ăn ý, Ứng Diêu dường như dự đoán trước là Cá chết huynh khi nào ra tay, sau đó anh đi trước một bước, bọn họ trong lúc khắc khẩu đó cũng nói lời ngon tiếng ngọt bình thường.
Đào Lâm chen vào không lọt giữa hai người trong lúc đó, trong lòng một trận khó chịu.
Cá chết huynh rốt cục từ bỏ.
Cá chết huynh đối với âm giọng nói trong loa của di động nói một câu: “Tôi này, cứ tới đây, ở phía cửa chờ tôi.”
Đào Lâm nhíu nhíu mày, có chút không nói gì nhìn cá chết huynh.
Mà Ứng Diêu nghe được âm thanh của Cá chết huynh, lạnh giọng nói.
“Lại ra ngoài lêu lổng? Huynh thật đúng là ngày càng nghiêm trọng.”
“Chỉ là cùng bạn bè đi quán bar ngoạn ngoạn mà thôi, nhưng mà huynh rất là giữ mình trong sạch.” Cá chết huynh đứng dậy, đối với Đào Lâm chớp chớp mắt cười cười.
“Học đệ, huynh phải đi trước rồi, chú cứ ăn nhiều một chút.” Đi rồi còn dùng ánh mắt ái muội bắn về phía hai người liếc mắt một cái.
Ứng Diêu khinh bỉ nhìn cá chết huynh đi, hồi sau đối Đào Lâm nói: “Cùng người này ăn cơm thực mất hứng.”
Ăn lẩu chính là cần phải náo nhiệt.
Chỉ còn lại có hai người, hơn nữa trong đó một người còn là học đệ có chút ngại ngùng, Ứng Diêu cảm thấy hẳn là sẽ có chút tẻ ngắt.
Đào Lâm không để ý, đem rượu đặt ở bên bàn mở ra.
Bia là Ứng Diêu ở siêu thị lý mua, rượu đế cùng rượu vang đỏ là Đào Lâm đóng góp, lúc ấy Ứng Diêu còn có chút kỳ quái là Đào Lâm như thế nào sẽ có rượu, Đào Lâm chỉ nói siêu thị giảm giá nên mua
Rượu vang đỏ pha cùng rượu đế, Đào Lâm phi thường hào sảng uống một ly.
“Đào Lâm, uống ít thôi, đối thân thể không tốt.”
Ứng Diêu cảm thấy Đào Lâm thoạt nhìn cũng không giống như là một người nghiện rượu.
Đào Lâm chậc chậc lưỡi, nói: “Uống rất ngon.”
“Dễ dàng say.” Hỗn hợp rượu đế thêm rượu vang đỏ càng uống càng dễ say.
Kết quả Ứng Diêu vừa nói xong, Đào Lâm ngay sau đó lại cấp chính mình một ly đầy, như là không muốn sống từng ly đều uống sạch.
Ứng Diêu lúc ấy nghĩ đến là mượn rượu giải sầu, cũng nhìn ra là Đào Lâm không phải thân thể không thoải mái mà u buồn, là tâm tình không tốt uống rượu để say đây mà.
Thật ra, Ứng Diêu không ngại thu thập tàn cục, chỉ là lo lắng Đào Lâm thân thể không chịu nổi, ngày mai thức dậy sẽ khó chịu.
Không nghĩ tới Đào Lâm thoạt nhìn có điểm vô tư, cũng có thời điểm tâm sự nặng nề như vậy.
Hai chén vào bụng, Đào Lâm sắc mặt đã chuyển hồng một mảng, Ứng Diêu thầm nghĩ không ổn, đứng dậy đem rượu vang đỏ cùng rượu đế cất vào tủ lạnh.
Thời điểm trở ra, Đào Lâm chỉ ngây ngốc ngồi ngẩn người.
Ứng Diêu nghĩ, Đào Lâm hẳn là say.
“Đào Lâm?”
Đào Lâm đứng lên hướng Ứng Diêu bên kia đi đến, lảo đảo một chút nhắm thẳng trên người Ứng Diêu.
Ứng Diêu bất ngờ không kịp đề phòng, đặt mông ngã ngồi dưới đất, Đào Lâm ngồi trên người anh.
Ứng Diêu còn không có kịp xoa dịu cái mông đau đớn của mình, cả gương mặt Đào Lâm đột nhiên sáp sát lại, trong khoang miệng bất thình lình bị một hương vị chua chát tiến vào.
Ứng Diêu không ngừng sặc và ho khan, Đào Lâm hơi hơi đứng dậy, bên miệng dính đầy chất lỏng màu đỏ
Ứng Diêu vẫn đang cảm thấy buồn bực, không rõ là rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, Đào Lâm lại đem hai tay dán lên mặt của Ứng Diêu, buộc anh nhìn chính cậu.
Hai mắt cậu mơ màng nhìn Ứng Diêu, hỏi: “Dâu có ngọt không?”